"Dù sao đi nữa anh vẫn nên cho cậu ấy một cơ hội được yêu."
Lữ Hành Song cười như không cười: "Em nói anh nên cho người ta cơ hội, vậy anh hỏi em vì sao em biết nhưng vẫn không cho anh cơ hội?"
Nói rồi Lữ Hành Song rất chăm chú quan sát biểu cảm của cô. Dường như đang suy tư điều gì đó, chốc sau mới đáp: "Ngay từ đầu em đã không thể yêu anh, vậy nên em mới đề nghị một chuyện dù biết nó khá vô lý... cơ mà em vẫn muốn thử, vì Tiểu Yên xứng đáng được yêu."
Đối với cô Mỹ Tiểu Yên là người thân, là người cô thương nhất. Nếu như thật cô thích Lữ Hành Song thì sao, cô vẫn chấp nhận nhường hắn cho bạn của mình, chỉ cần được thấy Tiểu Yên được hạnh phúc, được vui vẻ như vậy cũng đủ làm cô vui lây. Nhớ đến trước kia, bên cạnh cô lúc nào cũng có Tiểu Yên, cậu ấy không hề bỏ mặc cô mỗi khi cô buồn, cô cô đơn nhất.
"Anh xin lỗi với lời đề nghị này, tình yêu không thể nói thay đổi là thay đổi, nói cho là cho được. Tiểu Yên là một cô gái tốt sớm muộn gì cũng gặp được ý trung nhân của mình thôi, em không cần lo lắng." Lữ Hành Song vô vai cô nhủ lòng trấn an cô.
--------
Mỹ Tiểu Yên chăm sóc cho cô đến tối thì Bối Lạc Lạc kêu cô nàng về nhà nghỉ ngơi, tự cô. Trên đường lái xe về nhà Mỹ Tiểu Yên vẫn không quên được những lời mà Lữ Hành Song đã nói với Bối Lạc Lạc. Khi đi mua đồ ăn, thật ra Mỹ Tiểu Yên chưa hề đi mà đứng đó nghe hai người nói chuyện, đến cuối cùng cô nàng cũng hiểu ra một điều yêu đơn phương chính là cách khiến bản thân khổ lòng nhất, mặc nhiên không hay không biết chờ đợi viển vông vào một tương lai không có thật. Nghĩ đến đây Mỹ Tiểu Yên giác ngộ ra liền bật cười lớn. Miệng thì cười đó nhưng rõ là lòng đang đau, mắt ướt lệ nhòa không hề thuyên giảm. Chỉ còn cách đi uống rượu giải sầu xua tan đi muộn phiền lúc này trong mình.
Mỹ Tiểu Yên mua rượu và mồi nhấm rồi lái xe đến công viên. Nơi đó có một bờ hồ rất rộng, bao quanh là những dãy hoa đầy đủ sắc màu. Chỉ là không thấy được rõ bởi do màn đêm tối đã dần buông. Mỹ Tiểu Yên ngồi bệt xuống cỏ, thả mình vào không khí thoáng đãng này, tay mở nắp chai rượu thành thục không cần rót ra ly mà trực tiếp nốc cả chai.
"Ực... ực..."
Rượi đi vào cổ họng rất nhanh, cơ thể dần dần cảm nhận được cái nóng cháy của rượu. Mỹ Tiểu Yên thở phì ra, đặt chai rượu xuống sau đó bóc lấy một miếng mồi ngon bên cạnh bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, vẻ mặt vô hình chung thấy thích chí.
"Rượu ngon, mồi ngon vậy mà không có người uống cùng thật là phí phạm."
Đang nhai Mỹ Tiểu Yên chợt nghe thấy tiếng nói của ai đó vang lên, bất giác nhìn qua: "Tác Thổ Lai!"
"Buồn sao?"
Tác Thổ Lai tự nhiên ngồi xuống chủ động hỏi Mỹ Tiểu Yên.
Mỹ Tiểu Yên nhếch mép nhìn hắn, căn bản là một đôi mắt buồn tẻ: "Ừ đang buồn, mà sao biết tôi ở đây vậy? Biết tôi đang buồn nên muốn đến đây cười nhạo tôi phải không?"
Tác Thổ Lai lắc đầu: "Vô tình chạy ngang thấy nên dừng xe vào xem cô sống chết ra sao thôi."
"Tôi mạng lớn phước lớn sao có thể chết trẻ như vậy được, biết rồi đó anh có thể đi rồi."
Mỹ Tiểu Yên trực tiếp đuổi khéo, sau câu nói lại tiếp tục uống rượu. Thoáng chốc gương mặt bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt lờ đờ không rõ là buồn hay vui.
Tác Thổ Lai chau mày giật lấy chai rượu của cô nàng.
"Này trả đây cho tôi." Mỹ Tiểu Yên loạng choạng quơ tay qua lấy. Theo quán tính mất thăng bằng ngã nhào vào lòng của Tác Thổ Lai, thường thì sẽ kinh động bật dậy ngay nhưng lần này có lẽ vì quá đau lòng nên hoàn toàn kiệt sức, nằm gọn mà thút thít.
Tác Thổ Lai nhìn xuống khẽ đặt chai rượu xuống rồi vuốt ve lưng cho Mỹ Tiểu Yên: "Say rồi hả?"
"Tôi không say... tôi rất tỉnh táo."
Mỹ Tiểu Yên ụp mặt trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Tác Thổ Lai cố cãi.
Cậu cảm nhận được áo của mình có chút ươn ướt nghĩ bụng là mô hôi nhưng mà kì lạ ở chỗ là nó hơi nóng, Tác Thổ Lai liền đẩy Mỹ Tiểu Yên ra khỏi người mình, nhìn xem thứ ấm nóng kia là gì.
"Khóc!"
Khoảnh khắc nhìn thấy Mỹ Tiểu Yên khóc bất chợt cậu thấy lòng mình khó chịu vô cùng, trái tim như không chịu được mà đau lòng.
"Tôi mới không có khóc, chỉ là... chỉ là bụi bây vào mắt thôi."
Mỹ Tiểu Yên vờ vịt, trong vô thức trống tránh sự thật rành rành kia. Tác Thổ Lai đưa tay lau nước mắt cho cô, còn không thấy bẩn gạt luôn cả nước mũi nhem nhuốc kia: "Có chuyện gì mà khóc vậy nói tôi nghe đi."
Thật sự Tác Thổ Lai muốn biết rõ điều gì lại khiến cô nàng buồn đến nỗi bật khóc. Chẳng lẽ là vì Bối Lạc Lạc? Không thể, hai người căn bản không có lý do gì để buồn.
Mỹ Tiểu Yên chọn cách im lặng, lắc đầu ngoái đầu nhìn xa xăm, ánh mắt lênh đênh không chút bọt sóng: "Chút chuyện riêng mà thôi, anh không cần biết đâu."
Buổi tối hôm nay có trăng, có sao thật đẹp biết mấy. Chỉ là cảnh đẹp đến mấy cũng không khiến một người buồn trở nên vui hơn. Tác Thổ Lai vẫn nhìn cô nàng không chớp mắt, đột nhiên kéo Mỹ Tiểu Yên ôm chặt thật chặt giống như sợ ai cướp mất đi cô vậy. Mặc dù say nhưng Mỹ Tiểu Yên vẫn ngạc nhiên với hành động bất ngờ của cậu. Tiếng tim đập mạnh đến mức nghe cả tiếng 'thình thịch' của Tác Thổ Lai, vang rõ bên tai.
Cậu ôm Mỹ Tiểu Yên rất lâu vẫn không nói gì, hồi lâu mới lên tiếng nói: "Tiểu Yên, tôi thích em."
Đáp lại lời của cậu lại là tiếng ngáy 'khò khò' của Mỹ Tiểu Yên. Cậu nhìn xuống phì cười, không muốn đánh thức cô nàng, đặt lên trán một nụ hôn: "Giây phút quan trọng tôi muốn nói ra tình cảm của mình em lại ngủ, em hay lắm!"
Miệng thì nói lời trách móc, nhưng con tim lại tràn đầy yêu thương.
Danh Sách Chương: