Trên mặt Cố Tĩnh Trạch âm trầm, cũng không muốn nhìn Lâm Triệt thêm nữa, đi thẳng lên lầu.
Ngày thứ hai, sáng sớm Lâm Triệt tỉnh lại, không thấy Cố Tĩnh Trạch dâu, kỳ quái hỏi người giúp việc: "Cố Tĩnh Trạch đâu rồi?"
Người giúp việc nói: "Buổi tối cậu chủ ngủ không được ngon giấc, sáng sớm đã dậy đi rồi."
Lâm Triệt nghĩ, người này, rõ ràng không quen có cô ở đây, lại cứ nhất định phải sống cùng nhau như thế này.
Quả nhiên tình yêu là vĩ đại, vì không để cho Mạc tiểu thư bị thương tổn, anh thật sự có thể nhẫn nại.
Nghĩ như vậy, ngược lại càng thấy đồng tình không với Cố Tĩnh Trạch.
Chẳng qua, sau mấy ngày, Cố Tĩnh Trạch cũng đều không trở về, Lâm Triệt nghĩ, chẳng lẽ là Mạc Huệ Linh lại nói cái gì, làm Cố Tĩnh Trạch siêu lòng, anh không muốn trở về nữa?
Nếu là như vậy, có lẽ đối với bọn họ cũng đều tốt đi...
Nhưng tại sao trong lòng lại mơ hồ có chút không vui như này.
Nghĩ tới việc anh và Mạc Huệ Linh ở chung một chỗ, cô lại cảm thấy buồn rầu.
Nhất định là bởi vì Mạc Huệ Linh này làm người ta chán ghét, cô cũng không muốn thấy Mạc Huệ Linh được như ý.
Phim truyền hình mà Lâm Triệt sẽ nhanh chóng khai máy, vai diễn của Lâm Triệt trong đó là một nhân vật vừa thiện vừa ác, tên Trần Ý Hàm, địa điểm đầu tiên quay chụp của bộ phim này là ở phim trường Hoàng Điếm của thành phố B, nên mấy ngày khai máy bọn họ đều tụ tập tại phim trường Hoàng Điếm ấy, bảng hiệu trên cửa viết tên phim "Kiếm Tình", quyển tiểu thuyết này lúc trước đã nổi khắp nơi khắp chốn rồi, thế nên chưa khởi quay đã thu hút được khá nhiều sự chú ý.
Càng bởi vì vai nam chính là Cố Tĩnh Dư, nên càng khiến cho nhiều người mong đợi.
Tiệc khai máy sẽ cử hành ở chỗ này, Lâm Triệt cũng cùng tham gia.
Chỉ là, Lâm Triệt còn chưa biết, tại sao mình lại lập tức nổi tiếng đến như vậy, toàn bộ đoàn kịch, dường như đều đã biết, nhân vật Trần Ý Hàm này, lại để cho một người mới vào nghề diễn, mà người mới này, lại chính là cô.
Ở đây cũng đều coi như là tiền bối, Lâm Triệt chỉ có thể nâng ly rượu đi khắp nơi mời, chỉ trong chốc lát sau, đã cảm thấy nóng đầu.
Lúc này, nghe thấy có tiếng người nói, Mộc Phỉ Nhiên tới.
Cô là nữ chính trong bộ phim này, cũng là tiểu Hoa đán số một trong nước, sau khi đi vào, đã thu hút phần lớn sự chú ý của mọi người, phía sau là mấy người phụ tá và người quản lý, đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.
Lâm Triệt nhìn, cảm thấy dáng dấp cô ấy thật xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy đại minh tinh ở khoảng cách gần nhìn như này, trong lòng Lâm Triệt nghĩ, thật không hổ là át chủ bài của đoàn phim lần này, nhiều người hâm mộ ở bên ngoài trợ uy như vậy, đi tới chỗ nào, cũng đều có một đống người hầu hạ.
Nghiễm nhiên chính là tiêu điểm của toàn trường.
Nhưng lúc này, lại thấy Lâm Lị đi từ bên trong ra, váy nhỏ bị gió thổi, dáng vẻ nhẹ nhàng đung đưa, nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.
Lúc này có người vây đến làm quen, dù sao Lâm Lị cũng coi là hồng tinh (ngôi sao cũng được chú ý đến), mặc dù danh tiếng không được như nữ chính Mộc Phỉ Nhiên, nhưng dù sao cũng mới vừa bắt đầu, tương lai tươi sáng.
Chỉ là, quả thật nhìn cô một cái, khí thế vẫn kém hơn Mộc Phỉ Nhiên.
Một lát sau, lại nghe thấy có người nói, Cố Tĩnh Dư tới.
Cố Tĩnh Dư vừa mới vào nghề, đã nổi danh như cồn, bây giờ lại là nam thần mới nhất mà nhà nhà đều biết, anh đi ra khỏi xe bảo mẫu, fan hâm mộ vây quanh bên ngoài lập tức náo loạn lên, âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cho người bên trong nhìn ra không khỏi hâm mộ.
Du Mẫn Mẫn ở một bên vội vàng nói với Lâm Triệt: "Cảnh quay của cô và Cố Tĩnh Dư không ít, nhớ làm quen với anh ta cho tốt, một lát nữa cô có thể tới chào hỏi, tránh cho từ nay về sau lúng túng."
Lâm Triệt nửa há miệng, nhìn Cố Tĩnh Dư đứng ở nơi đó, cao gầy, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ có chút tương tự như Cố Tĩnh Trạch.
Tất nhiên rồi, dù sao thì hai người cũng là anh em ruột thịt mà.
Nhưng, dù Cố Tĩnh Trạch là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng mà cô gặp mặt em trai của anh, thì vẫn luôn cảm thấy có cái gì không đúng.
Lời còn chưa nói hết, Du Mẫn Mẫn đã đẩy cô về phía trước: "Đi nhanh."
Lâm Triệt đối mặt với ánh mắt có chút quen thuộc của Cố Tĩnh Dư.
"A... Tiền bối Tĩnh Dư, chào anh." Cô chỉ có thể nhắm mắt chào hỏi.
Đạo diễn bận bịu ở một bên giới thiệu, nói Lâm Triệt diễn vai Trần Ý Hàm.
Cố Tĩnh Dư nghe xong rất có hứng thú nhìn người mới này, thấy Lâm Triệt biểu tình có chút đờ đẫn, nhưng, ánh mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất tự nhiên, bởi vì so với người khác thì trắng hơn rất nhiều, cho nên nhìn qua cũng hết sức thu hút người khác.
Ở giới này, mỹ nữ như mây, nhưng dáng dấp người đẹp càng ngày càng không nhiều, ngược lại người như cô lại khiến cho người ta có một loại cảm giác hiếm có.
Anh cười cười nói: "Ai, trông tôi rất dọa người sao?"
"A? Làm sao biết, không có."
"Vậy tại sao cô không dám nhìn tôi?" Anh vừa cười vừa nhìn chằm chằm đôi mắt to đang xoay chuyển của cô.
Dĩ nhiên Lâm Triệt sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhất là nghĩ đến, lúc đầu cô muốn cho anh dùng thuốc, kết quả...
Cười khan, cô nói: "Làm sao biết, tôi chẳng qua là, có chút không thoải mái... A, tiền bối Tĩnh Dư tiếp tục đi dạo, tôi đi ra ngoài trước."
"Ai... Cô chạy cái gì." Cố Tĩnh Dư có chút kỳ quái nhìn đạo diễn đứng một bên: "Này, chẳng lẽ là dáng dấp tôi rất dọa người sao?"
Trong lòng đạo diễn mắng tiểu cô nương không thức thời: "Làm sao có thể, cậu có bao nhiêu là người yêu đấy."
Lâm Triệt trốn tránh Lâm Lị, không muốn phải chạm mặt cô ta, cũng may mặc dù hai người cùng quay một bộ phim, nhưng mà lại không có cảnh quay chung, việc này cũng thật đúng ý cô, Lâm Triệt chỉ muốn an tĩnh quay tốt bộ phim này, không muốn bởi vì Lâm Lị mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Đang trốn đi ra ngoài, Lâm Triệt tìm một chỗ ngồi xuống, trong chốc lát, đã nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu.
"Này, nơi này không cho người ngồi đâu đấy."
Lâm Triệt ngẩng đầu lên nhìn, Cố Tĩnh Dư lại tới rồi.
Lâm Triệt sững sờ nói: "Không cho người ngồi sao."
Cố Tĩnh Dư thản nhiên ngồi xuống, vắt một chân lên trên, mang theo một chút bướng bỉnh bất cần, đường cong trên mặt mặc dù là giống với Cố Tĩnh Trạch, nhưng mà, lại không phải loại lãnh đạm ưu nhã như Cố Tĩnh Trạch, mà nhìn như là phóng đãng không kiềm chế được, so với, Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng, anh càng thờ ơ hơn.
Lâm Triệt cầm chai nước lên, uống một ngụm, liếc thấy Lâm Lị đang nhìn mình, lại vòng trở lại.
Cố Tĩnh Dư nhìn cô: "Cô diễn Trần Ý Hàm đúng không?"
Lâm Triệt gật đầu, dáng vẻ rất cung kính lễ độ, đối đãi với tiền bối, là hẳn là như vậy nhỉ.
Cố Tĩnh Dư nói: "Vậy chúng ta có cảnh quay chung rồi."
"Đúng vậy, tôi đã xem qua kịch bản." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư rất có nhiều thú nhìn cô: "Nếu có cảnh chung, chẳng lẽ không phải tạo chút tình cảm trước sao?"
Lâm Triệt sững sờ ngẩng đầu lên: "Nhưng mà chúng ta không có cảnh cảm tình mà."
Cố Tĩnh Dư không nói lời nào, chẳng qua là đánh giá Lâm Triệt: "Xem ra cô đã đọc qua toàn bộ kịch bản?"
"Đúng vậy." Lâm Triệt đáp.