Vốn dĩ Bối Lạc Lạc chỉ muốn làm một sát thủ có khí chất, nhưng nể mặt ông ngoại, cô đành nhập vai đại tiểu thư mà thôi. Cô cười khổ, đúng là nghề diễn sinh ra để dành cho cô, chỉ khác một điểm là, cô diễn trong đời thực chứ không phải diễn trên màn ảnh.
“Ông ngoại!”
Bối Lạc Lạc đi đến chỗ Ngọc Phước Hải gọi một tiếng, ông mỉm cười giới thiệu với mấy người bạn:
“Đây là Bối Lạc Lạc, cháu ngoại của tôi, rất xinh đẹp đúng không?”
“Bối đại tiểu thư đúng là khí chất hơn người, lão Ngọc cứ luôn miệng khen cô, quả nhiên không hổ danh cháu gái ông ấy thương nhất.”
Bối Lạc Lạc mỉm cười thanh lệ:
“Các vị quá khen rồi!”
Bên này một cảnh náo nhiệt giữa ông và cháu ngoại, bên này hai đứa cháu nội Ngọc Tranh và Ngọc Thụy không ai thèm quan tâm tới, tức tốt đứng một góc ấm ức mà không thể làm gì. Cũng cùng là cháu mà cách đối xử thật sự khác biệt.
Đột nhiên đám đông dạt ra hai bên, Bối Lạc Lạc hiếu kỳ nhìn qua bên đó, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Từ Lục Ngạn khiến cô bối rối nhìn ông ngoại. Mà lúc này ông không chú ý đến cô, còn kéo cô đi về phía Từ Lục Ngạn vừa mới bước vào.
Bối Lạc Lạc thật sự không muốn đến bên đó chút nào, nhưng mà ông ngoại cô lại rất nhiệt tình kéo cô tình chung ta. Bối Lạc Lạc trong lòng cực kỳ bi thương.
“Ngọc lão gia, chúc mừng sinh thần, đây là quà mừng của tôi.”
Từ Lục Ngạn nhìn thấy Ngọc Phước Hải liền nợ nụ cười chào hỏi, còn không quên chúc mừng và tặng quà.
“Cậu Từ đến là vui rồi, còn bày bẽ mấy thứ này làm gì chứ?”
Người đưa quà mừng chính là Bạch Như Tuyết lần trước bị Bối Lạc Lạc làm bị thương, đối diện trong trường hợp này cũng cũng không vui vẻ gì cả, thế nhưng những người khác còn nhìn vào, Bạch Như Tuyết cho dù có căm ghét Bối Lạc Lạc vẫn phải theo lệnh tặng quà, mà Bối Lạc Lạc cũng chỉ có thể vui vẻ thay mặt ông ngoại nhận quà.
Ánh mắt Từ Lục Ngạn nhìn người con gái mặc lễ phục xinh đẹp, mà Bối Lạc Lạc cũng phát giác anh nhìn cô, gương mặt vẫn tươi như hoa, chỉ là trong lòng có chút không được tự nhiên mà thôi.
“Cậu Từ, hôm nay cậu nể mặt đến làm khách, nào, cứ tự nhiên nhé!”
Từ Lục Ngạn mỉm cười, trong phút chốc lại cảm thấy tay mình bị khoác lấy, là Bạch Như Tuyết ở bên cạnh cười cười ôm cánh tay.
Con ngươi Bối Lạc Lạc trở nên cảnh giác và giận dữ. Đối với thái độ này của Lạc Lạc, Từ Lục Ngạn vừa liếc qua đã thấy rõ, trong lòng hiện lên một tia hứng thú.
…
Bối Lạc Lạc tìm một chỗ vắng vẻ để yên tĩnh, bên trong kia quá ồn ào, cũng có nhiều kẻ muốn kết thân với Ngọc gia lấy lòng cô, thật sự phiền phức!
“Không thoải mái với người cũ có người mới nên trốn ở đây sao?”
Giọng nói chua ngoa vang lên khiến tâm trạng của Bối Lạc Lạc càng trở nên tồi tệ hơn. Qủa thật đã trốn ở đây rồi sao còn đến đây quấy rầy cô vậy chứ?
“Ngọc Tranh, chuyện của tôi liên quan gì đến cô?”
“Đừng có tức giận với tôi, tôi đâu có cướp đồ của chị chứ?”
Ngọc Tranh vừa nói vừa nhìn cảnh Bạch Như Tuyết quấn lấy Từ Lục Ngạn, mà từ góc độ này của Bối Lạc Lạc càng thấy rõ cảnh đó hơn. Cô vô thức siết ly rượu trong tay mà tức giận không nói thành lời.
“Ngọc Tranh, đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa.”
“Từ Lục Ngạn từ bỏ chị thì cũng thôi đi, nhưng tại sao mắt nhìn càng ngày càng kém vậy, người phụ nữ bên cạnh anh ta thật sự không bằng chị!”
Câu này chẳng hiểu ra đang khen ai mắng ai, Bối Lạc Lạc cũng không muốn quan tâm. Mắt nhìn của Từ Lục Ngạn trước nay vẫn có vấn đề mà.
“Cô không vào trong sao? Lát nữa ông sẽ tìm cô đấy!”
Ngọc Tranh thấy Bối Lạc Lạc ở đây nên muốn chạy đến nói móc vài câu, ai ngờ thái độ của đối phương lạnh nhạt không quan tâm đến. Cô ta cũng không muốn nói nữa nên lườm Lạc Lạc rồi đi vào trong.
…
Bữa tiệc đã diễn ra được phân nửa, lúc này chẳng hiểu ông ngoại làm sao mà lại có ý định mai mối cho Lạc Lạc. Dẫn cô đi tìm mấy tên thiếu gia cả ngày chỉ lo ăn không lo làm giới thiêu, quả thực cạn lời.
“Ông ngoại, con thật sự không thích mà!”
Lạc Lạc bày ra vẻ mặt thương tâm, Ngọc Phước Hải liền lườm cô:
“Con không thích ai nhưng có thể thử chơi đùa mà, ta đâu có ép con kết hôn với chúng nó đâu?”
“…”
Đây là lời nên nói với cháu gái sao? Vậy mà còn kêu cô làm ra cái bộ dạng đại tiểu thư thanh cao, sao mà lời ông nói với cô lại mâu thuẫn đến thế?
“Ông à, con không có nhu cầu đâu.”
“Vậy là con vẫn thích tiểu tử họ Từ kia sao?”
Bối Lạc Lạc lập tức lắc đầu đầu.
“Không có!”
Bối Lạc Lạc không biết phải giải thích thế nào, vừa hay có khách tới lôi ông ngoại đi uống rượu thì cô mới thoát được một kiếp. Nhưng mà ông nội vừa mới rời đi, Từ Lục Ngạn và Bạch Như Tuyết đã xuất hiện sau lưng.
Lần này là Bạch Như Tuyết chào hỏi trước:
“Bối đại tiểu như, lần trước không biết là cô, đã đắc tội rồi!”
Vừa nói chuyện với Lạc Lạc, bàn tay của Bạch Như Tuyết vô tình hữu ý siết chặt Từ Lục Ngạn.
“Lần trước là tôi khiến cô bị thương, là tôi đắc tội cô mới đúng” – Bối Lạc Lạc lạnh nhạt đáp lời Bạch Như Tuyết –“Chân cô chưa bị phế là tốt rồi, kỹ thuật của tôi không mấy tốt, là may cho cô đó.”
Cách nói chuyện không nể mặt này khiến Bạch Như Tuyết có tức giận cũng không thể phản bác lại được. Cô ta chỉ có thể duy trì nụ cười cứng ngắt trên môi:
“Vậy phải cảm ơn Bối đại tiểu thư rồi.”
“Được rồi, Như Tuyết, chân em vừa mới bình phục đừng đứng lâu, chúng ta qua bên kia.”
Từ Lục Ngạn nhìn Bối Lạc Lạc lạnh nhạt lên tiếng, khiến trái tim cô khẽ nói, cô cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười:
“Ai da xem tôi kìa, quên mất Bạch tiểu thư đang bị thương, mau đưa cô ta qua bên kia ngồi, đứng lâu quá động đến vết thương ngã thì tôi không gánh nổi đâu.”
“Bối đại tiểu thư không cần nhọc lòng, Như Tuyết có tôi chăm sóc!”
“Ồ? Mong Từ lão đại đây chăm sóc tốt, đừng như một vài người hứa được mà làm không được, đáng thất vọng!”
Lời nói ẩn ý của Bối Lạc Lạc làm Từ Lục Ngạn đứng người, cô ám chỉ cái gì anh hiểu. Đến khi định thần lại thì Bối Lạc Lạc đã đi khuất vào đám người trong bữa tiệc mất rồi.
Danh Sách Chương: