Mục lục
Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Như Tuyết đê mê bởi chính nhan sắc điêu tạc của anh không tài nào dứt được, tựa như bản thân cô ta đang bị cuốn vào vòng xoáy 'tình' do tự mình tạo ra. Bàn tay mân mê gương mặt chưa đủ đã tiếp tục di chuyển xuống vòm ngực đầy rắn rỏi của anh, theo bản năng tháo từng cúc áo ra. Vài giây sau phần cơ bụng đầy múi thịt săn chắc, cổ họng dần khô khan phải nuốt nước bọt để có thể dễ chịu lại hơn. Trong mắt Bạch Như Tuyết chính là vẻ choáng ngợp, mê luyến cơ thể của Từ Lục Ngạn đến mức rạo rực. Cô ta muốn phải thật nhanh trở thành người của anh, nghĩ là làm.

Trước tiên Bạch Như Tuyết không quên việc khóa cửa phòng trường hợp có người vào, sau khi xong xuôi cô ta lại nhìn anh một hồi, tự mình cởi bỏ lớp y phục vướng víu trên người, thoáng chốc cả cơ thể trắng ngần lộ ra, phơi bày rành rạnh trước mắt, đáng tiếc thay Từ Lục Ngạn lại ngủ say như chết không nhìn thấy được. Một khắc Bạch Như Tuyết cũng không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này, nhẹ nhàng leo lên giường của anh giúp anh cởi đồ một cách tùy tiện.

Nhưng cho đến bước cuối cùng là cởi quần lót của anh, những tưởng sẽ dễ dàng nào ngờ Từ Lục Ngạn đột ngột mở mắt ra nhìn Bạch Như Tuyết chằm chằm làm cho cô ta sợ điếng hồn, không dám nói lời nào. Chốc sau anh nhắm mắt lại quay người đi để Bạch Như Tuyết vài giây chìm trong sợ hãi, thì ra là anh vẫn chưa phát hiện chuyện gì, hành động bất thình lình vừa rồi chắc là mộng du mà thôi. Bạch Như Tuyết thở phào nhẹ nhõm, có điều lần này anh xoay người như vậy rất khó mà làm, bí bách cô ta chỉ cởi được cái quần lót mà thôi vốn dĩ không thể kéo anh cùng mình phối hợp làm chuyện chính. Quá bất lực nên đành tạm ngủ bên cạnh anh, điều đó khiến Bạch Như Tuyết quá đỗi khó chịu.

"Mồi ngon dâng đến miệng rồi mà không được thưởng thức, bực chết đi được."

Trong căn phòng tối đen như mực, văng vẳng đâu đó là vài tiếng ngáy của Từ Lục Ngạn, đi kèm là hơi thở bực dọc của Bạch Như Tuyết, cô ta sực nhớ đến một chuyện rất quan trọng nhanh chóng bật đèn trong phòng lên, sau đó lục lọi như đang tìm thứ gì đó.

"Thấy rồi."

Một con dao rộc giấy được cô ta tìm thấy, ánh mắt tràn ngập nham hiểm, lộ ra thêm nụ cười đắt thắng. Lúc này cô ta chìa một ngón tay rồi ấn nút để mũi dao bật ra, dùng mũi dao rạch một đường ở ngón tay thật sâu. Vì đau nên nhăn nhó cả mặt, cố gắng cắn răng chịu đựng. Không chần chừ, cô ta nhanh tiến lại cái giường lớn kia bắt đầu chi trét máu lên tấm nệm tạo một hiện trường giả của cô gái vừa bị mất đi trinh tiết. Lát sau ả đi rửa tay rồi leo lên giường ôm lấy cơ thể to con của anh, thỏa mãn đưa mặt áp vào lưng mặc sức hưởng thụ thành quả do mình tạo ra.

Nhớ năm đó sau khi ra nước ngoài bắt đầu cho việc học, Bạch Như Tuyết đã gặp được một anh chàng ngoại quốc hết sức đẹp trai lại nói còn là công tử bột giàu có nức tiếng, so với một Từ Lục Ngạn nhà quê lại còn rẻ rúng thì đáng là gì. Vậy nên Bạch Như Tuyết nhanh chóng gạt bỏ tình yêu ở quê nhà mà bắt đầu theo đuổi anh chàng ngoại quốc nhà giàu này. Cứ ngỡ có được người yêu đẹp trai là tốt, cô ta lại không biết bản thân vô tình rơi vào hang cọp. Bị chính tên ngoại quốc kia dụ dỗ trao thân cho hắn, sau khi đạt được mục đích hắn ta còn chưa thỏa mãn rủ thêm mấy người anh em của mình đến chung vui. Thế là một cô gái bị mấy tên đàn ông dắt mũi, đến khi tỉnh dậy cô ta thấy cơ thể vô cùng đau đớn nhưng trong mắt chỉ nhìn thấy tên ngoại quốc kia nằm cạnh, còn tưởng tượng hắn như mãnh thú nên mới có thể khiến bản thân mệt mỏi đến như vậy.

Tận mấy tuần sau cô ta phát hiện mình có thai liền đến tìm hắn để đòi hắn chịu trách nhiệm, nào ngờ tên ngoại quốc đó ném thẳng một sắp tiền lớn vào mặt bảo cô ta phá bỏ cái thai. Từ trước đến giờ Bạch Như Tuyết vẫn không bỏ được thói mê tiền của mình, biết là tiền quan trọng thật đó nhưng mà không phải việc gì cũng giải quyết bằng tiền là xong. Chỉ riêng Bạch Như Tuyết mê muội đâm đầu vào để rồi chuốc lấy sai lầm. Đứa con trong bụng cũng không giữ lại, cô ta và tên ngoại cũng chia tay.

Chưa dừng lại ở đó một thời gian sau trên mạng xuất hiện đoạn clip nhạy cảm rất dài, mặt mũi của người trong clip đó đã được che mờ đi gần như không thấy rõ dung mạo ra sao! Nhưng cơ thể thì vẫn rõ mòn mọt từng chi tiết, Bạch Như Tuyết là người bất ngờ trên bất ngờ khi nhìn thấy đoạn clip đó, cô ta làm sao không nhận ra được đó là cơ thể của mình, nhớ lại đêm đó cô ta vô cùng mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ rõ mình và tên ngoại quốc đang giao lưu cơ thể, không dám nghĩ bản thân cô ta lại bị năm người đàn ông luân phiên nhau chiếm đoạt. Nguyên do gì lại phát tán đoạn clip kia chứ? Vì quá sợ hãi cô ta mới viện cớ bảo ba với mẹ của mình nhanh chóng trở về nước, chuyện đó cũng dần dần trở vào quên lãng.

"Á..."

Đột nhiên Bạch Như Tuyết mơ thấy ác mộng năm đó từ trong giấc mộng bừng tỉnh giấc, lấy tay lau mồ hôi trên trán mình, lầm bầm: "Thì ra là mơ thôi."

Nhìn ra ngoài trông thấy trời đã sáng, bất giác để ý đến người bên cạnh. Từ Lục Ngạn vẫn còn đang ngủ, không bị tiếng hét của cô ta đánh thức dậy, thấy thế Bạch Như Tuyết giả vờ nhắm mắt ngủ tiếp, cô ta ngấm ngầm muốn Từ Lục Ngạn phải nhìn thấy chuyện này đầu tiên.

Đúng như dự đoán Từ Lục Ngạn không lâu tỉnh giấc, theo thói quen anh sẽ vương vai một cái cho khỏe người, chợt nhận ra có điều gì đó bất thường ánh mắt chớp liên tục khẽ nhìn sang phía đối diện, tấm lưng trắng ngọc ngà lộ ra một nửa cùng với mái tóc rối xù hơi ươn ướt do đổ mồ hôi, Từ Lục Ngạn nhớ lại chuyện đêm qua hình như là Bối Lạc Lạc cười dìu anh về chẳng lẽ đây là cô sao?

Nghĩ đến đây thôi đã làm Từ Lục Ngạn vui vẻ rồi, không nói không rằng hạ thấp người, tay anh đặt lên vai đối phương người mà anh cho là Bối Lạc Lạc, khóe miệng cười mê luyến thì thầm bên tai: "Bảo bối đêm qua em và anh xem như đã làm hòa rồi nha."

Mặc kệ người kia có nghe không Từ Lục Ngạn vẫn cứ nói, lúc này Bạch Như Tuyết mới mơ màng tỉnh dậy chầm chậm trở người lại, mặt đối mặt với nhau. Vừa rồi bao nhiêu thâm tình hiện trong đôi đồng tử ngay tức khắc biến đổi thành kinh ngạc: "Bạch Như Tuyết!"

"Ngạn... sao anh thức sớm vậy? Ngủ thêm chút nữa đi, đêm qua anh đã rất mệt rồi."

Bạch Như Tuyết chạm tay lên mặt của anh e thẹn nhìn anh, giọng nói phát ra chứa đầy nũng nịu.

Từ Lục Ngạn bật người thẳng lưng dậy, không tin chuyện này càng không tin người bên cạnh lại là Bạch Như Tuyết chứ không phải là Bối Lạc Lạc, gương mặt của anh lúc này trở sắc rất khó coi: "Đêm qua tôi nhớ là Lạc Lạc đưa tôi về tại sao bây giờ người đó lại là cô?"

Mặc dù có chút ghen tị với Bối Lạc Lạc khi anh còn nhớ mang máng đến cô, vậy thì đã sao kế hoạch này cô ta đã bày ra không thể để bại lộ được. Đoạn Bạch Như Tuyết nhũng nhẵng ra chiều hờn trách: "Anh suốt ngày chỉ có Bối Lạc Lạc thôi sao? Đêm qua người ta cất công đến quán bar đưa anh về, còn giúp anh thỏa mãn dục vọng của mình, một tiếng cảm ơn cũng không có vậy mà đâm ra chất vấn em."

Từ Lục Ngạn càng nghe càng thấy bấn loạn, chuyện này dù không muốn nó cũng đã xảy ra rồi. Người mà anh yêu nhất là Bối Lạc Lạc, cư nhiên mới chia tay lại làm ra chuyện này, anh cảm thấy tự trách mình. Trách tại sao mình quá chén như vậy, để rồi bây giờ muốn quay đầu lại cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK