Sáng hôm sau, Ngọc Phước Hải bảo thư ký cũ của mình lái xe đưa Bối Duy và Bối Thanh đến tập đoàn của Từ Lục Ngạn.
Hơn mười lăm phút sau, cả hai đứa đã đứng trước cửa tập đoàn Từ Thị. Bối Duy kéo tay Bối Thanh: “Chúng ta giấu mẹ đến đây, nếu mẹ biết thì có phải sẽ mắng chúng ta không?”
Bối Thanh ôm con gấu bông trong lòng, nắm lấy tay Bối Duy. Con bé rất thích con gấu bông này, đây là quà sinh nhật của Bối Lạc Lạc tặng cho con bé.
“Không sao đâu, chúng ta đi nhanh về nhanh, mẹ sẽ không biết được đâu.”
Bối Duy gật đầu. Hai đứa nhìn ngắm xung quanh một chút rồi đi vào trong. Từ Thị là một toà nhà lớn, ở những tầng dưới là khu vực trung tâm thương mại để mua sắm, từ tầng 15 trở lên mới là nơi làm việc của các nhân viên trong Từ Thị.
Bối Duy và Bối Thanh đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất. Mấy nhân viên nhìn thấy hai đứa nhóc khả ái như vậy liền cúi xuống hỏi: “Bé à, hai em đến tìm ai thế? Trên này là khu vực làm việc, không phận sự không được vào đâu.”
Bối Duy và Bối Thanh nhìn nhau. Bối Duy lanh lợi tiến một bước về phía trước che Bối Thanh. Bối Thanh trầm tính cũng rất sợ tiếp xúc với người lạ, quá nhiều người vây quanh sẽ khiến con bé khó thở. Từ bé đến lớn gặp chuyện như vậy Bối Duy đều xông ra trước bảo vệ cho Bối Thanh.
“Cô có biết chú Từ không ạ? Từ Lục Ngạn ấy ạ.”
“Ồ, hai đứa nói Từ tổng sao? Hai đứa là gì của Từ Tổng vậy?“
Bối Duy đảo mắt, suy nghĩ nhanh phản ứng kịp thời: “Dạ là cháu họ à! Tụi con là cháu họ của Từ tổng.”
Nhân viên đều nghĩ là thật, dù sao hai đứa nhỏ thế này cũng sẽ không nói dối. Một nữ nhân viên dẫn hai đứa vào trong phòng tiếp khách ngồi chờ đợi. Bọn họ nói Từ Lục Ngạn ra ngoài bàn chuyện vẫn chưa về, đi cũng từ sáng sớm nên có lẽ sắp quay về rồi.
Bối Duy và Bối Thanh ngồi trong phòng đợi. Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào. Bối Duy nhảy xuống khỏi ghế, chạy ra cửa ghé mắt nhìn thử rồi lại chạy về bên Bối Thanh.
“Có chuyện gì thế?” - Bối Thanh hỏi.
“Có một người phụ nữ đến, không biết là ai nhưng có vẻ hống hách.”
Bên ngoài vẫn chưa ngớt tiếng ồn ào, hoá ra là Bạch Như Tuyết đến tìm Từ Lục Ngạn. Kể từ sau khi tuyên bố ra ngoài và đính hôn xong, Bạch Như Tuyết như càng chắc chắn về thân phận Từ phu nhân không thể xoay chuyển của mình nên càng lúc càng không coi ai ra gì.
Từ Lục Ngạn nhiều lần nhắc nhờ Bạch Như Tuyết không được quá phận nhưng cô ta đều để ở ngoài tai. Quá đáng hơn chính là cô ta ở công ty của anh đều ra vẻ Từ phu nhân mà chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi.
Mọi nhân viên ở Từ Thị đều bất mãn nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bất lực.
Một nữ nhân viên mang nước và bánh vào cho Bối Duy và Bối Thanh. Bối Duy liền hỏi: “Chị ơi, người ở bên ngoài là ai vậy ạ?”
Nữ nhân viên đặt khay đồ ăn xuống bàn rồi lại lắc đầu ngao ngán: “Cô ấy là Bạch Như Tuyết, Bạch tiểu thư. Là vợ chưa cưới của Từ Tổng, tính tình rất khó chiều. Thôi chị phải đi làm việc, hai đứa ngoan ở đây chờ Từ tổng về nhé.”
Bối Duy gật đầu, sau khi nữ nhân viên kia rời đi liền quay sang nói với Bối Thanh: “Người ngoài kia chính là người đã đính hôn với bố.”
Bối Thanh hạ mắt, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết.
Vốn dĩ hai đứa cũng không quan tâm lắm, vì dù sao mục đích chuyến đi của hôm nay là để gặp Từ Lục Ngạn, còn việc Bạch Như Tuyết xuất hiện hay không vốn chẳng quan trọng. Hai đứa cũng không có hứng thú biết vị hôn thê của anh là người như thế nào.
Đột nhiên Bạch Như Tuyết mở tung cánh cửa, đi vào nhìn Bối Duy và Bối Thanh với ánh mắt dò xét. Cô ta kênh kiệu chỉ tay vào hai đứa trẻ rồi quay sang hỏi một nhân viên: “Gì đây? Bọn chúng là ai?”
Nhân viên kia co rúm, khẽ trả lời: “Hai đứa bé này nói là cháu của Từ Tổng, đến tìm anh ấy. Từ tổng không có ở đây nên chúng tôi để hai đứa ngồi đây chờ.”
Bạch Như Tuyết nhíu mày. Trước giờ chưa từng nghe Từ Lục Ngạn nói qua là có cháu nào. Nhưng dù sao Từ Gia con cháu đều rất nhiều, có lẽ cô ta cũng không biết hết.
Bạch Như Tuyết xua xua tay, bảo với nhân viên kia: “Được rồi, anh ra ngoài đi.”
Nhân viên kia nhìn qua hai đứa nhỏ rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Bạch Như Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo chân, đưa mắt qua nhìn hai đứa một lượt.
Cô ta cứ cảm thấy khuôn mặt của Bối Duy trông rất quen mắt, lại không rõ đã nhìn thấy ở đâu.
“Hai đứa là cháu họ của Lục Ngạn sao? Trước giờ cô chưa từng nghe nói đến.”
Bối Thanh rúc người bên cạnh Bối Duy, ôm chặt con gấu bông trong tay. Bối Duy vỗ vỗ vào tay Bối Thanh như an ủi rồi quay sang tươi cười đáp lại với Bạch Như Tuyết: “Đúng vậy ạ! Cô là…”
Bạch Như Tuyết nghe hỏi liền được dịp khoe thân phận, đến mũi cũng hếch lên tận trời: “Cô à, cô là vợ sắp cưới của Lục Ngạn. Sau này chúng ta là người nhà rồi!”
Bối Duy nhướn mày. Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng bộ dáng từ lúc nãy đến giờ của Bạch Như Tuyết thằng bé đều thấy hết. Một người phụ nữ chua ngoa, đanh đá, căn bản là không nhìn ra có điểm gì tốt.
Nhớ lại lời Ngọc Phước Hải từng nói, năm đó hình như là vì Từ lão gia muốn Bạch Như Tuyết vào làm con dâu nên mới ngăn cấm Từ Lục Ngạn yêu đương với Bối Lạc Lạc. Như vậy thì người phụ nữ chua ngoa này chắc chắn cũng là lý do khiến Từ Lục Ngạn và Bối Lạc Lạc không thể ở bên nhau rồi.
Bối Duy vốn chẳng định để ý gì tới cô ta, nhưng nhìn cái giọng điệu kia quả thật là không thể nhịn nỗi nữa mà.
Bối Duy nhanh chóng bật chế độ diễn xuất lên, vẻ mặt ngây thơ mà vô số tội để hỏi lại Bạch Như Tuyết: “Là vậy sao ạ. Nhưng mà con chưa từng nghe chú có vị hôn thê. Con nghĩ là vị hôn thê của chú phải xinh đẹp như tiên nữ ấy chứ, sao lại là một bà cô thế này nhỉ?”
Bạch Như Tuyết nghe hai chữ “bà cô” thì máu nóng dâng tới tận đầu. Lại có người dám chê bai nhan sắc của cô ta? Trước giờ Bạch Như Tuyết đều tự hào về vẻ ngoài của mình. Cô ta lúc nào cũng bảo một người vừa xinh đẹp vừa có gia thế khủng như cô ta là quá hoàn hảo. Ấy vậy mà hôm nay lại bị một đứa con nít chưa tới mười tuổi gọi là bà cô già.
Tuy nhan sắc của Bạch Như Tuyết không có điểm gì quá nổi bật những thật sự thì cũng không đến mức như Bối Duy nói. Chỉ là thằng bé thấy chán ghét Bạch Như Tuyết nên mới cố ý nói như thế.
Mỹ Tiểu Yên đã dạy Bối Duy rồi, sau này gặp người phụ nữ đanh đá đáng ghét nào thì cứ gọi là bà cô già. Dù sao một đứa con nít còn chưa tới mười tuổi, ai dám trách phạt chứ.
Bạch Như Tuyết tức một bụng nhưng vẫn cố giữ nụ cười hoà nhã. Vì cô ta nghĩ rằng hai đứa trẻ này là người nhà của Từ Lục Ngạn, sớm muộn cũng bước chân vào cửa Từ Gia thì cũng nên lấy lòng mọi người một chút, có vậy sau này cũng dễ sống hơn mà.
“Bé à, con nhìn cô thế này không xinh đẹp sao? Sao con có thể gọi cô là bà cô được, như vậy không lễ phép đâu.”
Bối Duy khẽ mỉm cười. Biết đã chọc tức được Bạch Như Tuyết thì lại được nước lấn tới.
“Có gì xinh đẹp đâu ạ, con thấy mấy chị nhân viên ngoài kia còn xinh đẹp hơn nữa ấy. Cô giáo nói những người phụ nữ trung niên thường hay nóng tính, hay nói về mấy cái lễ nghĩa phép tắc. Nhưng mà cô giáo cũng nói rồi, phải thông cảm cho những người như thế, bởi vì bọn họ là những người lớn tuổi rồi mà.”
Nào có cô giáo nào lại đi dạy mấy lời đó đâu, toàn là Bối Duy tự bịa ra thôi. Thằng bé muốn chọc tức Bạch Như Tuyết, trút giận thay cho mọi người trong công ty đấy mà.
Bạch Như Tuyết trước giờ tính khí kiêu ngạo, cũng không có lòng kiên nhẫn. Cô ta nghe mấy lời này xong thì không còn muốn giả vờ làm hình tượng thanh cao thục đức hay là lấy lòng gì hết nữa, lửa giận đã như núi lửa muốn phun trào rồi.
“Thằng nhãi ranh!”
Bạch Như Tuyết vừa hét lên vừa giơ cao tay muốn đánh xuống Bối Duy. Không ngờ Bối Thanh ở phía sau lao ra đỡ cho Bối Duy một cái tát. Sức lực người trưởng thành rất mạnh, Bạch Như Tuyết cũng không nhìn xem hai đứa chỉ là hai đứa con nít còn nhỏ xíu, ra tay cũng không biết lượng sức.
Bối Thanh nhận một đòn, ngã ra phía sau đất, bên má in hằn vết đỏ, khoé môi cũng rách ra chảy máu.
Danh Sách Chương: