Cái bóng của Xuân Hỷ ngày một rõ hơn cô ta đến rất gần với Mỹ Tiểu Yên, đưa tay giật mạnh cái gối của cô nàng đang nằm rồi lấy nó đè đầu của Mỹ Tiểu Yên. Mục đích chính là muốn cô nàng không thể thở được nữa.
*Bịch... bịch...
Trong đêm Mỹ Tiểu Yên giật bắn mình la hét lên đầy sợ hãi, hai tay liên tục đập lên giường. Rất may lúc đó Tác Thổ Lai nghe thấy tỉnh giấc, vội mở đèn lên thì nhìn thấy Xuân Hỷ đang làm chuyện xấu xa, cậu hét lên: "Xuân Hỷ, cô làm chuyện điên rồ gì vậy hả?"
Dứt lời Tác Thổ Lai nhanh tay đẩy cô ta ra may mắn là Mỹ Tiểu Yên đã không sao. Cậu ôm cô nàng vào lòng vỗ về như em bé: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Tiện tay vuốt tóc lại ngay ngắn giúp cô. Mỹ Tiểu Yên cố gắng lấy lại nhịp thở của mình, mặt mũi đổ đầy mồ hôi. Len lén nhìn Xuân Hỷ chất vấn: "Tôi và cô có thâm thù đại hận gì ư? Tại sao lại muốn giết tôi?"
Căn bản Mỹ Tiểu Yên không hề chọc giận đến cô gái này vậy mà cô ta lại vô duyên vô cớ đến giết chết mình. Chẳng lẽ có sự hiểu nhầm gì ở đây chăng?
Xuân Hỷ bừng bừng oán hận nhìn chằm chằm Mỹ Tiểu Yên không rời, nghiến rằng gằng giọng: "Không có thù oán sao? Việc cô cướp mất thiếu gia của tôi đủ khiến tôi băm cô thành trăm mảnh."
Thiếu gia! Chẳng lẽ người cô ta nói là...
Mỹ Tiểu Yên nhìn Tác Thổ Lai vài giây, bất chợt hiện ra trong tâm trí của cô về chuyện khi sáng. Cô gái này mang đồ ăn sáng vào cho Tác Thổ Lai, cái nhìn của cô ta đối với cậu rất khác biệt. Suy cho cùng cô ta có thể đã có tình cảm với Tác Thổ Lai, hành động tàn ác này chắc chắn xuất phát từ tình yêu mà ra.
Mỹ Tiểu Yên thông minh nhận ra điều này: "Tôi với Tác Thổ Lai chỉ là bạn bè bình thường, cô lại xem đó là tình yêu nam nữ mà ra tay giết tôi, cô có biết hành vi đó nó sẽ hủy hoại tương lai của cô như thế nào không?"
Xuân Hỷ bật cười lớn dường như đang chế giễu cho câu nói của Mỹ Tiểu Yên: "Tương lai của tôi chính là thiếu gia, mất cậu ấy rồi thì tôi cũng không còn gì luyến tiếc nữa. Cả việc cô nói hai người chỉ là bạn bè bình thường, bình thường đến nỗi ngủ cùng nhau còn làm tình với nhau luôn sao?"
Nhớ lại đêm qua Xuân Hỷ không giấu được nỗi ghen tức của mình, chờ mọi thứ đi ngủ hết cô ta lén lút nghe trộm xem hai người họ làm gì. Lại vô tình nghe được tiếng rên rỉ ngân nga cùng tiếng thở dốc của người mình yêu. Xuân Hỷ không chấp nhận được sự thật đó, trái tim cô ta lúc đó như có hàng ngàn hàng vạn con dao đâm vào, đau và rất đau. Cô ta hận, hận không thể ngay lúc đó mà xông vào giết chết cô. Chỉ biết câm nín chịu đựng chờ thời cơ.
Tác Thổ Lai nhẫn nhịn hết được nữa, gắt gỏng lên tiếng: "Tôi và cô ấy làm gì thì liên quan đến một người hầu như cô sao? Việc cô nghe lén chuyện chúng tôi tôi có thể bỏ qua, nhưng việc cô có ý định giết chết Tiểu Yên có lẽ đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Kẻ xấu xa nên bị trừng trị và cô cũng không ngoại lệ."
Xuân Hỷ thất kinh nhìn Tác Thổ Lai, vẻ mặt thống khổ: "Em đối với thiếu gia hết lòng như vậy, mà cậu lại vì ả tiện nhân này bức ép em, cậu thấy có quá đáng hay không?"
Tác Thổ Lai để Mỹ Tiểu Yên ngồi dựa vào thành giường, còn mình đứng dậy mặt đối mặt với cô ta: "Tôi cần cô hết lòng với tôi sao? Tôi có nói là cần không? Trong chuyện này người quá đáng nhất chính là cô."
"Em..."
"Còn nữa, cô ấy là người con gái tôi yêu nhất tôi không cho phép cô gọi cô ấy là tiện nhân này tiện nhân nọ. Nếu không... Tác Thổ Lai tôi không ngại lấy cái lưỡi của cô." Tác Thổ Lai tiến một bước thì Xuân Hỷ lùi một bước, câu nói đe dọa đầy hung bạo của Tác Thổ Lai khiến cho Xuân Hỷ cũng phải rùng mình. Kể cả Mỹ Tiểu Yên nghe thấy bất giác không tin, chỉ vì mình mà Tác Thổ Lai lại nổi giận như một com thú dữ mất đi tầm kiểm soát của mình. Quả nhiên bạn của Từ Lục Ngạn không có ai là hiền cả.
"Em chỉ muốn hỏi cậu một câu là từ trước đến giờ cậu có yêu em không?" Trong tiềm thức Xuân Hỷ lại đột nhiên hỏi câu này, cho dù cô ta sớm đã đoán ra được câu trả lời là gì nhưng vẫn cố chấp hỏi.
Tác Thổ Lai nhếch mép cười khẩy: "Yêu cô á? Cô đang nằm mơ sao?"
"Ha ha, nếu được em cũng mong muốn được mơ thấy cậu yêu em."
"Cô điên rồi."
"Đúng!"
Bất chợt Xuân Hỷ trợn trừng đôi mắt, nhưng hình như hoàn toàn trống rỗng không chút cảm xúc nào: "Em đúng là điên rồi, vì cậu vì yêu cậu nên em điên rồi. Em đánh mất tự tôn của bản thân, em đánh mất chính mình chỉ vì cậu. Vậy mà cậu đến cả một cái nhìn cũng không dành cho em, nếu đã như vậy thì em cũng không còn gì luyến tiếc nữa, em chúc cậu hạnh phúc."
Dứt lời Xuân Hỷ quay lưng một mạch rời đi. Có thể thấy cô ta rất đau khổ cho mối tình không kết quả này.
Mỹ Tiểu Yên ngồi trên giường khẽ nhìn vào bóng lưng của Tác Thổ Lai, lên tiếng bộc bạch: "Cô ấy có vẻ như rất yêu anh..."
Tác Thổ Lai quay lại đưa tay xoa đầu Mỹ Tiểu Yên cười ngọt ngào: "Mặc kệ cô ta đi, tôi chỉ yêu em mà thôi. Nhưng người khác đối với tôi không là gì cả."
Dù biết người không được yêu chính là người đau khổ tâm can nhất, nhưng mà Mỹ Tiểu Yên vẫn cảm thấy áy náy vô cùng. Giá như cô không xuất hiện thì sao? Có thể Tác Thổ Lai và cô gái kia sẽ yêu nhau cũng nên. Thấy được tâm sự trong đôi mắt của Mỹ Tiểu Yên, Tác Thổ Lai liền cất lời bày tỏ: "Tôi chỉ mong em đừng rời xa tôi, tôi yêu em là thật. Em hãy nghĩ cho bản thân mình, đừng vì bất kỳ ai mà rời bỏ tôi. Tôi sẽ rất đau..."
Nói đoạn, Tác Thổ Lai cầm tay của Mỹ Tiểu Yên đặt vào ngực trái của mình. Nơi con tim của cậu đang đập rộn ràng từng nhịp từng nhịp: "Chỗ này mất em rồi sẽ đau lắm!"
Danh Sách Chương: