Sau một ngày triền miên cùng Từ Lục Ngạn đã khiến Bối Lạc Lạc trở nên bần thần, cơ thể đau nhứt đầy uể oải, cô không ngừng nghỉ mà trách móc anh, giọng nói vang dội cả căn phòng:
"Tên sắc lang Từ Lục Ngạn, dám làm cho mình mệt mỏi như vậy, bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ, mặt dày, ngông cuồng,..."
Đi kèm mỗi lời chửi mắng thì thầm của Bối Lạc Lạc là một phi tiêu ghim thẳng vào bức ảnh của anh trên tường. Do phóng quá nhiều nên bức ảnh sớm đã chi chít toàn là phi tiêu của cô. Đúng lúc Từ Lục Ngạn mở cửa đi vào, làm Bối Lạc Lạc giật mình, tay cầm phi tiêu không chủ được mà phóng về phía anh. Cũng may Từ Lục Ngạn có thân thủ nhanh nhạy, kịp thời né được nếu không chắc đã ghim vào đầu của anh mất rồi.
"Bảo bối em định mưu sát anh sao?"
Bối Lạc Lạc vừa thấy có lỗi, vừa thấy giận, hừ lạnh: "Giết chết anh thì đã là gì, hại em bây giờ bước chân xuống giường còn không được anh thấy anh đáng trách hay không hả?"
Biết là mình có hơi tràn trề sức lực khiến cho cô trở nên yếu ớt, Từ Lục Ngạn lấy làm có lỗi nên đã tự tay hầm gà cho cô ăn bồi bổ lấy sức: "Bảo bối đừng giận anh nữa, nhìn xem anh hầm canh cho em nè, mau uống đi để nhanh khỏe còn cùng anh tiếp tục."
"Cái gì?" Bối Lạc Lạc trừng mắt đầy táo tợn, muốn hất bát canh vào mặt anh cho hạ hỏa: "Anh muốn thì tự mà làm một mình đi, em đấy không thèm giúp anh."
"Ơ kìa, em bắt anh làm một mình là làm như nào? Việc này phải hai mình mới phối hợp nhịp nhàng bài bản được chứ." Từ Lục Ngạn quýnh quáng đặt bát canh lên bàn, nếu không lại bất ngờ biến mất khỏi tay anh thì tiêu. Còn dùng giọng điệu không cam tâm.
Bối Lạc Lạc cười xấu xa: "Em biết anh sẽ nói như vậy nên đã sớm chuẩn bị hết rồi."
Nghe cô nói vậy, Từ Lục Ngạn nửa nạc nửa mỡ hiểu sai ý của cô, liền nhào đến ôm cô: "Vậy còn không mau triển khai đi, lại làm bộ làm tịch nói là mình mệt mỏi."
Bối Lạc Lạc gồng mình, giơ chân đạp anh văng khỏi giường, có thể thấy lực đá vô cùng mạnh. Từ Lục Ngạn đưa tay xoa bờ mông đau đớn của mình, nỉ non cau có: "Bảo bối à em có độc ác quá không? Đạp anh văng khỏi giường như vậy rất dễ bị đột tử đó."
"Ai mượn khi không anh lại ôm em, đang khó ở còn gặp anh." Bối Lạc Lạc trưng ra bản mặt vô tư, giống như hành động vừa rồi không làm cô thấy ăn năn thì phải.
Từ Lục Ngạn vừa xoa vừa cãi: "Chẳng phải vừa rồi em nói đã chuẩn bị xong rồi sao, nên anh mới tưởng..."
"Tưởng cái gì mà tưởng, do anh suy diễn vớ vẩn nên mới hại mình như vậy thôi, đáng lắm." Bối Lạc Lạc hiển hách nói.
"Vậy rốt cuộc em chuẩn bị cái gì cho anh?"
Cho dù đang rất đau mông nhưng mà Từ Lục Ngạn vẫn không quên hỏi chuyện.
Được nhắc Bối Lạc Lạc sực nhớ ra, liền cười xấu xa chỉ tay vào cái tủ đồ lên tiếng nói: "Anh mở tủ ra xem đi, có điều bất ngờ đó."
Là do cô đang đau thân dưới nên không thể rời giường đi lấy giúp anh. Từ Lục Ngạn chật vật đứng lên, bước chân chao đảo lại cái tủ đồ lớn trước mặt, có chút đa nghi không dám mở, quay đầu nhìn cô: "Em để cái gì trong này vậy?"
Mặc dù trước giờ anh lẫm liệt bao nhiêu thì đối diện với cô Từ Lục Ngạn gần như thất thế. Anh sợ cô lại bày trò gì đó mà mình không biết được lại bị sập bẫy thì toang.
Bối Lạc Lạc chỉ cười, mà nụ cười làm cho anh càng sợ hãi hơn, bước chân lúi ra xa thì nghe tiếng cô: "Không có gì nguy hiểm cả, cứ mở ra xem đi."
Từ Lục Ngạn nhìn cô đôi ba giây sau đó hít sâu một hơi cứ như đang thi một cuộc thi đầy căng thẳng vậy. Bàn tay anh chầm chậm mở tủ ra, bất chợt một con búp bê cỡ to ngã vào người của anh. Từ Lục Ngạn loạng choạng trong vô thức ôm lấy, sau vài giây anh mới có thể bình tĩnh lại, nhìn cô kỳ quặc hỏi: "Em chuẩn bị con búp bê này cho anh sao?"
Theo như sự hiểu biết sâu rộng của anh thì đây là một con búp bê tình dục được bán với giá vô cùng đắt đỏ. Mọi hình thể của búp bê đều y như người thật, ai có vợ đang mang bầu không được vận động nên mua về mà sử dụng.
"Đúng rồi, thấy có thích không?" Bối Lạc Lạc ngồi trên giường vừa ăn vừa trả lời anh.
Khuôn mặt anh tú của Từ Lục Ngạn đen sầm lại, cảm giác như sắp bão tố kéo đến, bất giác Bối Lạc Lạc thấy rùng mình rợn người. Anh nhìn con búp bê chằm chằm, cười như không cười: "Anh không nghĩ em lại chu đáo đến vậy luôn đó. Còn giúp giải tỏa với búp bê mỗi khi em mệt, nhưng tiếc quá Từ Lục Ngạn anh chỉ dùng người thật việc thật, không xài đồ giả."
"Mặc kệ anh, em tốn biết bao nhiêu tiền mới mua được con búp bê này, anh cứ để dành mà xài đi, nếu không bí quá mà dụng trộm bên ngoài thì đừng trách em."
Lúc này Bối Lạc Lạc ăn đã xong bát canh gà mà anh chuẩn bị cho cô, đến cả một giọt canh cô cũng không để xót lại, liếm láp hết cả bát, thuận tay để lại bàn. Đoạn này cô mới nhìn anh, thấy được người đàn ông kia đang rất tức giận mà không thể làm gì, cô phì cười, châm thêm dầu vào lửa: "Chúc anh sử dụng thấy thoải mái nha."
"Em..."
Từ Lục Ngạn đanh mặt, tức chết với cô mà.
Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Bối Lạc Lạc như được cứu sống thở phào chỉ tay: "Điện thoại của anh đổ chương kìa."
Từ Lục Ngạn móc ra xem, lại nhìn thấy trên màn hình là hai chữ 'Ba yêu', anh nhíu mày đi ra ngoài: "Con nghe đây ba."
"Anh hay lắm dám trốn tránh tôi mấy ngày nay, mau về nhà ngay cho tôi, tôi có thể nuôi anh lớn đến từng tuổi này cũng có thể giết chết anh được đó."
Bên trong điện thoại phát ra giọng nói hết sức giận dữ của Từ lão gia. Đúng thật từ khi thông tin về anh và cô xuất hiện, anh đã tránh né ba hơn cả tuần nay rồi. Đơn giản vì không muốn nghe ba anh xen vào chuyện riêng tư của mình.
Lần này cô đã chấp nhận anh, vậy anh sẽ dẫn cô về ra mắt ba: "Con biết rồi."
Sau đó ngắt máy thật nhanh khiến Từ lão gia giận chồng chất giận: "Thằng con xấc xược, còn chưa nói xong đã tắt máy."
Từ Lục Ngạn trở lại phòng, lên tiếng nói: "Thay đồ đi anh đưa em về nhà của anh."
"Để làm gì?" Bối Lạc Lạc kinh động.
"Ra mắt với ba."
"..." Bối Lạc Lạc ngồi im không nói gì cả. Cô phải đến gặp mặt ba của anh sao? Lần đầu tiên ra mắt gia đình anh không tránh khỏi bấn loạn, đầu óc như ngàn sợi chỉ đang bị rối.
Danh Sách Chương: