Lâm Triệt ở bên trong thử lần lượt từng món, toàn bộ quá trình đều có nhân viên cửa hàng đi theo nhiệt tình phục vụ, thái độ khỏi phải nói là tốt như thế nào.
Mà Cố Tĩnh Trạch, tư thái ưu nhã ngồi ở một bên, uống cà phê, đọc báo, thấy Lâm Triệt mới vừa rồi mặc dù khách khí nói không muốn, nhưng đã đến nơi này, nhìn như là thật sự chưa từng thấy cảnh đời vậy, nhìn khắp nơi, thấy cái quần áo nào cũng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Xem ra thật sự chưa từng được mặc quần áo tốt.
Nhưng ngẩng đầu lên, anh nhìn Lâm Triệt đứng ở trước mắt, váy đầm dài xanh, khiến cho da thịt cô vốn trắng noãn, càng nổi bật hơn, tựa như một dòng suối sau cơn mưa, mát rượi làm người ta thấy hài lòng, chân dài lộ ra bên ngoài, thẳng tắp, cả người xinh đẹp hấp dẫn, lại mang theo mấy phần khả ái.
Nhân viên cửa hàng vừa cười vừa khen ngợi: "Mặc bộ quần áo này thật là quá phù hợp, mặc quá đẹp."
Lâm Triệt được khen thật xinh đẹp, có chút ngượng ngùng.
Cố Tĩnh Trạch nhìn, không thể chối, cô như thế này đúng là đẹp mắt.
Một người phụ nữ nhìn hết sức lôi thôi không có giáo dưỡng, lúc này cũng tỏ ra hết sức ưu nhã xinh đẹp, vô cùng có hương vị phụ nữ.
Anh không khỏi nhìn thêm hai lần, thấy Lâm Triệt quay đầu lại, mới quay đầu nhìn về phía khác.
Cố Tĩnh Trạch rất hài lòng, vẫy tay gọi người ra thanh toán, nhân tiện nói với nhân viên cửa hàng: "Trong cửa hàng các vị còn bộ nào thích hợp với cô ấy thì cũng giúp tôi gói lại, cho người đưa đến nhà họ Cố."
Lâm Triệt cực kỳ kinh ngạc, nhìn Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt cũng phát sáng.
Thật là quá hào phóng đi.
Nhân viên cửa hàng tất nhiên là vô cùng vui vẻ, cung tiễn hai người rời đi, nhìn Lâm Triệt chậm rãi đi theo lên chiếc Porsche sang trọng đỗ bên ngoài, mặt đầy hâm mộ.
Rất nhanh đã tới công ty, cô nói với anh tiếng cảm ơn, vội vàng chạy xuống.
Du Mẫn Mẫn dẫn Lâm Triệt đi thẳng tới hội trường lớn dùng để thử vai, vừa đi vừa nghiêm nghị mà lãnh đạm nói: "Hôm nay có một nhân vật cho cô thử, nếu còn giống như lần trước, nửa đường bỏ chạy, lần sau cô cũng đừng tới công ty nữa, cô thật coi cô là Lâm Lị à, nếu cô muốn chọn nhân vật, thì cô làm được giống như cô ta đi, không nói đến danh tiếng hiển hách nổi như cồn, ít nhất cũng phải là đại minh tinh, nếu không tốt nhất là cô thành thành thật thật tự nhìn mình trong gương cho tôi, bớt làm xằng làm bậy đi."
Lâm Triệt nghĩ, Lâm Lị có Lâm gia giàu có làm hậu thuẫn, thì sao có thể không nổi tiếng đây, nhưng cô vẫn bị bà bác chèn ép, phàm là có vai diễn tốt, Lâm Lị lại ngoài sáng trong tối quấy rối, nhưng, cô không thể vì như thế mà từ bỏ, nếu không, cùng có khác gì với việc lâm trận lùi bước đâu.
"Hôm nay nhân vật này cô thử thật tốt cho tôi." Chị Du nói tiếp: "Lần này người đầu tư chính là một đại kim chủ, Cố gia, đây chính là nhà giàu nổi danh bí ẩn đấy, họ có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu thế lực, cũng không ai biết, cô coi như là thử, nếu có thể được anh ta liếc mắt nhìn, biết đâu được chọn trúng, đời này cô thăng quan tiến chức nhanh khỏi bàn."
Lâm Triệt không cẩn thận nghe tiếp, bởi vì Lâm Lị và Tần Khanh đang cùng nhau đi tới đây, lập tức đã lắp đầy tất cả suy nghĩ của cô.
Lâm Lị thon nhỏ nhẹ nhàng, Tần Khanh cao lớn đẹp trai, hai người cùng đi chung, ánh mắt xung quanh lập tức bị hấp dẫn.
"Oa, Lâm Lị."
"Bên cạnh cô ấy hẳn là vị hôn phu của cô ấy đi, nghe nói hai người sắp đính hôn rồi, nhà vị hôn phu của cô ấy đặc biệt có tiền, là một gia đình giàu có lắm đấy."
"Dáng dấp của vị hôn phu cũng thật là đẹp, hai người quá xứng đôi rồi."
"Lâm Lị thật là tốt số."
Lâm Triệt muốn quay đầu đi, nhưng lại không kịp, đã nghe thấy Tần Khanh gọi một tiếng: "Lâm Triệt? Tại sao em lại ở chỗ này?"
Thân hình Lâm Triệt sững sờ, chỉ có thể khó khăn quay đầu lại, thấy Lâm Lị đang oán độc trợn mắt nhìn mình, hai người cùng đi tới.
Lâm Triệt nhìn về phía Tần Khanh cười nhạt: "Tôi tới thử vai."
Tần Khanh nhìn chằm chằm quần áo trên người cô, như là cảm thấy hình dáng cô hôm nay có chỗ không giống với ngày thường.
Dáng vẻ tươi mới hơn rất nhiều, cả người còn tản ra chút mị lực thuộc về phụ nữ.
"Cô đi đâu vậy, cả nhà vẫn luôn tìm cô." Tần Khanh còn không biết tình hình, chỉ biết là Lâm gia đã xảy ra xích mích, Hàn Thái Anh vẫn còn đang chửi, nói Lâm Triệt là một con sói mắt trắng, nuôi không công, vong ân phụ nghĩa.
Lâm Triệt cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Lị ở một bên đang kiêu ngạo: "Không có gì, sau này tôi sẽ ở nhờ nhà bạn mình, không trở về Lâm gia nữa."
Lâm Lị lại mách với Tần Khanh: "A Khanh, anh không biết đấy thôi, cả nhà đều sắp gấp muốn chết rồi, cô ấy cũng quá không hiểu chuyện, mẹ em lo lắng cả một buổi tối cũng không ngủ, còn cô ấy..."
Lâm Triệt hừ lạnh, là không thể bán cô đi, nên mới tức giận cả một buổi tối không ngủ được chứ gì.
Lâm Triệt không muốn nhìn cô ta diễn kịch nữa, thản nhiên bỏ lại một câu: "Tôi còn phải thử sức, Tần Khanh, các anh cứ tự nhiên, tôi đi trước."
Nhìn Tần Khanh một cái, cô nắm hai tay thành nắm đấm thật chặt.
Giọng nói Lâm Lị vừa dứt, đã nghe phía sau truyền tới tiếng kêu sợ hãi.
Mấy người kinh ngạc quay đầu nhìn, thì thấy một nhóm vệ sĩ chỉnh tề như một, tư chất tuyệt hảo, đang rẽ đám người đằng trước, phía sau họ, Cố Tĩnh Trạch mặc một bộ tây trang màu đen, như kỵ sĩ ban đêm, thần bí và trong trẻo lạnh lùng.
Lâm Triệt sửng sốt, ở chỗ này lại gặp được anh, nhất thời cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Mà ánh mắt Lâm Lị đã sớm phát sáng, nhìn người đàn ông này anh tuấn cao lớn, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, nhìn giống như đế vương cao cao tại thượng, không cho người đến gần.
"A, Tần Khanh, đây là ai vậy, nhìn thật quen." Cô ta không che giấu được tò mò, kéo Tần Khanh hỏi.
Mà Lâm Triệt, chỉ muốn tìm một cái hố vùi mình vào, bởi vì, cô vừa liếc nhìn,đã thấy ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng, đang từ từ bắn tới.
Lâm Lị sợ hãi kêu lên lại khiến cô hồi phục tinh thần trong nháy mắt, lại nghe thấy Lâm Lị cúi đầu nói: "Này, có phải đang ta đang nhìn em hay không..."
Lâm Triệt đợi không nổi nữa, thừa dịp hỗn loạn trực tiếp chạy ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, mới nghe được giọng nói Lâm Lị lại đang vang lên phía sau.
"Lâm Triệt, cô tốt nhất ngoan ngoãn đi về nhà đi."
Lâm Triệt quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không trở về nữa."
Lâm Lị hừ lạnh: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của cô đối với Tần Khanh, cô không xứng với anh ấy, anh ấy sắp đính hôn với tôi rồi, lập tức sẽ là anh rể cô, nếu cô có lòng, thì ít mắt đưa mày lại với anh ấy đi, không nhìn lại xem rốt cuộc thân phận của cô là gì, một đứa con riêng đấy, còn dám vọng tưởng đến quý công tử như Tần Khanh."
Trong lòng Lâm Triệt đau xót.
Lâm Lị đắc ý nhìn biểu tình trên mặt cô: "Vốn dĩ cô còn có cơ hội bước lên xã hội thượng lưu, trở thành thiếu phu nhân của Hứa gia, đáng tiếc cô không thức thời, làm sao, không phải cô vẫn còn đang suy nghĩ có cơ hội phát sinh chút gì với Tần Khanh đấy chứ."
"Nếu như cô nói đủ rồi, tôi có thể đi được chưa?" Là người khác thì có thể, nhưng mà nhắc tới Tần Khanh, cô không chịu nổi.
Lâm Triệt sải bước ra phía ngoài, lại bị Lâm Lị lôi trở lại.
"Cô đối với tôi là thái độ gì!" Lâm Lị cười lạnh nói: "Bây giờ nếu như cô quay đầu lại, liếm sạch đồ bẩn trên giày cho tôi, có lẽ tôi còn có thể để cho cô thử vai, nếu không, tôi còn ở đây một ngày, cô đừng nghĩ đến việc gặp mặt đạo diễn."