Trong lúc chờ đợi đồ uống được mang ra Từ Lục Ngạn mới lấy hộp dây chuyền để lên bàn, tiện tay mở ra cho Bạch Như Tuyết xem. Giây đầu tiên khi nhìn thấy đã làm cô ta rúng rính, trong vô thức trẩy lên sự vui sướng: "Đẹp quá!"
Đến khi Bạch Như Tuyết định chạm vào món đồ đắt tiền kia thì Từ Lục Ngạn hờ hững đóng nắp lại: "Tôi chỉ cho cô ngắm nó mà thôi, đừng nghĩ đến việc chạm vào nó."
Nói đoạn làm Bạch Như Tuyết sững người, hiểu nhưng cố tình không hiểu hỏi lại:
"Không phải anh mua tặng em sao? Vậy mà đến quyền chạm vào cũng không có, anh thật sự quá đáng."
Từ Lục Ngạn nhíu mày, trước mặt nhiều người như vậy mà cô ta dám mắng mỏ anh, không thể chấp nhận. Nhưng dù sao người hẹn cũng là anh, chí ít anh nên hoàn thành mục đích trước đã, Từ Lục Ngạn lấy ra tấm thiệp có hình trái tim. Bên ngoài là dòng chữ 'Gửi em, người thương', đưa trước mặt Bạch Như Tuyết nói: "Hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì muốn cô đọc bức thư trong đây rồi góp ý giúp tôi, còn những việc khác đừng nói đến nữa."
Dẹp đi vẻ mặt cau có vừa rồi, Bạch Như Tuyết hiền thục nhận lấy, sau khi nhìn thấy chỗ người nhận bất giác mỉm cười, từ từ mở ra nghiêm túc đọc nội dung bên trong. Ước chừng khoảng hai ba phút sau đó Bạch Như Tuyết đọc xong, nhận thấy điều này Từ Lục Ngạn nhanh nhảu cất lời: "Thế nào, có được chưa?"
Kèm theo là ánh mắt chờ đợi đầy hưng phấn của anh, cả đêm mất ngủ chỉ vì lá thư tay này đây. Cho nên anh vô cùng kì vọng vào nó.
Đọc xong Bạch Như Tuyết vẫn còn ngây ngốc tưởng là dành cho mình, bày ra biểu cảm thẹn thùng không nói thành câu. Mãi cho đến khi bị Từ Lục Ngạn đánh thức bằng cái khều tay mới day ra khỏi sự tưởng tượng của mình, giọng nói yểu điệu vang lên: "Em không ngờ anh lại có khiếu viết thư như vậy luôn đó, nhớ trước kia anh chưa từng viết cho em, em còn nghĩ là do anh không thích văn vở như bao chàng trai khác. Nào ngờ khi đọc xong lá thư này mọi suy diễn của em lúc trước hoàn toàn là sai."
Nói dứt câu Bạch Như Tuyết định đem lá thư kia cất vào giỏ xách. Từ Lục Ngạn hoảng hồn giơ tay lấy lại: "Định làm gì vậy?"
Bạch Như Tuyết một lần nữa kinh ngạc trước hành động của anh, không khỏi thắc mắc: "Anh sao vậy? Chẳng phải là viết cho em sao? Còn làm bộ làm tịt bắt em đọc rồi cướp lại."
Còn chưa vui vẻ được bao lâu Bạch Như Tuyết lại nhận được đòn phản kích từ anh: "Hình như hôm nay cô tưởng bở hơi nhiều rồi thì phải. Vốn dĩ dây chuyền và thư không phải cho cô, mà cho người khác. Tôi đưa cô đọc là vì tôi biết cô rất có khiếu về văn chương, muốn cô góp ý mà thôi."
Nghe lời giải thích tườm tận của anh bất giác làm Bạch Như Tuyết rơi vào hụt hẫng. Lại nghĩ đến sợi dây chuyền mình mới mua hôm qua không chút nghĩ ngợi mà vứt đi, cảm thấy hành động của mình vô cùng ngu xuẩn Bạch Như Tuyết liền đưa tay đánh vào đầu mình mấy cái xem như là trừng phạt. Tiếp đó là sự tò mò mà cô ta muốn biết khi anh giải thích xong: "Hôm qua anh nói tặng cho vợ sắp cưới của anh, nếu không phải em vậy người đó ai chứ?"
"Cô từng gặp qua cô ấy rồi, cố mà nhớ lại đi."
Từ Lục Ngạn đứng dậy cầm dây chuyền và thư tay rồi rời đi. Để lại một mình Bạch Như Tuyết ngồi đó không ngừng suy nghĩ, đến khi nhớ ra cô gái xuất hiện trong buổi tiệc ngày hôm đó, cơ thể đột nhiên run lên vì phẫn uất. Bàn tay siết chặt đến mức nổi gân xanh, cô là ai mà dám cướp Lục Ngạn của tôi?
Phục vụ không hiểu chuyện gì hồn nhiên mang nước ra: "Nước của cô đây ạ!"
Ngó nghiêng ngó dọc không nhìn thấy anh đâu, còn tưởng anh đi vệ sinh nên không hỏi. Bạch Như Tuyết vì thẹn quá nên hóa giận, thô bạo hất đổ ly nước xuống sàn. Tiếng động mạnh của ly vỡ vang lên gây sự chú ý về phía của cô ta.
Người phục vụ ngây ngốc chỉ biết ngậm ngùi ngồi xuống nhặt từng miếng thủy tinh, cũng không dám trách móc Bạch Như Tuyết, cho dù không biết cô ta là ai nhưng đi cùng với Từ Lục Ngạn hẳn là một người không dễ đụng đến. Không cam tâm vì thái độ kiêu căng của khách hàng mà nào dám lên tiếng chấn chỉnh.
Bạch Như Tuyết ngập tràn lửa giận mà đứng dậy, không màng đến việc mình vừa làm trước khi đi còn kiêu ngạo lấy tiền vứt xuống sàn, chua ngoa nói: "Tiền nước và tiền bồi thường."
Sau đó đi khỏi trước biết bao cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người trong quán.
-----
Đồng hồ lúc này đã điểm mười giờ, vậy mà cô gái nào đó vẫn còn nằm lỳ trên giường hưởng thụ giấc ngủ ngàn vàng của mình. Cho dù bên ngoài có xảy ra khủng bố cũng không làm cô kinh động được, nhưng khi Khắc Yên Mỹ đi vào vô cùng hốt hoảng nói: "Chị Lạc Lạc, mau dậy đi Từ Lục Ngạn lại đến nữa rồi."
Nghe đến đây Bối Lạc Lạc đột nhiên tỉnh dậy, hai mắt sáng rực không chút ngáy ngủ. Có vẻ như cái tên Từ Lục Ngạn đối với cô có phần đặc biệt mới khiến cô hoảng hốt hơn cả Khắc Yên Mỹ như vậy.
"Tới đây làm gì?"
Khắc Yên Mỹ lắc đầu: "Em không biết nữa, nhưng em có nhìn thấy hắn ta cầm theo hoa và quà thì phải."
"Hoa và quà?" Bối Lạc Lạc đăm chiêu, cảm thấy kỳ quặc: "Tặng ai sao?"
Khắc Yên Mỹ chớp mắt, nhún vai bày tỏ: "Chị đang giả vờ không hiểu hay không hiểu thật vậy? Ở đây có em và chị là con gái, còn lại đều là nam, lại nói em với Từ Lục Ngạn không quen không biết, làm sao có thể tặng em được."
Mấy giây sau Bối Lạc Lạc mới ngộ ra ẩn ý trong câu nói của Khắc Yên Mỹ: "Vậy là tặng chị hả?"
"Mà tại sao lại tặng chị? Á đừng nói là anh ta định tỏ tình đó nha?"
Bối Lạc Lạc cả kinh, vô tình tung cước thật mạnh vào 'con mực' màu đen của mình, những tưởng mọi chuyện sẽ không có gì, nào ngờ Từ Lục Ngạn đột nhiên xuất hiện, chuyện gì đến rồi cũng đến, 'con mực' màu đen vừa rồi bách phát bách trúng dán thẳng vào mặt của anh.
Danh Sách Chương: