Mục lục
Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú có thể hỏi con một câu chứ? Tại sao con lại biết và nghĩ rằng chú là bố con?”

Bối Thanh ngước mắt nhìn lên anh, chậm rãi giải thích: “Ông cố của chúng con - Ngọc Phước Hải, ông ấy đã nói như thế. Ông ấy bảo, thời điểm mẹ con nhận lại tổ tông Ngọc Gia đã mang thai được một tháng.”

Thời điểm đó, Ngọc Phước Hải đã biết được nhưng vẫn không hỏi Bối Lạc Lạc. Ông biết cô chắc chắn có lý do riêng nên mới giấu. Bản thân ông không hỏi nhưng vì yêu thương cô cháu gái, ông không mong cô sau này sẽ khổ vì bất cứ điều gì nên ngầm cho người điều tra cái thai đó là của ai. Mãi đến sau này mới lờ mờ đoán được có lẽ là của Từ Lục Ngạn.

Mà Từ Lục Ngạn cũng tính toán ra được thời gian cô bắt đầu mang thai dựa trên số tuổi của hai đứa trẻ, hình như rất khớp với thời gian lần cuối anh cùng cô phát sinh quan hệ đó.

Mọi thứ trùng khớp nhau đến mức Từ Lục Ngạn phải rùng mình. Bản thân đã có chút bán tín bán nghi, anh quyết định phải điều tra chuyện này cho rõ. Nếu cô thật sự có thai thì đây chính là con anh, không có lý nào mà anh không được quyền biết và nuôi dưỡng chúng.

Lúc này, tình cảm bên trong Từ Lục Ngạn dành cho Bối Lạc Lạc trỗi dậy hơn bao giờ hết. Anh không cần biết đây có phải sự thật hay không, anh chỉ biết một sự thực chính là cô có lẽ vẫn còn sống, thực hư chỉ cần xác minh là rõ.

Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp quay trở về.

“Bối Duy, con có thể nói cho chú biết, Bối Lạc Lạc cô ấy sống có tốt không?”

Bối Duy nhìn qua Bối Thanh. Dựa trên biểu hiện thái độ từ đầu đến giờ của anh có thể nhìn ra được chuyện cô mang thai anh hoàn toàn không biết, vậy nên cũng không thể trách anh không thể ở bên cạnh chăm sóc trong thời gian qua được.

“Con không biết thời gian trước khi mẹ con sinh chúng con ra sống thế nào, nhưng con biết mẹ cũng không vui vẻ gì lắm. Một mình nuôi lớn chúng con, chú không nghĩ cũng có thể biết được phải vất vả thế nào.”

Từ Lục Ngạn trầm mặc, ngón tay đan vào nhau. Cũng đúng, một người con gái ở độ tuổi đó một mình mang thai rồi sinh con ra, tự mình nuôi lớn quả thật không dễ dàng. Cô như thế, cũng đều là lỗi của anh. Anh tự trách mình, nếu không phải anh lúc đó xử lý không chu toàn thì cô đã chẳng phải khổ sở như thế.

Bối Duy trèo xuống khỏi ghế, đưa tay đỡ lấy Bối Thanh.

“Hôm nay chúng con giấu mẹ đến tìm chú, ông cố nói chú có lý do riêng nên không thể ơ bên tụi con, con tin ông, cũng tin chú. Con chỉ hy vọng chú biết rồi thì có thể làm thế nào đó, chăm sóc mẹ tụi con tốt một chút. Con phải về rồi, trên tờ giấy ghi địa chỉ có số điện thoại của con, khi nào chú làm xét nghiệm xong thì có thể gọi con ra.”

Từ Lục Ngạn gật đầu, đứng dậy định tiễn hai đứa ra về. Bối Duy nắm lấy tay Bối Thanh cùng đi ra cửa, đột nhiên Bối Thanh dừng lại, rút tay ra khoi tay Bối Duy quay đầu chạy lại chỗ anh. Ngay khi Từ Lục Ngạn còn chưa biết con bé định làm gì thì Bối Thanh đã đặt vào tay anh con gấu bông mà bản thân yêu quý nhất. Trước giờ Bối Thanh thích con gấu đó đến mức không rời xa một phút, vậy mà giờ lại để nó vào tay anh.

“Cái này, tặng cho chú. Nó là mẹ tặng cho con, cho tới lúc con có thể gọi chú là bố, xin chú hãy chăm sóc tốt cho nó.”

Nói xong con bé liền quay đầu chạy về bên cạnh Bối Duy. Bối Duy nhìn qua Từ Lục Ngạn vẫn còn ngơ ngác kia, gật đầu một cái như chào tạm biệt.

Sau khi hai đứa rời đi, Từ Lục Ngạn cầm con gấu bông trong tay mãi nghĩ về hai đứa trẻ đó. Ngay lập tức anh cho người điều tra tất cả manh mối mà Bối Duy đưa, kể cả đi xét nghiệm ADN.

Bản thân Từ Lục Ngạn có một cảm xúc mãnh liệt không thể che đậy.

Bối Duy đó, có khuôn mặt giống hệt anh lúc còn nhỏ.

Nếu đây là sự thật, vậy anh phải đẩy nhanh cái kế hoạch kia của mình, phải nhanh chóng thu xếp cho xong mọi chuyện mới được.

Lúc này ở bên Bối Lạc Lạc cũng bắt đầu hành động. Dự án mới của cô được hoàn thành sau nửa tháng và được đem lên sàn để công bố với tất cả mọi người. Dự án này khiến công ty của cô một bước lên mây, trở thành một doanh nghiệp được nhiều người săn đón hợp tác.

Bước đầu tiên để đưa danh tiếng đã thành công, kế tiếp là từ từ hạ gục Bách Hoàng An. Trong khi dự án của Bối Lạc Lạc đang được nhiều nhà đầu tư muốn hợp tác thì Mỹ Tiểu Yên ở bên này một mình âm thầm thực hiện kế hoạch tiếp theo của Bối Lạc Lạc. Cô ấy theo địa chỉ kia mà đến tìm Tạ Tiểu Đình.

Tạ Tiểu Đình bị đánh úp bất ngờ nên không kịp trở tay, cuối cùng Mỹ Tiểu Yên cũng thuận lợi bắt được.

Con người ấy à, chính là đến lúc phải lựa chọn sống và chết thì nào có ai lại muốn chọn chết đâu. Tạ Tiểu Đình mạng sống như chỉ mành treo chuông, làm gì còn tâm trí đi giữ cái bí mật năm đó nữa đâu.

Bối Lạc Lạc chỉ tốn chút sức hăm doạ cô ta đã khai tuốt tuồn tuột, còn chả giấu được chữ nào ấy chứ.

Bối Lạc Lạc cũng đi tìm thêm một vài tin đồn của Bách Hoàng An về đời sống lăng nhăng của hắn bị thế lực Ngọc Gia ém xuống. Mấy năm này hắn lợi dụng Ngọc Gia ém đi không ít tin tức xấu về mình, hôm nay đều bị cô moi lên cho bằng hết rồi.

Sau khi moi được mấy tin tức đó, Bối Lạc Lạc tung hết lên trên mạng xã hội. Đồng thời lúc này, Bối Lạc Lạc lộ diện đến tìm lại mấy vị trưởng lão trong Ngọc Gia và hội đồng quản trị. Cô phơi bày hết những chứng cứ mình có được cho bọn họ xem, đồng thời cho họ thấy được hiện tại thứ tài sản và danh tiếng mà cô nắm trong tay nhiều đến mức nào.

Khi bọn họ biết ra, tất cả đều dường như không thể tin được.

Bối Lạc Lạc cũng cho họ biết về danh tính Yessina của mình, cô đề nghị với bọn họ một câu: “Các vị đều là lão làng trong ngành, có lẽ cũng không cần vãn bối nói nhiều. Chiếc thuyền của Bách Hoàng An đã mục nát từ lâu. Trong tay vãn bối còn có giấy uỷ quyền thừa kế của gia chủ Ngọc Gia đời trước - Ngọc Phước Hải. Bất cứ lúc nào vãn bối cũng có thể lật ngược tình thế mà quay về. Các vị có lẽ cũng không muốn sống chết cùng với chiếc thuyền rách kia đâu nhỉ?”

Bối Lạc Lạc muốn lay động hết tất cả những người này. Bọn họ là trưởng lão trong nội bộ, tuy hiện tại không còn nắm quyền bao nhiêu nhưng vẫn còn tiếng nói và quyền can thiệp. Bách Hoàng An cái tên đó đã khiến không ít người bất mãn. Bối Lạc Lạc tin mấy năm nay những người này cũng thấy được và không muốn ngồi trên chiếc thuyền này nữa, chỉ có điều vẫn chưa có ai đứng ra đảm trách nhiệm vì vậy bọn họ chần chờ mãi không quyết được.

Hiện tại Bối Lạc Lạc quay về chứng minh bản thân có thực lực mạnh, ở nước ngoài danh tiếng cực tốt lại còn là người thừa kế hợp pháp, bọn họ cũng không việc gì cứ bám mãi không buông ở bên Bách Hoàng An kia.

Bối Lạc Lạc chính là muốn từ từ rút hết đi những cây đại thụ này, để xem một mình Bách Hoàng An làm sao mà chống đỡ một bầu trời.

“Chúng ta ủng hộ con, chúng ta sẽ được lợi gì chứ?”

Câu hỏi này chứng tỏ trong lòng bọn họ đã có phần nghiêng về cô. Bối

Lạc Lạc thừa thắng tiếp tục đưa ra quyền lợi chính đáng cho họ.

“Sự phát triển thịnh vượng của Ngọc Gia. Nếu mọi người đồng ý ủng hộ vãn bối, vãn bối có thể bảo đảm chưa tới hai năm đưa Ngọc Gia cùng Ngọc Thị trở thành gia tộc và tập đoàn đứng đầu trong nước, ngoài ra còn có thể tiến ra thị trường nước ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK