"Thật xin lỗi, Huệ Linh, nếu như từ đây em có hạnh phúc khác, anh cũng sẽ không trách em."
"Làm sao em có thể rời đi được... Tĩnh Trạch, em và anh ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, rời khỏi anh, em cũng không biết mình làm sao sống nổi, từ lúc em còn rất nhỏ, lý tưởng trong lòng chính là có một ngày có thể gả cho anh."
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch mềm nhũn, nhìn cô: "Được rồi, Huệ Linh, chẳng qua là anh không hy vọng em bị ủy khuất mà thôi."
Lúc này Mạc Huệ Linh mới cười một tiếng: "Em tin tưởng anh nhất định sẽ ly hôn với cô ta!"
*
Người giúp việc thấy Lâm Triệt ngồi ở chỗ đó, sắc mặt không tốt, cho là cô đang tức giận, đi tới thận trọng nói: "Mợ chủ, cậu chủ và Mạc tiểu thư từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cho nên cảm tình rất tốt, nhưng, hai người trong sạch, không có gì đâu."
"A?" Lâm Triệt biết người giúp việc hiểu lầm, vội vàng xua tay nói: "Tôi không có ý này, bọn họ cảm tình thật tốt... Nhưng, bọn họ đã biết nhau từ rất lâu rồi sao?"
Người giúp việc nói: "Đúng vậy, hai người từ khi ra đời đã quen biết nhau."
Lâu như vậy, Lâm Triệt nghĩ.
"Tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt." Lâm Triệt nói.
Người làm nói: "Đúng vậy, Mạc tiểu thư có rất nhiều lúc nổi nóng, nhưng, cậu chủ cũng sẽ dung túng, từ nhỏ chính là như vậy, nhưng, tôi cảm thấy, cái này cũng không khác tình cảm anh em là mấy, mợ chủ, cô không nên tức giận mới phải. Dù sao thì, cô biết đấy... cậu chủ..."
Sinh bệnh lạ, không chạm được vào bất kỳ người phụ nữ nào.
Lâm Triệt tự nhiên biết.
Trong lòng càng cảm thấy Cố Tĩnh Trạch cũng đáng thương.
Người phụ nữ mình yêu ở ngay bên cạnh, nhưng lại không chạm được vào, nhiều năm như vậy, cũng không biết làm sao anh ta nhịn được.
Lâm Triệt cũng không có tức giận, chỉ là có chút tò mò mà thôi.
Cô nói với người giúp việc: "Được rồi, tôi không tức giận, tôi chỉ là muốn hỏi, tôi có thể hiểu được Cố Tĩnh Trạch, sẽ không tức giận."
Người giúp việc thấy Lâm Triệt như vậy, trong lòng càng tăng thêm mấy phần hảo cảm đối với cô, cười nói: "Mợ chủ, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi đã thấy, tính cách lại tốt như vậy, cô và cậu chủ hợp nhau như vậy, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Lâm Triệt thật sự không tức giận, vốn ban đầu đã nói rõ, đây là hôn nhân hợp đồng, ban đầu anh cũng rất thẳng thắn, cho nên cũng không thấy tức giận.
Lâm Triệt nói: "Nhưng mà, cậu chủ các người và Mạc tiểu thư có quan hệ tốt như vậy, tại sao hai người lại không được gia đình đồng ý chứ?"
Người làm nói: "Mạc tiểu thư là thiên kim Mạc thị, nhưng, bởi vì Mạc gia và lão gia tử không hợp, lão gia tử vốn cũng không quá yêu thích Mạc tiểu thư, nhưng cũng không hẳn là phản đối, chẳng qua, cậu chủ bỗng nhiên bị bệnh, cả nhà luôn hy vọng, cậu chủ có thể tìm một người phụ nữ có thể sinh con, đáng tiếc cậu chủ rất cố chấp, chỉ khăng khăng yêu thích một mình Mạc tiểu thư không rời không bỏ, mà Mạc tiểu thư cũng một mực náo loạn, không hy vọng cậu chủ có người phụ nữ khác, cho nên mới làm căng."
Thấy Lâm Triệt lắng nghe, người giúp việc cười nói: "Bây giờ tốt rồi, cậu chủ và mợ chủ thật rất xứng đôi, bà chủ thật xinh đẹp, cậu chủ cũng anh tuấn như vậy, tương lai cô sinh ra cậu chủ nhỏ, nhất định là cũng xinh đẹp nhất."
Lâm Triệt thật thiếu chút nữa phun ra.
Cô không nghĩ sẽ sinh con cho Cố Tĩnh Trạch đâu, huống chi, cũng không thể sinh, lần trước chẳng qua là cô bỏ thuốc, nên anh mới có thể chạm vào người cô, cô cũng không phải là giải dược, có thể trị khỏi bệnh của anh.
Lâm Triệt kỳ quái, tại sao bọn họ không tìm thêm mấy người phụ nữ cho anh thử nhỉ.
Có điều suy nghĩ một lát cũng hiểu ra, có lẽ bởi vì Cố Tĩnh Trạch yêu Mạc Huệ Linh sâu sắc, cho nên không nghĩ sẽ chạm tới bất kỳ người phụ nữ nào khác đi, chẳng qua bây giờ bởi vì cô...
Lâm Triệt vừa ăn vừa suy nghĩ, lúc này, Cố Tĩnh Trạch đi vào.
Nhìn Lâm Triệt ở chỗ này ăn món gì đó, ăn từng miếng từng miếng, chân cũng gác lên trên ghế sa lon, dáng vẻ cực kỳ bất nhã.
Cố Tĩnh Trạch cau mày nói: "Cô có thể ăn uống sạch sẽ chút không."
Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Tay tôi đã rửa sạch, sao mà không sạch sẽ."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô trực tiếp dùng tay cầm đồ ăn, dưới chân cũng là một đống mảnh giấy vụn, chân mày càng nhíu chặt lại.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy, không phải ai cũng đại gia khuê tú như Mạc tiểu thư được, không sai, tôi không lễ phép, cái gì cũng ăn, vào lúc tôi mười mấy tuổi mẹ tôi đã qua đời, cha tôi không coi tôi là con gái, bà bác chỉ muốn bán tôi đổi lấy tiền, cho nên, không có ai dạy tôi cái gì là lễ phép, hay dạy dỗ bất kể cái gì cả, nhưng, không phải ai cũng giống như các người, không ai có thời gian đi quản tôi có lễ phép hay không cũng chẳng dạy dỗ tôi cái gì hết, tôi xem ra, còn sống đã là không phụ lòng mình, cho nên tôi không hiểu những thứ này, tôi cũng vĩnh viễn không thể trở thành Mạc tiểu thư được."
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô nói: "Được rồi, nếu như anh cảm thấy nhìn tôi không thoải mái, tôi sẽ bớt ăn cái gì ở trước mặt anh, có điều chắc anh cũng không thường về nhà đi."
Nếu có Mạc tiểu thư, anh ta sẽ thường xuyên phải ở cùng Mạc tiểu thư, hẳn là sẽ không thích ngày ngày ở nhà như cô mới đúng.
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Không sai, Huệ Linh đúng là đại gia khuê tú, ít nhất khi cô ấy ăn cái gì sẽ không giống cô, lấy tay về cầm đâu."
Vừa nói, ánh mắt lại quét đến tay cô.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn, quả thật cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng mình thật sự là quen rồi, cũng sẽ không tự chê mình.
Lâm Triệt vội vàng dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, chăm chú liếm hết thức ăn còn dính lại, đầu lưỡi rất mềm mại.
Sống chung một chỗ với loại đàn ông này, cũng thật là hành hạ người, khó trách ai ai cũng đều nói môn đăng hộ đối rất quan trọng, cô và Cố Tĩnh Trạch chính là ví dụ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, nhưng phát hiện, ánh mắt anh ta càng nóng lên, nhìn chằm chằm mặt cô, dáng vẻ như nhất định phải tháo xương cốt cô nuốt vào bụng, ánh mắt đỏ ngầu.
Cô lại chọc tới anh lúc nào rồi?
Lâm Triệt hấp tấp nói: "Anh không nên tức giận, lần sau tôi sẽ không ăn uống ở trước mặt anh là được chứ gì."
Cô cũng không có biện pháp, thói quen cũng không phải nhất thời là có thể thay đổi.
Mạc tiểu thư, nhất định là ưu nhã hào phóng, nhưng cô không làm được.
Ngượng ngùng cười cười, lại thấy mặt Cố Tĩnh Trạch âm trầm, không nói hai lời đi vào bên trong.
"Ai, tôi..." Cô kỳ quái nhìn anh.
"Đầu lưỡi không nên tùy tiện lấy ra liếm." Anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay Lâm Triệt: "Nhất là ở trước mặt người khác phái."
"Cái gì?" Lâm Triệt bận bịu cúi đầu nhìn ngón tay mình, mơ hồ không hiểu anh có ý gì.
Cố Tĩnh Trạch im lặng lắc đầu, cảm thấy người người phụ nữ này... Thật là đần.
Rất nhanh, Lâm Triệt rửa mặt xong, mới chạy vào phòng ngủ.
Cố Tĩnh Trạch tựa vào trên ghế salon, một cái chân gác lên, chồng lên trên một cái chân khác, lại nhìn vẫn ưu nhã như thường, đèn chiếu rõ ràng góc cạnh, tư thái rất tùy ý, nhưng, tại sao khi ngồi, cũng đều đẹp mắt như thế.
Cô ở chỗ đó nhìn, mãi mới lặng lẽ đi vào bên trong, lại nghe anh bỗng nhiên gọi cô lại: "Lâm tiểu thư."