Lòng cô lúc này xuất hiện hai dòng cảm xúc khác nhau. Một là xúc động, còn hai là đắn đo. Xúc động là vì sao, chính vì câu nói có tất cả những gì mà cô muốn, rất giống như ba cô đã từng nói. Tại sao mọi điều anh làm lại y như ba mẹ trước đây đã làm cho cô. Ban đầu chán ghét anh thế nào mà lúc này đây lại cảm thấy ái mộ anh vô cùng. Còn đắn đo là vì thứ cô muốn chỉ có tài liệu tư mật kia mà thôi, như lần đầu cô không thể chỉ vì lợi ích của mình mà lợi dụng tình cảm của anh được. Mặc dù là sát thủ thì sao, cô vẫn biết cách đối nhân xử thế mà, làm sao có thể đem tình yêu của người ta mà đạp đổ.
Suy cho cùng Bối Lạc Lạc vẫn từ chối: "Thành thật xin lỗi, tôi không hề yêu anh. Mong anh tìm người khác phù hợp hơn đi, vả lại chúng ta gặp nhau còn chưa được năm lần lấy đâu ra tình cảm mà nói lời yêu. Có thể do lâu quá anh không tìm được sự mới mẻ, cho nên khi tôi xuất hiện anh cảm thấy thích thú. Nhưng rồi sẽ nhanh thôi thứ tình cảm ngắn ngủi đó cũng chợt tan biến mà thôi, tin tôi đi."
Lời nói phiến diện của cô làm cho Từ Lục Ngạn không được vui. Bất giác hai tay vịn chặt lấy bả vai của cô, đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc hiện lên: "Không cần biết phải mất bao lâu thì em mới yêu anh, anh sẽ không từ bỏ tình yêu này đâu. Trước giờ Từ Lục Ngạn anh không sợ bất kỳ thứ gì, đến nỗi họng súng chĩa thẳng vào đầu anh còn không chút biến sắc. Hay thậm chí mũi dao đâm thẳng vào người anh, anh vẫn kiên cường vượt qua. Nhưng đến khi tìm được em anh mới biết cảm giác sợ nó ra sao rồi."
Tìm được cô ư?
Tâm trí của cô đột nhiên thấy khó hiểu trước lời này, im lặng chờ đợi anh nói tiếp.
"Vốn dĩ anh biết đến em là lúc ba mẹ em mất, lúc đó anh đã thấy thương cho em rồi. Nhưng thật trớ trêu khi em đột ngột mất tích không chút tâm tin. Cho dù có lật tung đất nước này lên anh cũng quyết tìm được em, mà đến cuối cùng gần như mọi hy vọng trong anh vụt tắt..."
Kể đến đây, ánh mắt của anh thoáng đượm buồn, trái tim run lên từng nhịp một. Có ai biết rằng khoảng thời gian đó anh đã khắc khổ biết bao nhiêu chỉ vì tìm kiếm cô gái bé nhỏ năm nào. Người ta chỉ biết đến anh là một lão đại phúc hắc, luôn mang cho mình một bộ mặt lạnh lùng vô cảm, lại độc ác người người khiếp sợ. Nhưng họ không biết, đằng sau dáng vẻ như một con thú dữ đó lại là sự cô độc đến đau lòng.
"Thật may ông Trời đã thương anh, cho anh tìm thấy em sau cái đêm định mệnh đó."
Có vẻ như anh đã kể xong, Bối Lạc Lạc nhớ đến ngày cô đến nhà anh để trộm tài liệu. Bảo sao khi đó cô thấy đã trong ánh mắt của anh là ba phần khó chịu, bảy phần nuông chiều. Khó chịu có thể là do cơ thể đang ngấm xuân dược cũng nên. Cô chưa từng nghĩ mình lại được một lão đại yêu thầm suốt mấy năm qua, chẳng những vậy còn vì cô mà điên cuồng tìm kiếm khắp cả đất nước.
"Không ngờ Từ lão đại cũng biết đơn phương." Suy nghĩ vừa dứt cô buồn miệng châm chọc anh. Ánh mắt mang theo ý cười lộ ra.
Đối với sự châm chọc này Từ Lục Ngạn còn lâu mới tức giận, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng vô đối: "Có gì bất ngờ đâu chứ, lão đại cũng vẫn là con người mà. Thần tiên còn biết yêu huống hồ gì là anh."
"Ha ha ha, chí lý, chí lý."
Khắp cả gian phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ của Bối Lạc Lạc, cũng không biết từ khi nào mà khoảng cách giữa cô và anh đã biến mất. Ngồi cạnh nhau lại sinh ra cảm giác của sự bình yên.
"Em đồng ý làm bạn gái của anh nha."
Nói gì thì nói Từ Lục Ngạn vẫn không quên mục đích chính của mình, lập tức hỏi. Làm nụ cười trên môi của cô bỗng chốc bị dập tắt, lưỡng lự suy nghĩ một hồi mới đưa ra quyết định: "Anh cho tôi thời gian được không? Hiện tại tôi vẫn chưa yêu anh, nên không thể trả lời ngay được."
Không lấy làm buồn bã, Từ Lục Ngạn vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý với cô: "Anh sẽ chờ em mà."
"Còn món quà này tôi không nhận được không?"
Từ Lục Ngạn lập tức biến đổi sắc mặt, không nói tiếng nào lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ của cô. Bối Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn hành động bá đạo kia không dám phản kháng lại.
Đeo xong anh nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc rồi từ từ chuyển sang hài lòng, tay xoa cằm chật lưỡi: "Em đeo lên quả nhiên rất hợp, chắc anh nên mua thêm vài sợi để dành cho em, để sau này em có với người ta."
Nghe đến đây Bối Lạc Lạc sững người, trán toát mồ hôi hột, khóe miệng giật giật mấy cái: "Anh còn có suy tính cho tương lai luôn sao? Một sợi này thôi đủ làm cho người người ganh tị rồi, anh lại muốn tặng tôi thêm mấy sợi nữa. Từ lão đại à, xin anh đó... bớt lãng phí lại chút đi."
Đối diện với vẻ mặt ngán ngẩm của cô chính là một Từ Lục Ngạn 'đàn gãy tai trâu', nằng nặc trưng ra điệu bộ ngây thơ thuần khiết như một con thỏ bạch: "Anh không thấy lãng phí chút nào, đồ là mua cho em vì vậy tất cả đều xứng đáng."
"Phụt!" Bối Lạc Lạc muốn thổ huyết với người đàn ông bá đạo này.
Dẹp bỏ bộ mặt thấy kinh, Bối Lạc Lạc gãi đầu nói: "Cơ mà anh làm gì nhiều tiền vậy nhỉ? Làm lão đại chỉ được cái danh cho oai thôi, chẳng lẽ cái danh đó có thể làm ra nhiều tiền đến vậy sao?"
Từ Lục Ngạn cười như không, giải thích: "Không có đâu, lão đại như em nói chỉ là cái danh mà thôi. Còn việc anh kiếm được nhiều tiền chính là buôn bán vũ khí cho những thương gia nước ngoài đó, trót lọt thì tiền sài không hết. Còn xui xẻo thì ăn cơm tù, hoặc thảm hại hơn là chết."
"Thì ra anh buôn bán lậu, vậy mà tôi tưởng làm công việc gì chính đáng lắm."
"Em ăn trộm để kiếm tiền cũng giống như anh thôi, chúng ta đều như nhau. Bởi vậy rất xứng đôi."
Bối Lạc Lạc nín họng nhìn anh bằng cặp mắt hình viên đạn. Anh dám bắt bẻ cô sao? Mặc nhiên cô không thể chối cãi. Cô ăn trộm, anh buôn lậu, như nhau thật.
Danh Sách Chương: