Từ Lục Ngạn thấy cô ngoan ngoãn đi vào chầm chậm đóng cửa lại. Tiện thể đi lấy một cái khăn đưa cho cô còn nói: "Lau khô đi để cảm lạnh thì không tốt đâu."
Nhận thấy ý tốt của Từ Lục Ngạn tuy nhiên cô lấy làm hoài nghi, ánh mắt đờ đẫn có phần khó chịu: "Anh biết tôi sẽ đến liền nhốt tôi bên ngoài, bây giờ lại giả vờ giả vịt cho tôi vào trong nấp mưa, rốt cuộc anh đang có dự tính gì mờ ám đúng không?"
Bất thình lình Bối Lạc Lạc giật cái khăn rồi nhanh tay quấn khăn ngang người, khi cô nhìn thấy ánh nhìn từ đôi mắt của anh đang hướng vào nơi vòng một.
Biến thái!
Thấy hành động nhanh tay lẹ chân của cô làm Từ Lục Ngạn phì cười, châm chọc vài câu: "Tôi không nghĩ một sát thủ nổi tiếng tàn ác như cô cũng biết sợ đó. Nếu tôi đem thông tin này nói với tất cả mọi người hẳn là kịch tính lắm đây."
Đột nhiên bị anh đe dọa cô bật người đứng dậy, trừng mắt táo tợn, quát tháo: "Nếu anh dám nói nửa lời tôi liền cho anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn."
"Tôi nhớ không lầm thì lần trước cô cũng nói với tôi như vậy, không biết cô còn nhớ câu trả lời của tôi là gì không nhỉ?" Từ Lục Ngạn nghiêng đầu gặn hỏi. Trong đáy mắt có vài tia bỡn cợt.
Bối Lạc Lạc thẹn thùng lùi chân, cảm giác được sự nguy hiểm đang lan tỏa từ người đàn ông trước mặt. Anh hỏi cô còn nhớ câu trả lời không? Tất nhiên là nhớ rồi, cô làm sao mà quên được cơ chứ. Hôm qua suýt tí thì bị 'làm thịt', lần này lại vô tình chọc nhầm tổ ong, cô quả thật ngốc nghếch mà.
Thấy Bối Lạc Lạc không trả lời mình là anh biết ngay cô còn nhớ mà. Hôm qua để cô chạy thoát một lần rồi, nhất định hôm nay không để chuyện đó lập lại lần thứ hai. Ý nghĩ chợt lóe ra trong đại não thì bàn tay to lớn cũng thuận việc mà làm, kéo cô ôm chặt vào trong lòng. Hành động bất ngờ và ngạo mạn của Từ Lục Ngạn khiến cô đầy phẫn nộ. Gương mặt đỏ lên vì giận dữ, hai tay đưa về phía trước cố gắng chống cự đều bất khả kháng: "Tên khốn này anh lại định làm gì vậy hả?"
Từ Lục Ngạn giữ chặt cô không buông, giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm cất lên: "Tất nhiên là sưởi ấm cho cô rồi."
"Tôi có nhờ vả anh làm sao?" Bối Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt: "Khôn hồn thì mau buông tôi ra nếu không...á..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì Từ Lục Ngạn nhanh hơn một chút hôn chụt vào đôi môi đỏ căng mọng của cô hại cô ngại gì không thể nói tiếp. Được dịp Từ Lục Ngạn trêu đùa: "Nếu không thì sao? Em sẽ làm gì tôi?"
Bối Lạc Lạc đưa tay lau miệng thật mạnh bạo, giống như không muốn lưu lại chút gì về anh trên môi mình, chưa dừng lại ở đó cô nghiến răng nghe cả tiếng ken két: "Quá đáng, anh có biết đây là nụ hôn đầu của tôi không hả?"
"Đó là lý do vì sao tôi hôn em."
Nhìn cô gái nào đó đang giận dữ vì hành động hiên ngang đầy bất chấp của mình mà Từ Lục Ngạn thấy thích chí, không hổ danh là một người bá đạo.
"Anh...anh..." Bối Lạc Lạc giận đến nỗi nói không tròn câu. Cái gì mà lý do hôn cô? Nực cười, chắc cô cần đấy!
Nụ hôn đầu cô gìn giữ hai mươi mấy năm bây giờ lại bị người đàn ông ngạo mạn này cướp mất, không thể chấp nhận điều đó, Bối Lạc Lạc khằng giọng: "Đền cho tôi."
"Ý em là nụ hôn đầu?"
"Đúng vậy...anh tính giả vờ như không biết ư? Đừng mơ, bà đây sẽ đợi đến khi nào anh đền bù thiệt hại và tốn thất cho tôi thì lúc đó tôi mới rời khỏi đây, nếu không tôi cứ ở lỳ nơi này xem anh làm sao xử lý." Bối Lạc Lạc chu môi, có chút dỗi hờn mà nói.
Từ Lục Ngạn không nhịn được mà cười rộ lên, chưa lúc nào như lúc này mà anh cười vui như thế. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, bốn mặt chạm nhau: "Cách xử lý em thì tôi rất nhiều, chỉ là tôi không muốn làm tổn thương em, em nói em muốn tôi đền...cũng được thôi, tôi sẽ lấy tấm thân vô giá này đền cho em."
"What?" Bối Lạc Lạc sững sờ, nheo mày tỏ vẻ không tin, còn đưa tay sờ thử vào trán anh: "Ể, rõ ràng anh đâu có bị sốt đâu, tại sao lại nói ra được những lời như vậy. Đừng nói là anh bị ma nhập rồi nha."
"Ha ha ha." Từ Lục Ngạn lại cười, lần này anh đẩy ngã cô xuống giường, nghiêm túc nhìn cô: "Em đã không tin vậy tôi đành chứng minh cho em xem."
Sau khi đã nói xong Từ Lục Ngạn đưa tay nâng đầu cô lên một chút, khoảng cách giữa hai cánh môi lúc này đang rất gần nhau. Đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở thơm phức mùi bạc hạ của anh, còn có mùi hương nước hoa nam tính tỏa ra khắp cơ thể, vốn dĩ đã đẹp trai lại còn khiến người ta mê càng thêm mê. Ánh mắt cô không tài nào rời khỏi khuôn mặt điển trai ngời ngời của Từ Lục Ngạn, nó giống như phiên bản sau của Hoàng Tử mà cô xem lúc còn nhỏ.
Ực!
Không kèm chế được sự thèm thuồng của mình Bối Lạc Lạc chỉ còn cách nuốt nước bọt, vài giây sau lắc đầu lia lịa nhầm làm tan biến đi dòng suy nghĩ háo sắc của mình.
Không được, tuyệt đối không được, cô không thể bị anh mê hoặc, không thể...
"Ưm..."
Thấy cô gái nhỏ trong mắt cứ đang suy nghĩ gì đó, không biết có nghĩ đến mình hay không! Nhưng mà cho dù có hay không thì Từ Lục Ngạn cũng không quan tâm, cơn thèm khát cô gái này lại một lần nữa trỗi dậy trong cơ thể, anh nhanh như chớp đã cướp lấy được bờ môi đỏ mọng của Bối Lạc Lạc, để cô không kịp phản ứng, chỉ biết ú ớ vài tiếng rồi thôi.
Có vẻ như cái hôn của Từ Lục Ngạn làm cô như bị thôi miên, cô không chống cự anh như vừa rồi nữa, mà lần này Bối Lạc Lạc chìm vào khoái hưởng, từ từ cảm nhận nụ hôn nồng nhiệt kèm theo chút bá đạo. Đôi tay của cô dần dần đưa lên, bấu vào cổ anh, như muốn thúc giục anh hãy hôn cô nhiều thật nhiều.
Danh Sách Chương: