Sau khi xong việc làm xấu xa của mình, Xuân Hỷ nở một nụ cười đắt ý nhưng cô ta không ngờ được mọi hành động kì quặc của cô ta đều bị quản gia nhìn thấy.
Trong đầu bà ấy xuất hiện một câu hỏi.
Không biết Xuân Hỷ đang bày trò gì nữa...
Từ trước đến nay quản gia là người rõ Xuân Hỷ nhất, bà ấy biết Xuân Hỷ thích thầm thiếu gia nhưng mà do vai vế giữa hai người quá lớn cho nên không có cách nào thổ lộ lòng mình. Từ đó trở đi Xuân Hỷ chìm vào tình yêu đơn phương của mình, hằng ngày cơm bưng nước rót cho Tác Thổ Lai, được nhìn thấy cậu mỗi ngày đó là niềm hạnh phúc đối với cô ta. Có lần quản gia khuyên răn cô ta nên sớm từ bỏ thứ tình cảm xa vời này, cư nhiên Xuân Hỷ cứng đầu cố chấp không nghe chính là không nghe. Đến cuối cùng người khổ nhất vẫn là chính mình.
Sau khi mang đồ ăn sáng vào cho Mỹ Tiểu Yên xong, cô ta xuống lầu vừa hay đang vui vẻ lại bị quản gia kéo đi hỏi chuyện:
"Con vừa mang đồ ăn sáng vào cho thiếu gia sao?"
Xuân Hỷ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Con mang đồ ăn cho cô gái đi cùng thiếu gia."
"Ừm, ta thấy con rất kì lạ."
"Con có làm gì đâu mà dì thấy kì lạ chứ?" Xuân Hỷ nhăn nhỏ bày tỏ sự thất vọng của mình đối với quản gia. Tuy nhiên vẫn thấy chột dạ nhưng không nói ra chuyện kia.
Quản gia nghe vậy thấy không còn gì để hỏi nữa nên để Xuân Hỷ đi làm việc. Chỉ là trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy ngờ vực vào lời nói của Xuân Hỷ.
Trên phòng Mỹ Tiểu Yên đã được Tác Thổ Lai buông tay để cô ăn sáng. Lúc Xuân Hỷ mang thức ăn vào cô có để ý ánh mắt của cô ấy khi nhìn Tác Thổ Lai, có điều gì đó rất bất thường. Đó vốn dĩ không phải là ánh mắt của người hầu khi nhìn chủ, mà đó chính là ánh mắt si tình.
Chẳng lẽ...
"Nghĩ ngợi gì vậy? Mau ăn sáng đi." Tác Thổ Lai xoa đầu Mỹ Tiểu Yên, từ tốn giúp cô nàng lau chùi đũa và muỗng cho sạch.
Dứt khỏi suy nghĩ thuận tay Mỹ Tiểu Yên nhận lấy đũa và muỗng từ Tác Thổ Lai, không quên nói: "Anh cũng ăn đi."
"Khi nào em ăn xong thì tôi ăn."
"Anh bị ấm đầu à? Mau ăn ngay cho tôi."
Vậy mà ai kia bị cô to tiếng liền nghe theo răm rắp không dám hó hé tiếng nào. Mỹ Tiểu Yên gật đầu hài lòng: "Vậy mới ngoan."
Tác Thổ Lai vẫn không từ mọi cách, dùng trí não tán gái của mình gài Mỹ Tiểu Yên: "Ngoan thì có được em thương không?"
Mới ăn đưa muỗng cơm vào miệng còn chưa kịp nhai thì Mỹ Tiểu Yên đã phun ra hết do lời nói của cậu: "Khụ... khụ... lo mà ăn đi nói chuyện tào lao miết."
Tác Thổ Lai vỗ lưng để cô nàng dễ chịu hơn, ủy khuất nói: "Tôi không thể có nói tào lao mà, hỏi thật."
"Không!"
Lời nói ngắn gọn mà dứt khoát của Mỹ Tiểu Yên khiến trái tim Tác Thổ Lai lúc này như thể có hàng vạn nhát dao xuyên tim, bất giác ôm lấy ngực trái gương mặt nhăn nhó trông khó coi vô cùng: "Em có thể đừng thẳng thắn vậy không? Có ngày vì em mà tôi bị bệnh tim mất."
"Tôi chỉ nói đúng những gì tôi nghĩ, do anh quá hy vọng nên mới gánh chịu hậu quả thất vọng nặng nề."
"Haizz... thôi ăn sáng đi, còn đến trường."
"Ể! Nhắc mới nhớ, mấy giờ rồi?"
"Mới bảy giờ thôi, em cứ từ từ mà ăn không phải cuống cuồng lên."
Mỹ Tiểu Yên nhìn cậu lườm nguýt: "Anh điên à, tôi là hiệu trưởng mà đến trường trễ như vậy lấy gì để răn dạy mấy cô cậu học sinh kia đây?"
"Còn có tôi mà."
"Ọe... trước kia không biết là ai bênh học sinh của mình đứng ra cãi nhau với tôi nữa, lật mặt nhanh vậy?"
Bị nhắc lại chuyện cũ khiến Tác Thổ Lai hổ thẹn, niềm nở cười nhưng nụ cười tựa như có người ép buộc cậu: "Do lúc đó tôi muốn gây sự chú ý với em..."
Mỹ Tiểu Yên đưa tay ngắt lời, trực tiếp gièm pha: "Đừng vờ vịt với tôi, tôi còn nhớ rất rõ vẻ mặt của anh lúc đó, giống như muốn vồ tới xé xác tôi..."
Nói đến đây Mỹ bưng ly sữa lên hóp một miếng.
Kì lạ, sữa có mùi gì thế nhỉ?
"Sao vậy?"
Quan sát thấy vẻ mặt của Mỹ rất đỗi khác thường, Tác Thổ Lai lo lắng quan tâm hỏi thử. Ly sữa trên tay của cô nàng đột nhiên rơi xuống sàn vỡ tan nát, sữa trong ly toàn bộ đều đổ hết ra ngoài. Mỹ Tiểu Yên ôm lấy bụng mình, hô hấp của cô nàng ngày một khó khăn hơn: "Tôi... tôi khó chịu lắm!"
Tác Thổ Lai sốt ruột hết cả lên, đến mức ruột gan của cậu bừng bừng như lửa đốt nhanh tay lẹ chân cấp tốc bế Mỹ Tiểu Yên đưa đến bệnh viện. Nhìn cô trong tình trạng đau đớn quằn quại như vầy khiến cậu thấy bất an vô cùng. Mọi người hầu trong nhà lấy làm tò mò không rõ chuyện gì. Chỉ có Xuân Hỷ là có biểu hiện khác thường nhất, cô ta trông có vẻ rất phấn khích với điều đó. Quản gia một lần nữa không chủ được mà nảy lên sự nghi ngờ ngày một chắc chắn hơn.
Lúc đưa Mỹ Tiểu Yên đến bệnh viện, Tác Thổ Lai vận động toàn bộ bác sĩ thăm khám cho cô, trông cậu hoàn toàn mất kiểm soát, có thể thấy Mỹ Tiểu Yên trong mắt Tác Thổ Lai là vô cùng quan trọng.
Vừa hay Bối Lạc Lạc đang đi hóng mát ở bên ngoài giờ mới vào, bắt gặp Tác Thổ Lai cũng ở đây chủ động lên tiếng chào hỏi: "Trùng hợp vậy, cậu đến đây khám bệnh hả?"
Tác Thổ Lai nhìn Bối Lạc Lạc bằng ánh mắt mất bình tĩnh, nghẹn ngào nói: "Tiểu Yên... Tiểu Yên cô ấy đang cấp cứu ở trong."
Lời nói của cậu khiến Bối Lạc Lạc từ bình tâm chuyển sang kích động: "Tiểu Yên bị gì, cậu nói rõ chút đi."
"Vừa rồi cô ấy ăn sáng cùng tôi, đến khi uống sữa đột ngột đau bụng, hơi thở dồn dập. Tôi không rõ vì sao nữa."
Bối Lạc Lạc thờ thẫn ngồi bệt xuống ghế đằng sau, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của mình, bởi vì cô sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Danh Sách Chương: