Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Mạc Huệ Linh một chút, Mạc Huệ Linh kêu khóc suốt dọc đường, vẫn luôn nói mình đau muốn chết.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở bên cạnh an ủi Mạc Huệ Linh.
Rất nhang bác sĩ lấy ra kết quả kiểm tra, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh, đầu gối Mạc tiểu thư chỉ là trầy da, mắt cá chân cũng có xương sụn tổn thương, nhưng mà không có gì trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày, đầu gối không được dính nước, mắt cá chân không được đi lại quá nhiều, sẽ nhanh khỏi thôi".
Mạc Huệ Linh nghe xong, vô cùng không phục ngẩng đầu kêu lên: "Cái gì mà không sao, có thể khám lại không, kêu các bác sĩ tốt nhất của bệnh viện tới, tôi đau muốn chết, còn dám nói không nghiêm trọng?".
Bác sĩ khó xử nhìn Mạc Huệ Linh: "Mạc tiểu thư nếu không tin tôi trị liệu thì cũng không có biện pháp, nhưng mà, kết quả chụp X-quang của cô, không hề thương tổn đến xương cốt, cho nên chính là không có gì nghiêm trọng."
"Hừ, tôi mặc kệ, dù sao bây giờ tôi đau muốn chết, ông phải giảm đau cho tôi, hơn nữa, người gây họa kia, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô ta."
Nghe thấy Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô: "Huệ Linh, được rồi."
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Như thế nào, chẳng lẽ anh muốn buông tha Lâm Triệt sao? Cô ta cố ý đâm em, chuyện này em không để yên cho cô ta."
Cố Tĩnh Trạch trong lòng bực bội, nhìn Mạc Huệ Linh: "Lâm Triệt vừa mới học lái xe, kỹ thuật không tốt, cho dù cô ấy không cẩn thận đụng phải em, cũng sẽ không phải cố ý, khả năng chỉ là không khống chế tốt thôi." Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
"Cái gì?". Mạc Huệ Linh giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không khống chế tốt thì có thể đâm em thành như vậy à? Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy em, cô ta chính là cố ý!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi nói: "Cô ấy nhìn thấy em cũng không khống chế tốt, cho nên nói bây giờ cô ấy lái xe còn chưa xong, mặc dù nhìn thấy cũng có khả năng trốn không thoát, dù sao cô ấy cũng là tay mới, cô ấy không phải cố ý, anh biết cô ấy không phải loại người như vậy."
"Anh......" Mạc Huệ Linh cắn môi, hai mắt đẫm lệ, khổ sở nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Anh thiên vị cô ta, rõ ràng cô ta cố ý, anh cũng nói là không phải cố ý, đúng không?"
"Sao có thể." Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rơi nước mắt, trong lòng lại càng bực bội, nhất thời nghĩ đến Lâm Triệt lái xe không biết chạy loạn ở nơi nào, còn cảm thấy có chút lo lắng.
Anh nóng lòng muốn trấn an Mạc Huệ Linh, rồi đi xử lý chuyện bên ngoài.
"Huệ linh, đợi khi tìm được Lâm Triệt, anh sẽ tự mình hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà bây giờ em vẫn phải trị liệu, xương sụn tổn thương cũng phải trị, trước tiên em đừng động đến người khác, dưỡng thương xong rồi nói sau."
Mạc Huệ Linh nghe xong, nhìn mắt cá chân của mình, ngẫm nghĩ, rốt cuộc thì Cố Tĩnh Trạch vẫn quan tâm mình, bảo mình dưỡng thương tốt trước, cũng là sợ cô đau đớn khó chịu, cho nên liền gật gật đầu, nói với anh: "Vậy anh bảo bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho em, em đau muốn chết đi."
"Được."
Cố Tĩnh Trạch phất tay với bác sĩ, bảo bác sĩ đi ra ngoài.
Lại hỏi bác sĩ có phải thật sự có vấn đề không, lại bảo bác sĩ kê thuốc truyền nước biển cho cô.
Bác sĩ nói xác thực không có vấn đề gì, chỉ là bầm tím mà thôi, chỉ là vết thương nhỏ, đau cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa hẳn là cũng không đau như vậy, chỉ là Mạc tiểu thư quá quý giá, đại khái chưa từng chịu đau như vậy, bọn họ sẽ kê thuốc tốt nhất.
Cố Tĩnh Trạch nghe xong gật gật đầu.
Nhìn nhìn thời gian, Lâm Triệt đã rời đi khoảng một giờ, không biết thời gian này, lại chạy đi đâu.
Quay đầu lại nhìn Mạc Huệ Linh bên trong, hộ sĩ đang châm kim cho cô, cô vẫn luôn kêu đau: "Đau chết mất, cô có thể châm nhẹ một chút không?"
Anh thở dài, nghĩ Mạc Huệ Linh quả thật cũng không bị thương nặng, dù sao cũng là Đại tiểu thư của Mạc gia, được nuông chiều từ bé, nhưng mà nhớ tới lúc trước khi Lâm Triệt bị thương, lại giống như chuyện gì cũng không xảy ra, đau cũng không kêu một tiếng.
Có lẽ cũng là vì từ nhỏ Lâm Triệt đã không có người quan tâm.
Anh phất tay gọi vệ sĩ của mình tới: "Phát động toàn thành, cần phải nhanh chóng tìm mợ chủ trở về."
Đâm lung tung như vậy, Lâm Triệt này, thực sự làm người lo lắng.
Lúc Lâm Triệt lái xe rời đi, trong lòng còn nén giận, Mạc Huệ Linh này, mới vừa chuyển đến đã gây phiền phức cho cô, về sau khẳng định cũng sẽ gây không ít phiền phức, nhớ lại, cô liền cảm thấy nhân sinh vô vọng, có một loại suy nghĩ muốn dứt khoát dọn ra ngoài, cách xa họ, mắt không thấy tâm không phiền.
Xe chạy càng lúc càng thuận, chỉ là Lâm Triệt ít nhiều còn có chút khẩn trương, đang lái xe, nhìn thấy Du Mẫn Mẫn gọi điện thoại tới, cô muốn nghe điện thoại, lại không nghĩ tới mình còn đang lái xe, nhất thời không chú ý, xe trực tiếp lạc tay lái, đâm thẳng sang một bên.
Lâm Triệt bỏ điện thoại xuống nhanh chóng đảo tay lái.
Lâm Triệt sợ hãi kêu một tiếng, liền cảm thấy xe đã tông thẳng vào ven đường, lúc này cả chiếc xe mới bắt đầu dừng lại.
Lâm Triệt sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện, xe của mình, thế nhưng đang ở trên cầu, lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần tùy tiện động một chút, cả chiếc xe sẽ rơi xuống......
Hóa ra vừa rồi cô vẫn luôn lái xe ở trên cầu vượt, bây giờ xe tông vào một bên đường, bị song sắt phía trên cản lại, nhưng song sắt đã bị đâm hỏng, tuy rằng tạm thời vẫn treo ở phía trên, chưa rơi xuống, nhưng mà, phỏng chừng không lâu nữa cũng sẽ rơi xuống mất.
Lâm Triệt sợ hãi, nhìn mấy chiếc xe phía dưới chạy qua chạy lại, tim đập thình thịch, che ngực nói: "Sắp chết sắp chết sắp chết, thật sự chết ở chỗ này sao, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm đâu..."
Phía dưới, tất nhiên đã có người kịp thời báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chóng tới đây, vừa thấy tình hình này, thật là bất lực chửi thề.
"Phía trên là ai, sao lái xe như vậy, mau đi phong tỏa cầu vượt này đi"
"Hình như còn lái siêu xe luôn?"
"Trông như là một người phụ nữ lái xe."
"Nữ tài xế, quả nhiên là sát thủ đường cái."
"Có tiền thì thôi đi, một người phụ nữ lái xe làm gì, đâm thành như vậy cũng đáng đời."
Phía dưới có người thảo luận, đều đang thương lượng xem cố định chiếc xe như thế nào để không rơi xuống, lại cứu được người ra.
Nhưng mà, mắt thấy chiếc xe nguy hiểm như vậy, ai cũng không dám dễ dàng tiến lên, nếu lỡ chạm vào, xe rơi xuống, trách ai được, trông giống như trên xe không phải người bình thường, chỉ sợ là không dễ đắc tội, đến lúc đó tìm tới cửa, cũng là một chuyện phiền lòng.
Cho nên phía trên cũng không vội vã nhanh cứu người, ngược lại là thương lượng rốt cuộc nên phái ai đi qua.
Trong lúc này, Lâm Triệt cũng lo lắng muốn chết.
Nghe được tiếng nói của cảnh sát ở bên kia, âm thanh xe cứu thương, nhưng mà nhìn không thấy ai chạy lại đây cứu người.
Di động Lâm Triệt mới quăng đi, cũng nhất thời không tìm thấy, lúc này nhìn tình hình, Lâm Triệt kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nếu thật sự chết ở chỗ này, cô cũng chỉ có thể nói, đây đều là số mệnh......
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch...... Đến lúc đó Cố Tĩnh Trạch nhất định thoải mái không ít nhỉ, cô chết rồi, anh sẽ tự do