Mục lục
Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bối Lạc Lạc đi ra với vẻ mặt hớn hở điều đó khiến Mỹ Tiểu Yên tò mò: "Đi vệ sinh mà cũng vui vậy sao?"

"Vừa gặp chướng khí ở trong đó, giải quyết xong rồi liền thấy vui vẻ."

Nghe đến hai chữ 'chướng khí' cả Mỹ Tiểu Yên và Khắc Yên Mỹ đều hiểu ra đó là Bạch Như Tuyết. Hai người cười gian xảo nhìn cô, tiện tay thả cho một nút like. Từ Lục Ngạn ngồi đối diện có nghe thấy, chính anh biết người cô nói ra Bạch Như Tuyết, đúng lúc cô ta từ nhà vệ sinh đi ra, trên người ướt rượt đầy mùi hôi tanh đó là nước bẩn. Vẻ mặt không mấy vui vẻ, gấp gáp nói: "Lục Ngạn về thôi."

Từ Lục Ngạn không giấu được mùi hôi kia mà đưa tay bịt mũi lại, Bạch Như Tuyết thấy vậy liền xấu hổ không thôi, nỗi giận càng chồng chất vào nhau. Lúc đi ngang qua bàn của cô, còn bị Mỹ Tiểu Yên xỉa xói thêm đôi ba câu: "Aizz... đang ăn ngon lành đột nhiên có thứ gì đó hôi hám xộc lên mũi làm mất hết cả hứng."

Bạch Như Tuyết là người rất thù dai, Mỹ Tiểu Yên cố tình sỉ nhục rõ người như vậy làm sao cô ta có thể yên ổn mà rời đi, đứng đó mặc kệ thân mình đang rất dơ bẩn: "Này cô nó nói ai hôi hám vậy hả?"

Mỹ Tiểu Yên nghiêng người, ánh mắt ngây thơ đơn thuần: "Ơ... tôi có nói thẳng tên là cô hay sao mà cô sồn sồn lên vậy?"

"Cô chính là đang nói tôi, còn chối."

"Vậy ư? Nếu cô cho là mình dơ bẩn thì tôi cũng không cãi."

"Cô..."

Mỹ Tiểu Yên ngẩng mặt nhìn đôi bàn tay đang giơ cao của Bạch Như Tuyết mà cảnh cáo: "Bàn tay dơ bẩn của cô tốt nhất không nên chạm vào tôi."

"Hừ!" Bạch Như Tuyết thở ra đầy giận dữ hạ cánh tay xuống, cô ta bị như thế nào tất cả đều do cô mà ra. Ánh mắt lại chuyển vào Bối Lạc Lạc: "Tiện nhân cô nhớ kĩ mặt tôi đó, lần sau để tôi gặp cô ở đâu tôi liền khiến cô bị hệt như tôi lúc này."

Bối Lạc Lạc không nhìn Bạch Như Tuyết, nét mặt bày tỏ sự bất mãn: "Cô có thể đi chỗ khác được không, đừng phiền người ta ăn nữa."

"..."

"Cô đang khiến mọi người tránh né do bốc mùi hôi đó."

Bạch Như Tuyết sững sốt đưa mắt nhìn khắp cả quán, đúng thật mấy người gần đó đều nhìn cô ta còn bịt mũi lại. Bạch Như Tuyết ngại đến mức đỏ mặt, kéo tay anh nhanh chóng rời đi. Mặc dù cục tức vẫn còn đọng lại, chỉ mà không còn cách nào khiến cô ta trút bỏ được.

Sau khi ăn xong Tạ Tiểu Ân đưa Khắc Yên Mỹ về nhà, còn cô và Mỹ Tiểu Yên đi chung. Trên đường đi hắn nhanh chóng bắt lấy thời cơ: "Yên Mỹ, hôm nay cô thấy có vui không?"

"Vui ạ!" Khắc Yên Mỹ e thẹn không dám nhìn Tạ Tiểu Ân, gương mắt thoáng đỏ ửng lên thấy rõ. Tạ Tiểu Ân lấy làm vui sướng khi biết con mồi đã sớm lọt lười tình ái của mình, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi Khắc Yên Mỹ sẽ hoàn toàn rơi vào tay của hắn.

"Lần sau nếu muốn đi đâu cứ điện thoại cho tôi, tôi liền đến đón cô."

"Vâng."

"Cơ mà nhà của cô ở đâu vậy?"

Lúc này Khắc Yên Mỹ mới sực nhớ ra việc tuyệt đối không thể để Tạ Tiểu Ân biết đến tổ chức, vậy nên chỉ đành tìm đại một chỗ nào đó mà chỉ hắn. Sau khi đến nơi cô xuống xe, đợi Tạ Tiểu Ân thật sự đi khỏi rồi bản thân mới bắt xe về tổ chức. Khi về đến còn lộ ra niềm vui tươi của một người như mới bắt đầu yêu. Thấy vậy Mỹ Tiểu Yên không ngừng trêu chọc: "Có phải là thích Tiểu Ân rồi phải không?"

"Em..." Khắc Yên Mỹ lay lắt có điều khó nói.

"Nếu thích thì cứ triển, mặc kệ Lạc Lạc đi. Cô ấy khắt khe từ trước đến giờ em cũng biết mà."

Vừa nhắc đến tên cô thì cô liền xuất hiện, làm Mỹ Tiểu Yên phải thầm khen mình vì nói chuyện quá linh thiêng.

"Nói xấu mình cái gì đó?"

"Nào có đâu." Mỹ Tiểu Yên né tránh ánh mắt ngờ vực của cô bằng việc giả vờ ngây ngô.

Bối Lạc Lạc không phải người dễ lừa: "Yên Mỹ, chị thật sự khuyên em nên dè chừng thanh niên kia, hắn không tốt như em nghĩ đâu."

Một khi con người ta rung động cho dù người đó là kẻ xấu hay người tối thì đối với người kia cũng không là gì phải quan ngại. Khắc Yên Mỹ ngoài mặt gật gù ngoan ngoãn nghe theo, có điều thực chất vẫn chọn cách tin tưởng Tạ Tiểu Ân cũng như tin vào mắt nhìn người của mình.

Cô không ép ai cả, nhưng mà Yên Mỹ đối với cô như người thân, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì cô sẽ không thể tha thứ cho mình.

"Chị Lạc Lạc, ngày mai em có thể nghỉ một bữa được không ạ?"

Bối Lạc Lạc chau mày, xoáy thẳng vào vấn đề mình đang nghi vấn đến: "Có phải là muốn đi chơi với Tạ Tiểu Ân?"

"Vâng." Khắc Yên Mỹ gật đầu, có thể thấy lời nói của cô nàng có chút run run, vẻ mặt như thể đang rất mong đợi câu trả lời từ cô. Bối Lạc Lạc nhận ra, tiếc rằng cô nhất quyết từ chối: "Ở nhà."

"Chị Lạc Lạc/ Lạc Lạc." Cả Khắc Yên Mỹ và Mỹ Tiểu Yên đều đồng thanh lên tiếng, vẻ mặt sửng cồ lên không tiếng. Vẻ mặt của hai người gần như không đồng tình với ý kiến của cô.

Mỹ Tiểu Yên nhất mực nói: "Yên Mỹ cũng đã trưởng thành rồi, con bé biết rõ ai xấu ai tốt mà. Dù gì nó cũng cần có hạnh phúc riêng của mình, cậu đâu cứ mãi giữ con bé bên cạnh."

Dù nói ngược nói xuôi gì Bối Lạc Lạc vẫn kiên định: "Mình không thích nói một câu quá nhiều lần, cậu và Yên Mỹ nếu nghe không hiểu vậy đừng nói nữa. Nếu muốn cứ làm, đừng hối hận tại sao ban đầu mình không cảnh báo trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK