Nam Khanh Hà xoa xoa lòng bàn tay vào nhau.
“Lạc Lạc, có những chuyện tôi không thể nói với em. Ở trong thế giới này, người biết càng nhiều càng nguy hiểm. Em chỉ cần biết tôi sẽ giúp em, vậy là được.”
Bối Lạc Lạc nhíu mày, cho đến tận lúc này vẫn không nguyện ý nói cho cô sao? Bối Lạc Lạc tò mò bí mật mà Nam Khanh Hà cất giấu là gì.
Nam Khanh Hà đứng dậy khỏi ghế.
“Hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ quay về. Hôm khác có thời gian sẽ đến thăm em.”
“Anh sẽ không bán đứng tôi đúng chứ?”
Nam Khanh Hà định rời đi thì nghe được câu hỏi của cô, anh ta sững người lại. Khuôn mặt không có biến sắc, trên môi kéo một nụ cười không rõ vui buồn.
Nam Khanh Hà quay người bước đến bên cạnh cô, một tay chống trên tay ghế, cúi người xuống đến gần bên tai cô.
“Tôi chỉ hận không thể ngay lập tức đem em giấu đi, để tất cả mọi người đều không thể tìm thấy em.”
Bối Lạc Lạc còn chưa phản ứng lại kịp lời nói kia, Nam Khanh Hà đã một tay giữ lấy gáy cô kéo lại phía mình. Nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó lại vui vẻ rời đi.
“Tôi sẽ xem như đây là món quà của em cho tôi. Lần sau gặp lại.”
Bối Lạc Lạc vẫn còn ngơ ngác. Gì vậy chứ? Anh ta làm vậy là sao? Có ý gì?
Bối Lạc Lạc đứng bật dậy, đi đến lan can nhìn xuống bên dưới. Nam Khanh Hà rời khỏi quán cà phê, lên một chiếc xe màu đen, chiếc xe nổ máy phóng nhanh trên đường lớn.
Nam Khanh Hà, con người này có quá nhiều bí mật. Bối Lạc Lạc thật sự tán thưởng tài năng và trí thông minh của anh ta. Nhưng so với tài năng đó, thứ mcô càng để tâm là an nguy của bản thân mình.
Càng tiến sâu vào mối quan hệ cùng anh ta, cô càng như kẻ ngốc cứ mãi mù mịt không rõ. Nam Khanh Hà quá tâm cơ, anh ta quả thật có năng lực giúp đỡ cô, nhưng Bối Lạc Lạc vẫn chưa nắm rõ đối phương rốt cuộc đang bày trận gì. Anh ta hiểu quá rõ về cô, mà cô lại chẳng hiểu gì về anh ta.
Nam Khanh Hà, là người không thể quá tin tưởng.
Bối Lạc Lạc quay về với một tâm trạng không mấy vui vẻ, trong đầu vẫn còn miên man rất nhiều suy nghĩ về Nam Khanh Hà.
Lúc này, Nam Khanh Hà ngồi trên xe cứ luôn cười mỉm. Thư ký của anh ta nhìn thấy không nhịn được tò mò, lên tiếng hỏi: “Thiếu gia, hình như anh rất vui vẻ.”
Nam Khanh Hà đưa tay lên chạm vào môi của mình, đúng thật là anh ta đang rất vui vẻ đây. Đối với Nam Khanh Hà, Bối Lạc Lạc là một con thỏ thuỷ tinh xinh đẹp. Đề phòng với người khác, rất cẩn thận, xinh đẹp cao quý, thật sự là một người mà bất kì ai nhìn thấy cũng muốn có được.
Càng là vật xinh đẹp càng có giá trị chinh phục. Huống hồ, Nam Khanh Hà có một đoạn hồi ức rất quý giá với Bối Lạc Lạc. Nhiều năm như vậy, cô sớm đã quên đi anh ta. Nhưng mà anh ta vẫn luôn nhớ, chỉ chờ tới ngày có thể ở bên cô.
Chỉ đáng tiếc, anh ta chỉ chậm có một bước mà cô lại vào tay Từ Lục Ngạn. Thật sự là khiến người ta không hận không được. Nhưng mà Từ Lục Ngạn có phước không biết hưởng, không thể giữ được cô. Nếu vậy Nam Khanh Hà đương nhiên sẽ không nhường bước.
“Sau khi quay về, lập tức đi ngăn hết mọi tin tức liên quan đến Lạc Lạc. Phải đảm bảo không ai có thể tìm ra cô ấy, kể cả Từ Lục Ngạn.”
“Thiếu gia, chúng ta sao phải giúp đỡ Lạc Lạc tiểu thư đến vậy? Cô ấy là người quan trọng gì sao?”
Nam Khanh Hà chống cằm nhìn ra đường lớn, khẽ mỉm cười.
“Cô ấy, là người quan trọng nhất đời này của tôi.”
Buổi tối, Bối Lạc Lạc gọi về cho Lữ Hành Song, hỏi về tình hình trong nước mấy ngày qua. Ngọc Gia sau cái chết của cô cũng không có thay đổi gì quá lớn. Nếu nói đến chuyện đặc biệt thì chính là Bách Hoàng An sau khi nhậm chức ở Ngọc Thị, biểu hiện khá tốt. Các cổ đông trong tập đoàn ủng hộ hắn ta một cách kỳ lạ.
Theo như hiểu biết của Bối Lạc Lạc về Bách Hoàng An, hắn ta không thạo lắm những việc kinh doanh, quản lý này. Tuy có chút hiểu biết thật nhưng cũng chỉ là hiểu những cái cơ bản, để thật sự có thể quản lý tốt một tập đoàn lớn như Ngọc Thị hình như vẫn còn quá sức của hắn ta.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy, chắc là Bách Hoàng An đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu. Chả trách hắn không đợi được muốn nhanh chóng ngồi lên cái ghế chủ tịch Ngọc Thị như vậy.
Được rồi, cứ để hắn ngạo mạn thêm một thời gian. Đợi đến khi cô quay về, vinh quang ít ỏi này của hắn đều phải trả lại cho cô rồi.
“Nam Khanh Hà đến gặp tôi rồi.”
Lữ Hành Song thất kinh: “Không thể nào! Làm sao mà anh ta biết được chỗ em ở?”
Bối Lạc Lạc tường thuật lại sự việc ngày hôm nay cho Lữ Hành Song. Lữ Hành Song vừa nghe vừa cảm thấy bản thân quay mòng mòng. Anh ta không thể ngờ trên đời còn tồn tại một người thông minh đến đáng sợ như thế.
Danh Sách Chương: