Theo nguồn tin Nam Khanh Hà điều tra được, tối chủ nhật lúc tám giờ Bách Hoàng An sẽ đưa Ngọc Tranh đến hộp đêm Tân Vũ bàn chuyện làm ăn. Nói là nói thế thực chất chính là đem Ngọc Tranh ra cho mấy lão già đối tác kia tuỳ ý. Hắn bây giờ đúng là chó cùng rứt giậu rồi, đến chuyện như thế cũng làm ra cho được.
Mấy lão đối tác kia có lẽ chính là thấy hắn cũng sắp không trụ được nên muốn được nước lấn tới, có thể chiếm được lợi bao nhiêu thì chiếm. Chỉ khổ cho Ngọc Tranh kia lại bị hắn cuốn vào.
Nhưng đây cũng tính là cơ hội trời ban đi. Hắn nhẫn tâm như vậy, vừa hay khiến cho Ngọc Tranh hoàn toàn chết tâm, cô cũng dễ dàng mang cô ta về.
Chỉ có điều hộp đêm Tân Vũ là địa bàn thuộc quản lý dưới tay Từ Lục Ngạn. Tuy chỉ là một nơi nhỏ nhoi, anh cũng không để tâm mấy nhưng nói thế nào cũng là địa bàn của người ta. Động thổ trên đầu thái tuế mà không nói một lời thì cũng không hay.
Dẫu sao lần trước nói chuyện cũng đã giải toả được rất nhiều điều. Bối Lạc Lạc quyết định gọi trước cho Từ Lục Ngạn, nói qua với anh về việc mình phải hành động trong hộp đêm Tân Vũ. Nói trước lỡ như lúc đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ít ra cũng có sự chuẩn bị cả.
Từ Lục Ngạn cũng đã đồng ý sẽ giúp cô chuẩn bị một chút.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tối chủ nhật Bối Lạc Lạc và Mỹ Tiểu Yên ăn vận xinh đẹp đến hộp đêm Tân Vũ trước ba mươi phút đồng hồ.
“Lạc Lạc, cậu nói cái tên điên đó sẽ thật sự đưa người tới đây à? Có thể nào thì cũng là đồ của mình, hắn nỡ đem ra cho người khác sao?”
Bối Lạc Lạc tựa người trên lan can nhìn xuống sảnh lớn.
“Cái tên đó còn có chuyện gì mà hắn không làm ra được hay sao? Đến giết người cũng đã giết rồi, chút chuyện này sao có thể khiến hắn bận tâm được.”
Huống hồ Bách Hoàng An đó có lẽ trước giờ đều chưa từng để Ngọc Tranh vào trong mắt. Cùng lắm cũng chỉ xem cô ta như một cái bàn đạp mà thôi. Có trách cũng chỉ trách Ngọc Tranh lại đặt nhầm tình cảm mới dẫn đến ngày hôm nay.
Mỹ Tiểu Yên khoanh tay, vẻ mặt chán ngán.
“Cái cô Ngọc gì đó Tranh cũng thật không biết nhìn người. Chọn qua chọn lại cứ phải chọn trúng một tên điên như thế.”
Bối Lạc Lạc chống cằm, cười với điệu bộ giễu cợt.
“Chẳng lâu nữa đâu. Ý mình là cái tên đó sẽ chẳng hống hách được bao lâu nữa. Cậu hiểu mà đúng không, mình sẽ không để tên đó có thể thoải mái quá lâu.”
Mỹ Tiểu Yên bật cười.
“Cậu bị nhiễm thói hư rồi đấy!”
Bối Lạc Lạc bật cười, huých vào tay Mỹ Tiểu Yên một cái.
“Được rồi không đùa nữa, người đến rồi, chia nhau ra làm theo kế hoạch đã định.”
Phía dưới cổng lớn, Bách Hoàng An cùng Ngọc Tranh đã đến, rất đúng giờ. Mỹ Tiểu Yên rời đi trước để sắp xếp một chút theo kế hoạch đã bàn, Bối Lạc Lạc ở trên cao quan sát cho đến khi Bách Hoàng An cùng Ngọc Tranh đi vào phòng thì bản thân mới rời đi chuẩn bị.
Bách Hoàng An đưa Ngọc Tranh vào phòng vip, bên trong đã có mấy lão già đợi sẵn. Hắn bước tới nở điệu cười giả thân mật.
“Các vị, để mọi người chờ lâu rồi. Vụ làm ăn hôm trước chúng ta đang nói dở, hôm nay có thể bàn tiếp rồi chứ.”
Mấy lão già căn bản không quan tâm lắm đến hắn, ánh mắt đã đặt lên người Ngọc Tranh mà dò xét. Ngọc Tranh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, run lên một cái, mặt mày tái xanh.
“Cậu Bách, có bàn chuyện cũng phải để chúng tôi vui vẻ một chút chứ. Người cũng đã tới rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tôi một chút nhỉ?”
Bách Hoàng An đang cầu cho vụ làm ăn này suôn sẻ, có thế thì hắn mới có cơ hội trở mình. Những ngày gần đây cứ luôn bị ảnh hưởng của Bối Lạc Lạc mà hắn ta chịu không ít áp lực. Nếu vụ này còn không thành thì sẽ không còn cơ hội nào cứu vãn nữa. Hắn mất công sức mới trèo lên được cái vị trí này, không thể dễ dàng để bị rớt đài như vậy được.
Hắn bước tới chỗ Ngọc Tranh, không chút thương tiếc túm lấy cổ tay cô ta rồi kéo đi đến trước mặt mấy lão già kia.
Ngọc Tranh hoảng sợ víu lấy tay hắn: “Đừng mà, em không muốn thế đâu! Xin anh, tha cho em.”
Bách Hoàng An bóp lấy cổ tay Ngọc Tranh, gằn từng chữ như cảnh cáo: “Cô tốt nhất là yên phận cho tôi. Muốn sống yên thì nghe theo lời tôi. Đợi khi mọi chuyện kết thúc thì cô cũng được hưởng phước.”
Bách Hoàng An mạnh tay đẩy ngã Ngọc Tranh đến trước mặt mấy lão già. Mấy lão già kia nhìn thấy cô gái xinh đẹp, thân hình còn tốt như vậy thì liền chẳng còn chút nhân tính nào nữa.
“Các vị, người tuỳ ý các vị. Dù sao vui vẻ cũng là trên hết mà có phải không?”
Hắn ta cười, cái điệu cười đúng là bần hèn đến mức kinh tởm.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng mỉa mai: “Trời ạ, là ai sáng sớm trước khi ra khỏi nhà không chịu đánh răng vậy? Mồm miệng thối như vậy, không sợ doạ chết người khác à?”
Bách Hoàng An quay ngoắt người, liền nhìn thấy Bối Lạc Lạc đứng tựa cửa, đưa tay che trên mũi, ánh mắt giễu cợt.
Mấy lão già kia nhìn hắn như vẻ mất hứng khiến hắn sợ hãi. Hắn đã hạ mình đến thế để chiều theo mấy lão này, đã đến giờ chót mà mấy lão này phật ý thì vụ làm ăn kia của hắn chẳng phải cũng bể tanh bành rồi sao.
Bách Hoàng An nén cơn tức giận, dù sao cũng là ở bên ngoài nên không muốn làm lớn chuyện quá.
“Bối Lạc Lạc, có thế nào thì đây cũng là vụ làm ăn của người khác. Bàn tay cô dài tới mức muốn thò vào trong đĩa của người khác, thế này hình như rất quá đáng nhỉ?”
Bối Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, phẩy phẩy tay.
“Vậy đó, tôi chính là thích thò tay vào trong việc của người khác. Sao nào, anh thì có thể làm gì được tôi à?”
Lời khiêu khích và dáng vẻ tự tin đến dồn ép người khác thật sự là thứ khiến cho Bách Hoàng An ghen tị. Rõ ràng không phải một người được đào tạo để trở thành người thừa kế, rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường bị thất lạc bao năm được gia tộc đón trở về. Rõ ràng, rõ ràng là như vậy.
Nhưng tại sao, chỉ một ánh nhìn của cô, một động thái của cô đã có thể dễ dàng phủi sạch những nỗ lực của hắn ta.
Bách Hoàng An không cam tâm. Cô là ai mà lại có thể cướp đi ánh nhìn và sự quan tâm của mọi người mà hắn vất vả bao nhiêu nắm mới có được?
Bối Lạc Lạc bất cứ lúc nào cũng đều dễ dàng biến hắn trở thành một kẻ thảm hại đến đáng thương. Cái cảm giác bất lực cứ bao trùm lấy khiến Bách Hoàng An phát điên lên được.
Hắn đã dốc hết sức muốn nghiền nát cô gái này, hắn tưởng hắn đã nắm trong tay vinh quang rồi. Nhưng cô lần nữa xuất hiện khiến hắn nhận ra hắn vẫn chỉ là một kẻ thất bại, nhỏ bé đến không đáng nói tới.
Danh Sách Chương: