"Được, tôi nói xin lỗi với cô, chuyện này là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy." Cố Tĩnh Trạch chỉnh lại quần áo, nói.
Lâm Triệt gật đầu một cái: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh, dù sao sau này cũng sẽ không đụng đến anh nữa, kỹ thuật của anh như thế nào tôi cũng sẽ không nhắc lại."
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch lại càng đen hơn.
Vất vả lắm, mới không nổi giận thêm lần nữa, anh nói: "Ở chung một chỗ, chúng ta sẽ giống như vợ chồng bình thường, dùng chung phòng ngủ, để tránh nhà đông người nhiều miệng, truyền tới Cố gia, chúng ta cũng làm không tốt, tôi tôn trọng tự do của cô, cô có thể kết bạn, có cuộc sống riêng mình, tôi sẽ không hỏi tới, chỉ cần sẽ không nguy hại đến danh dự của tôi là được."
"Yên tâm, tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã kết hôn với anh rồi, tôi sẽ không tùy tiện để xảy ra tin tức qua lại với đàn ông, dù sao cũng không tới mấy năm nữa là chúng ta cũng sẽ ly hôn, trong mấy năm này tôi còn nhịn được."
"Được, như vậy thành giao."
"Đồng ý."
Dĩ nhiên, mặc dù bọn họ kết hôn rồi, nhưng về bản chất mà nói, bọn họ cũng chẳng khác nào hai người xa lạ cầm giấy hôn thú mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch tỏ vẻ như là đã hoàn thành nhiệm vụ vậy, không nhìn vợ mới một cái, đã quay đầu đi ra ngoài, phất tay với người đi theo phía sau.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch xuyên qua một đoạn đường, đến một cái sân.
Biệt thự ba tầng nằm lẳng lặng giữa sân, người ở bên trong cười với Lâm Triệt đang xuống xe một tiếng, xuôi tay cúi đầu, dáng vẻ cung kính có thừa: "Bà chủ, bà có thể gọi tôi là Hồ quản gia."
"Vâng." Lâm Triệt nhìn bên trong, đại viện rộng rãi, đường lớn thẳng tắp, sân cỏ xanh biếc trải dài phía xa xa, nơi này rộng lớn đến mức không thấy được điểm cuối.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Sau này cô và tôi sẽ cùng nhau ở nơi này."
"A, anh cũng ở nơi này sao?"
"Ừ, nếu không cô định vừa mới vừa kết hôn đã tách ra ở riêng?" Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nói.
"Không phải vậy, tôi chẳng qua chỉ là muốn xác nhận lại thôi." Lâm Triệt ngẩng đầu lên nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Cha mẹ tôi sẽ không tới, người giúp việc trong nhà nghe theo cô sai bảo, không thích cách trang trí thì có thể nói với Hồ quản gia, trừ phòng ngủ và thư phòng của tôi, còn lại cô có thể tùy tiện thay đổi."
Vậy thì ngại lắm, Lâm Triệt hấp tấp nói: "Sẽ không, đối với nơi này, tôi cũng không có gì là không hài lòng cả, sửa sang quá lại thành phiền toái."
Cố Tĩnh Trạch dừng lại, ánh mắt hời hợt nhìn về phía cô, tiện tay đỡ ở một bên góc bàn, ưu nhã cực kỳ.
Có phải dáng vẻ đẹp mắt quá rồi hay không, làm động tác gì cũng đều thấy đẹp trai như vậy.
Tay Cố Tĩnh Trạch đang để ở một bên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hết sức đẹp, đây tuyệt đối là một đôi tay thích hợp dùng để chơi dương cầm.
"Hồ quản gia sẽ đưa cô đi làm quen hoàn cảnh." Anh nói: "Hy vọng cô nhanh chóng thích ứng."
Hồ quản gia rất nhanh chóng dẫn cô đi thăm biệt thự.
Nhiều phòng lớn kinh người, bên ngoài là phòng cho người giúp việc, phía sau là phòng bếp, phía trước là phòng tiếp khách, trên lầu là phòng ngủ, cô cảm thấy nếu như cô đi bộ ở chỗ này, nhất định cô sẽ lạc đường.
Mặc dù Lâm gia cũng coi là nhà có mặt mũi, nhưng rõ ràng so với nơi này thì lại là một cái trên trời một cái dưới đất.
Cô quay đầu nhìn Hồ quản gia: "Đây là nhà Cố Tĩnh Trạch?"
"Đúng vậy, bà chủ, sau này nơi này cũng là của nhà ngài."
Lâm Triệt nhìn nơi này: "Xem ra Cố Tĩnh Trạch rất có tiền nhỉ."
"Đúng vậy bà chủ." Hồ quản gia nghi hoặc nhìn cô.
Hồ quản gia mỉm cười nói: "Mặc dù cậu chủ nhìn có vẻ không dễ sống chung, nhưng, cậu chủ là người tốt, từ từ thì ngài sẽ quen thôi, mời ngài nghỉ ngơi trước."
Lâm Triệt đẩy cánh cửa phòng ngủ bằng gỗ đào ra.
Đối diện, bắt gặp Cố Tĩnh Trạch nửa người để trần đang đứng ở cạnh cửa phòng tắm.
Thân hình màu mật ong mới vừa tắm xong, khiến cho thân thể cao lớn của anh, càng thêm hấp dẫn, cơ bắp cân xứng trước ngực và trên cánh tay, nhìn dáng vẻ hoàn hảo, hình tam giác hoàn mỹ, phía dưới người rõ ràng lại vượt trội.
Lâm Triệt sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, mẹ nó, anh ta lại không mặc quần áo!
Phía dưới dùng khăn tắm màu trắng vây quanh, lung lay như muốn rơi xuống, Lâm Triệt kêu thành tiếng theo bản năng, sợ hãi lui ra ngoài đồng thời bịch một tiếng đóng cửa lại.
Bên trong, Cố Tĩnh Trạch không vui cau mày, nhất thời có chút hối hận không nên dễ dàng đồng ý với người nhà, người phụ nữ anh yêu thích, là ưu nhã tự nhiên, thùy mị nhưng thoải mái hào phóng, có quy củ, lễ nghi, giống như Mạc Huệ Linh, nhưng, bây giờ, bởi vì một lý do không giải thích được, anh lại cưới người có hoàn cảnh sinh hoạt quá khác so với mình.
Nhưng mà, bây giờ quả thật cô đã là vợ hợp pháp của anh.
Lâm Triệt đứng dán tại cửa, che ngực mình, cảm giác trái tim đang nảy lên kịch liệt.
Một màn lúc nãy lại xuất hiện ở trong đầu lần nữa.
Người đàn ông này thật quá hấp dẫn, vóc người hoàn mỹ khiến cho người ta nhìn mà muốn chảy máu mũi.
Nhưng Lâm Triệt cũng biết rõ, người đàn ông này cũng chỉ là sự cố thôi, mặc dù anh ta là chồng cô, nhưng, cũng chỉ là khế ước.
Cửa bị người kéo ra, Cố Tĩnh Trạch đã mặc quần áo chỉnh tề, mặc trên người một bộ đồ ngủ thanh nhã, thu lại một chút ác liệt trên người anh, chẳng qua người nhìn vào vẫn thấy lạnh lẽo khiến cho người ta phát rét như cũ.
Nhìn lướt qua Lâm Triệt, anh nói: "Cô còn muốn đi vào không?"
Lâm Triệt sửng sốt giây lát, vội vàng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đi vào."
Trước đó anh đã từng nói, sau khi bọn họ kết hôn, sẽ ở cùng một chỗ, chỉ là cô còn chưa thích ứng mà thôi.
Hai ba bước đã chạy vào trong phòng ngủ, dưới anh mắt lạnh lùng không đổi của Cố Tĩnh Trạch, đóng cửa lại.
Cô biết mới vừa rồi bản thân đã phản ứng quá kịch liệt, nhất thời bất đắc dĩ nói với anh: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không phải cố ý dọa anh sợ, chẳng qua là... dù sao thì tôi vẫn còn không quá quen với việc tôi đã kết hôn rồi, bây giờ sống chung với anh trong một nhà, cho nên mới như vậy."
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng lại trên khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng nõn của cô một chút, so với những người phụ nữ bình thường, làn da của cô trắng giống như là phát ra ánh sáng vậy, trơn bóng mềm mại giống như trẻ con, anh dừng lại một lúc, mới dời ánh mắt.
Nhìn về một bên, anh nói: "Tôi khoogn quan tâm trước đây cô có thói xấu gì, nhưng mà, tôi hy vọng cô ở chỗ này, trước tiên muốn thích ứng, thì phải học gõ cửa trước khi vào."
Lâm Triệt im lặng: "Đây là anh đang trách tôi không gõ cửa trước khi đi vào sao? Tôi cũng không biết anh lại không mặc quần áo, tôi cảm thấy hẳn là trước tiên anh nên quen với việc, bây giờ chỗ này còn có thêm một người nữa ở, không phải chỉ một mình anh, anh không nên tùy tiện ở trần chạy đi khắp nơi."
"Cô..." Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đen nhánh, bắn về phía người phụ nữ không nói lý lẽ kia.
Lâm Triệt chẳng qua là không nhịn được, vốn nghĩ thật tốt, muốn sống chung hòa bình, nhưng, người đàn ông này có một loại năng lực, nói bất kỳ lời nào cũng đều giống như có kim vậy, vô hình chung khiến cho quan hệ giữa hai người lại căng thẳng thêm lần nữa.
Cô chỉ chưa quá quen sống chung với anh mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch quyết định không tiếp tục nói chuyện với loại phụ nữ này nữa, anh cầm chăn lên đi về phía ghế sa lon.
Lâm Triệt nhìn, vội nói: "Tôi ngủ ghế sa lon là được rồi."