"Đó là đương nhiên, đáng ghét, em đã em là đại trí giả ngu mà".
"Ha, ngu thì thường xuyên nhìn thấy, còn trí......" Cố Tĩnh Trạch cười nhìn cô.
"Cút ngay, em không để ý tới anh, hừ, lợi dụng xong rồi, liền bắt đầu đả kích em!".
Nhớ tới "Lợi dụng" vừa rồi, cô còn cảm thấy 囧 muốn chết.
Lần đầu tiên vì một người đàn ông làm chuyện như vậy, lần đầu tiên thật sự tiếp xúc thứ quan trọng nhất của một người đàn ông, tổng cảm thấy rất buồn bực.
Dựa vào cái gì anh cao hứng muốn cô hầu hạ.
Cuối cùng cô cũng không được cái gì cả, phải hầu hạ anh.
Chỉ là, nghĩ đến bộ dáng Cố Tĩnh Trạch thoải mái, Lâm Triệt lại cảm thấy, ngay lúc đó cách làm là chính xác.
Anh cao hứng, làm cô cũng cảm thấy, mặc kệ làm cái gì, đều có ý nghĩa.
Lâm Triệt lại xuống nước vọc trong chốc lát, Cố Tĩnh Trạch nói: "Em không biết bơi, đừng đi xuống, trở về làng du lịch có bể bơi, em học bơi ở bể bơi xong, lại đây bơi lội cũng được".
Lâm Triệt bất đắc dĩ, nhưng mà, rất nhanh bị Cố Tĩnh Trạch kéo trở về.
Buổi tối, ở biệt thự nghỉ ngơi.
Bởi vì ban ngày mệt mỏi, Lâm Triệt ngủ rất sớm, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện không thấy Cố Tĩnh Trạch đâu.
Lâm Triệt đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Vãn Tình ở bên ngoài ngắm hoa, thoạt nhìn rất hưu nhàn, so với phu nhân Cố gia ưu nhã ngày xưa, vẫn có bất đồng.
"Mẹ, chào buổi sáng". Lâm Triệt vui sướng kêu Mộ Vãn Tình, rất nhanh đi qua đứng cùng bà.
Mộ Vãn Tình nhìn thấy Lâm Triệt cũng thật cao hứng: "Lâm Triệt à, dậy sớm như vậy".
"Đúng vậy, buổi tối ngủ hơi sớm". Lâm Triệt cười nói.
Mộ Vãn Tình mang theo Lâm Triệt cùng đi tản bộ, vừa đi vừa nói chuyện: "Tĩnh Trạch mới sáng sớm đã đi xử lý công sự, đứa nhỏ này, ngày thường quá bận, cũng không có cuộc sống của mình, lần này nó chủ động nói muốn tổ chức gia đình tụ hội, mọi người mới cùng nhau đi chơi, mẹ thật sự rất cao hứng, nó luôn luôn không thích gia đình tụ hội, cũng không thích tiếp xúc với người khác, xem ra nó ở bên con, thật sự cũng thay đổi rất nhiều".
Lâm Triệt lại rất kỳ quái nhìn Mộ Vãn Tình: "Là anh đề nghị muốn gia đình tụ hội?".
"Đương nhiên, gọi điện thoại hỏi mẹ Tết Trung Thu có tiết mục gì không, mẹ nói không có, nó liền nói, không bằng tới đảo Phuket chơi".
Lâm Triệt kỳ quái nghĩ, lúc trước Cố Tĩnh Trạch nói đúng như là trong nhà tổ chức cần phải đi vậy.
Lâm Triệt đáp: "Hóa ra là anh, thật là......"
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng khó hiểu.
Mộ Vãn Tình cười nói: "Dù sao, đây đều là công lao của con, nếu không phải ở bên con, nó cũng sẽ không biến hóa lớn như vậy".
Lâm Triệt ngượng ngùng mỉm cười.
Đúng vậy, hiện tại ở bên cô, cần phải diễn kịch, mỗi ngày đều diễn thành đứa con trai hiếu thuận, người chồng phụ trách, đương nhiên có biến hóa.
Mộ Vãn Tình nói: "Mẹ sớm biết vậy, cho các con ở bên nhau, mới là tốt nhất".
Lâm Triệt nhìn Mộ Vãn Tình: "Kỳ thật...... Trước kia Cố Tĩnh Trạch và Mạc tiểu thư, hẳn là quan hệ cũng không tồi?".
Mộ Vãn Tình nghe thấy Mạc tiểu thư, vội nói với Lâm Triệt: "Là Tĩnh Trạch nói chuyện Mạc Huệ Linh cho con nghe sao? Nó thật đúng là, không có việc gì nói cái này với con làm gì, Mạc Huệ Linh này, trước nay chúng ta không thích con bé, quá nuông chiều không nói, còn luôn chơi tâm cơ, cũng chỉ có Tĩnh Trạch là đồ ngốc, nó quá bận chuyện công tác, cũng không tiếp xúc phụ nữ, chưa bao giờ biết, phụ nữ á, mới là động vật phức tạp nhất trên thế giới, so với đàm phán thương nghiệp, còn phức tạp hơn nhiều, cũng chỉ trách chúng ta, đem gánh nặng Cố gia lớn như vậy, đè ở trên người Tĩnh Trạch, mới làm nó thiếu rất nhiều lạc thú nhân sinh khác ngay cả phụ nữ cũng không quen biết mấy người......"
Lâm Triệt kỳ quái nói: "Phải không...... Mẹ, con còn tưởng rằng, Cố gia là gia đình lớn như vậy, hẳn là rất chú trọng môn đăng hộ đối".
Mộ Vãn Tình cười: "Môn đăng hộ đối cũng quan trọng, nhưng mà, không đúng sự thật, chúng ta cũng không thể ép buộc, hơn nữa, môn đăng hộ đối, cũng có chỗ tốt của môn đăng hộ đối, và cũng có chỗ không tốt, có bao nhiêu cô gái, cũng muốn gả vào Cố gia, nhưng mà, vừa thấy liền biết, rất nhiều người vì quyền lợi Cố gia, tiền tài, dù cho những gia tộc liên hôn đó, cũng có chỗ lợi cho Cố gia, nhưng mà, rốt cuộc là con trai mẹ, mẹ không thể đẩy con mình vào hố lửa được".
Mộ Vãn Tình vỗ bả vai Lâm Triệt: "Lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã biết, con không giống vậy, con so với Mạc Huệ Linh, mạnh hơn nhiều, con bé đó ở trước mặt Tĩnh Trạch có bộ dáng khác, sau lưng lại bộ dáng khác, đừng cho là mẹ nhìn không ra, mẹ xem nhiều phụ nữ, còn không biết chút tâm tư của con bé đó sao".
Mộ Vãn Tình oán hận nói: "Qua rồi, Mạc Huệ Linh kia, vào trong nhà chính là bộ dáng tiểu thư, đối với người hầu kiêu căng ngạo mạn, vô cùng bắt bẻ, loại phụ nữ này, nếu vào Cố gia, mới là tai nạn của Cố gia".
Bà càng nhìn Lâm Triệt, càng dịu dàng: "Nhưng mà con không giống vậy, con chỉ có một mặt đơn thuần, với lại, người trong nhà đừng nói là mẹ, chính người hầu này, quản gia trong nhà, từ trên xuống dưới, đều đặc biệt thích con".
"Mẹ, mẹ lại khích lệ con, con sâp đắc ý dào dạt".
Mộ Vãn Tình nói: "Mẹ nói chính là sự thật mà, chúng ta thật sự rất chán ghét Mạc Huệ Linh, cho nên, con và Tĩnh Trạch nhất định phải hạnh phúc, sớm sinh bảo bảo......"
"......"
Lâm Triệt nghĩ, cho dù tất cả mọi người không thích Mạc Huệ Linh, thì như thế nào, chỉ cần Cố Tĩnh Trạch thích, người khác cũng không có biện pháp.
Tình yêu vốn dĩ là chuyện giữa hai người, không có quan hệ với người khác.
Ngày hôm sau là Tết Trung Thu, lão gia tử Cố gia cũng tới.
Lão gia tử nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây, vô cùng cao hứng, lại phát bao lì xì bay đầy trời.
Lâm Triệt trở về vừa thấy bao lì xì, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ai nha, lão gia tử nhà anh thật là, một lời không hợp đã đưa phòng ở, Cố Tĩnh Trạch, về sau nhất định anh phải nhiều tổ chức nhiều hoạt động như vậy nhé".
"Nhìn xem bộ dáng tham tiền của em, hiện tại em sở hữu ông chồng có giá trị nhất nước C, còn cảm thấy một cái phòng ở có cái gì tốt, ánh mắt của em chỉ có vậy...... Đặt ở trên thương trường, tuyệt đối là bị người lừa mất mạng".
Lâm Triệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái: "Em thích!".
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhớ tới Mộ Vãn Tình nói, mới bảo: "Nhưng mà, mẹ nói, lần tụ hội này là anh an bài, Cố Tĩnh Trạch, không phải anh nói là gia đình tụ hội sao, vì sao anh không có việc gì an bài gia đình tụ hội".
Tay Cố Tĩnh Trạch cầm chặt tách trà.
Quay đầu lại trừng mắt Lâm Triệt, anh buông tách trà, nói: "Vì gia tộc hài hòa, đây là nam đinh Cố gia nên làm, sao vậy?".
Lâm Triệt cảm thấy lời này cũng không sai, nhưng mà sao cảm thấy không thích hợp.
"Nhưng mà mẹ nói anh chưa từng chịu trách nhiệm này, hơn nữa rất chán ghét gia đình tụ hội". Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch đảo đôi mắt, nhìn Lâm Triệt: "Em cho rằng ai cũng giống như em, tuổi đang lớn, tâm trí không dài, con người chậm rãi trưởng thành, anh...... Anh cũng trưởng thành, biết rõ tầm quan trọng của gia tộc, không được sao?".
Thấy Lâm Triệt còn muốn há mồm, Cố Tĩnh Trạch ôm cổ Lâm Triệt, cúi đầu, làm cô câm miệng, chỉ là, tay không khỏi chạm đến gương mặt cô, nhìn khuôn mặt cô, nghĩ lúc cô giúp anh phóng thích, biểu tình kia, thân thể bỗng nhiên bắt đầu lại......