Từ Lục Ngạn dĩ nhiên không muốn làm tổn hại đến Bối Lạc Lạc, tuy rằng nghe được mục đích của cô không ảnh hưởng gì tới anh nhưng anh vẫn khó chịu vì cô đang nỗ lực bảo vệ một người đàn ông khác.
“Thế nào? Từ lão đại?”
Bối Lạc Lạc vẫn đang chờ câu trả lời của Từ Lục Ngạn, cô đang căng thẳng vì biết người đàn ông mà cô đang đối đầu rất ranh mãnh.
“Thứ tôi muốn cũng gần giống như lấy mạng Phùng Mặc Phong.”
Cuối cùng Từ Lục Ngạn cũng hạ súng trầm giọng nói, ánh mắt thâm trầm đảo qua mấy vật dụng trên bàn, có một mô hình giống với loại bom được dùng trong chiến tranh. Bối Lạc Lạc lập tức hiểu:
“Anh muốn phá hủy thành quả nghiên cứu của Phùng Mặc Phong?”
Từ Lục Ngạn không đáp nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh đã ngầm xác nhận.
“Mấy người đang làm cái gì ở đây vậy hả?”
Màn trướng được vén lên, chất giọng cao xen lẫn tức giận vang lên sau lưng khiến Bối Lạc Lạc nhanh chóng nhận ra mục tiêu của mình – Phùng Mặc Phong.
Phùng Mặc Phong mặc áo blouse trắng, đang còn đeo găng tay có dính bẩn màu đen, hình như đang thực hiện thí nghiệm nào đó. Hẳn thí nghiệm đó phải quan trọng lắm nên anh ta bây giờ mới nhận ra có người đến.
“Các người… đang làm cái gì?”
Phùng Mặc Phong là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn qua liền nhận ra vết thương bắn do đạn của Như Tuyết, sắc mặt chợt đổi.
Lúc này Từ Lục Ngạn cũng không để ý Bối Lạc Lạc và súng trong tay cô nữa, vội vàng đi về phía sau nơi Phùng Mặc Phong vừa đi ra. Hiển nhiên anh muốn hủy đi thí nghiệm vừa rồi.
“Đứng lại!”
Phùng Mặc Phong chặn đường Từ Lục Ngạn, có điều so với khí chất ngời ngời của Từ Lục Ngạn khiến Phùng Mặc Phong có phần sợ hãi. Từ Lục Ngạn không thèm để ý Phùng Mặc Phong mà bước tiếp.
“Nếu còn đi nữa rồi sẽ gọi bảo vệ.”
Phùng Mặc Phong cầm trên tay nút đỏ, có lẽ là sử dụng phòng trường hợp khẩn cấp, bảo vệ ở đây không phải là bảo vệ trường học, mà là người của chính phủ.
Bối Lạc Lạc đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Từ Lục Ngạn, có lẽ Phùng Mặc Phong thành công chọc điên Từ Lục Ngạn rồi.
“Phùng Mặc Phong, nếu anh không bỏ thứ trên tay xuống, tôi sẽ nổ súng!”
Lúc này Bối Lạc Lạc không có lựa chọn, cô chĩa súng về phía Phùng Mặc Phong uy hiếp. Nếu cô không làm vậy, Từ Lục Ngạn sẽ giết Phùng Mặc Phong, theo như cô hiểu về Từ Lục Ngạn thì anh ta nhất định sẽ làm như thế.
“Để xem bảo vệ của anh đến nhanh hay là súng của tôi nhanh!”
Bối Lạc Lạc thay đổi bất ngờ khiến Từ Lục Ngạn trở nên vui vẻ hơn, lúc trước còn tức giận xem ra đã hòa dịu đi phần nào. Phùng Mặc Phong vẫn rất đắn đo với nút đỏ trong tay.
“Lê Lâm Thiên Thanh phó thác tôi tới bảo vệ anh, Phùng Mặc Phong nếu anh muốn trở về cùng cô ấy thì nghe lời tôi, bỏ cái trong tay xuống!”
Phùng Mặc Phong như chạm vào chỗ ngứa, sắc mặt thay đổi:
“Thiên Thanh phái cô tới thì cô phải bảo vệ tôi và chĩa súng vào anh ta mới đúng, sao cô lại uy hiếp tôi.”
Bối Lạc Lạc cười khổ trong lòng, để trả lời câu hỏi này thật mất mặt có biết không?
“Bởi vì nếu tôi chĩa súng vào anh ta, cả anh và tôi đều sẽ chết!” – Bối Lạc Lạc thở dài –“Tôi không đấu lại anh ta.”
Phùng Mặc Phong ánh mắt cô cùng tuyệt vọng, cuối cùng vẫn chọn vứt nút bảo vệ đi. Anh lăn lội nhiều năm qua cũng có thể tự phán đoán được con người kia vô cùng nguy hiểm. Sự bảo vệ của quốc là không kịp, mạng sống chỉ có một mà thôi.
“Từ lão đại, ở đây không còn chuyện của tôi nữa, chúng tôi rời đi trước.”
Bối Lạc Lạc biết nơi này nguy hiểm, tuy rằng tất cả camera cô xử lý hết rồi nhưng người của quốc gia sẽ đến đây nhanh thôi. Từ Lục Ngạn sẽ xử lý tốt, vẫn là chạy nhanh bảo toàn mạng sống mới được.
“Phùng giáo sư, còn ngây ra đó làm gì, mau đi thôi.”
Bối Lạc Lạc nhìn Từ Lục Ngạn rồi rời đi, bên ngoài vẫn chưa có bảo vệ, tranh thủ cơ hội chạy càng xa càng tốt.
Bối Lạc Lạc vừa lái xe ra khỏi khuôn viên trường thì tiếng nổ lớn tại vị trí phòng thí nghiệm vang lên rất lớn khiến cả cô lẫn Phùng Mặc Phong. Ánh mắt Phùng Mặc Phong trở nên mất mát.
“Tính mạng là quan trọng, anh hà tất như vậy.”
“Đó là tất cả những gì tôi có được trong mấy năm qua.” - Phùng Mặc Phong cười mà như khóc – “Cô không hiểu, cô ấy cũng không hiểu…”
“Không hiểu thì sao chứ? Trong lòng cô ấy vẫn có anh đấy thôi.”
Phùng Mặc Phong nhìn về phía trước, đột nhiên hỏi Bối Lạc Lạc:
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ là 6 giờ tối.”
Phùng Mặc Phong không nói gì, mở radio lên, chỉnh kênh, một giọng nữ êm tai vang lên:
“Chào các bạn thính giả của tôi…”
“Tình cờ gặp gỡ người mình đã yêu suốt cả thanh xuân, người ấy gầy hơn, sương gió hơn, đã chẳng còn là người con trai với nụ cười trong vắt của nhiều năm về trước nữa. Thế mà tình yêu vốn đã vùi sâu tận đáy lòng vẫn trỗi dậy… Có điều, người ấy đã chẳng còn là chàng thanh niên vì tôi mà sẵn sàng chờ đợi tôi mặc cho đêm đông lạnh giá, vì tôi mà bỏ ra năm trăm ngàn mua cho tôi một món quà dù đó là sinh hoạt phí mấy ngày tới. Bây giờ, chúng ta không còn là chúng ta của thanh xuân nữa. Bây giờ, chúng ta có tất cả những thứ mà nhiều năm trước đó không có. Chỉ là, không có anh và em của nhiều năm trước nữa mà thôi…”
Trong xe oto hai người trở nên sâu lắng, ai cũng nhìn thấy mình trong đó, một mối tình nào đó ở thời thanh xuân đều đẹp cả, chỉ là, kết thúc của nó làm chúng ta mãi hoài niệm. Mối tình đầu của mỗi người không giống nhau, vào thời điểm bắt đầu, đều hạnh phúc, đều là rung động đầu tiên đáng nhớ. Sau này, mỗi khi nhớ đến, trong một góc nhỏ nào đó của trái tim đều xao xuyến, đều tê dại, đều lưu luyến và hối tiếc. Mối tình đầu là duy nhất, sau này, cho dù có yêu thêm bao nhiêu người, cũng không thể so sánh với mối tình đầu được.
Bối Lạc Lạc thầm thở dài, mối tình đầu thời thanh xuân? Từ đầu đến cuối chỉ có một người thôi, cứ thế nhung nhớ một người không có trái tim. Thế nhưng, người ta đâu có yêu mình đâu. Dành cả tuổi trẻ, cả thanh xuân cũng không thể đổi lại một chút thương xót, một chút đồng tình. Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Tình yêu của cô cũng xứng đáng được tôn trọng chứ? Chỉ là…
“Nghe rất hay phải không? Là cô ấy đấy!”
Phùng Mặc Phong rất tự hào nói với Bối Lạc Lạc. Thì ra người phát thanh viên là Lê Lâm Thiên Thanh – kim chủ trong nhiệm vụ lần này của cô.
“Tôi đưa anh đi tìm cô ấy, dù sao, cũng là để báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Danh Sách Chương: