Cố Tĩnh Trạch biết, cái chuyện xấu của cô, cũng không phải dối trá, anh biết, đáy lòng cô là người đơn thuần, ngốc thật ngốc, cũng không làm màu như bên ngoài.
Cho nên Cố Tĩnh Trạch cũng không chán ghét, còn thích xem bộ dáng cô như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Mấy cái này cũng không có gì".
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thật sự có sao không, anh phải nói thật cho em mới được, em xác thật không hiểu những cái này, không biết các anh có cái gì có thể làm, cái gì là không thể".
Lâm Triệt xác thật có đôi khi cũng sẽ tự trách, cảm thấy mình làm vợ Cố Tĩnh Trạch, nhưng vẫn là anh đang giúp cô, mình lại chưa từng làm cái gì, để trợ giúp anh.
Ngược lại vẫn luôn gây phiền toái cho anh.
Bởi vì cô cũng không thể nghĩ được, mình có thể trợ giúp Cố Tĩnh Trạch cái gì, cô không có gia thế, cũng không có năng lực, càng không hiểu kinh thương, từ khi bắt đầu ra khỏi học viện hài kịch, cô liền dốc lòng làm một diễn viên đủ tư cách, cô rất thích xem kỹ thuật diễn của Chu Địch trong《Sơn dương trầm mặc》, hai lần đạt được Oscar, vẫn luôn là thần tượng của cô, trừ bỏ trở thành một nghệ sĩ đủ tư cách ra, việc cô muốn làm nhất, chính là trở thành một diễn viên ưu tú.
Nhưng mà, những cái này hoàn toàn khác cuộc sống Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thật xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, kỳ thật em vẫn luôn không giúp được anh, còn vẫn luôn cho gây phiền toái cho anh, nhưng mà, em thật sự không hiểu mấy thứ này lắm, nếu anh cần em làm cái gì, nhất định nói cho em".
Cô không muốn kéo chân sau người khác.
Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt Lâm Triệt mang theo áy náy, nói với Lâm Triệt: "Anh không cần em làm cái gì, Lâm Triệt, anh cũng không hy vọng em như là thiên kim tiểu thư hoặc là bà chủ rộng lượng, em muốn sống như thế nào thì sống như thế đó, đây là cuộc sống của anh, đồng thời cũng là cuộc sống của em, em sống tự tại là được, không cần vì anh thay đổi cái gì".
"Nhưng mà, em không muốn gây phiền toái cho anh, cũng không muốn kéo chân sau của anh". Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch đạm đạm cười: "Đàn ông phải mở đường cho phụ nữ của mình, yên tâm, về chút phiền toái của em, với anh mà nói, cũng không phải cái gì lớn, em gây nhiều, cũng sẽ không tạo thành phiền toái gì cho anh, bằng không, nhiều năm như vậy, Cố gia nỗ lực làm đứng đầu, cũng uổng công, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể dung túng, những quyền lợi, tiền tài mà anh cần, còn có ý nghĩa gì nữa?".
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, cảm động anh khoan dung, an ủi cô như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nắm cánh tay Lâm Triệt: "Anh đứng ở đỉnh tầng, không phải vì muốn xem phụ nữ hy sinh cho anh, cũng không phải vì muốn xem sắc mặt người khác, cho nên, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào".
Lâm Triệt thật là, không biết nên nói cái gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch lôi kéo Lâm Triệt: "Đi thôi, nhìn xem em thích cái gì, chúng ta không thể đến uổng công, tổng phải vì sự nghiệp từ thiện làm chút cống hiến".
Lâm Triệt nghe xong, có hứng thú, lôi kéo Cố Tĩnh Trạch nói: "Em mua cái gì đều là của em?".
"Đương nhiên, hôm nay mang bạn gái tới, chính là vì tặng quà".
"Tốt như vậy, he he, lát nữa em phải chọn cái quý nhất".
"Được rồi, lúc này mới bao lâu, lại bắt đầu tham tiền".
"Đương nhiên, anh nhiều tiền như vậy cũng xài không hết, em giúp anh dùng một chút có sao đâu".
"Được được được, em tùy tiện dùng".
Tuy nhiên lời nói là như vậy, nhưng mà, Lâm Triệt thật sự không dám lấy cái quý nhất.
Nhìn cái lắc tay tròn tròn, nàng do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định chọn nó.
Mà bên ngoài.
Mạc Huệ Linh nghe được âm thanh Cố Tĩnh Trạch bắt đầu chọn đồ, không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
Nơi đó là căn phòng, có thể nhìn đến phía dưới, người ngoài lại nhìn không tới bên trong.
Cố Tĩnh Trạch tới, nhất định sẽ ngồi ở căn kia, miễn cho người khác quấy rầy.
Nghe được Cố Tĩnh Trạch bắt đầu chọn, rất nhiều người tự giác buông thẻ xuống, Cố Tĩnh Trạch rất dễ dàng, đã lấy được đồ mình muốn.
Mạc Huệ Linh ngồi ở bên này, nghe được có người lại nói tiếp.
"Cố Tĩnh Trạch lần này còn mang theo bạn gái tới, xem ra, mấy cái này là tặng bạn gái".
"Tôi thấy hình như người anh ta mang đến, là một diễn viên, tên Lâm Triệt".
Ngoại giới cũng không biết nội tình Cố gia, cũng không biết tin thân thể Cố Tĩnh Trạch có bệnh, chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Trạch làm người rất ổn trọng, hơn nữa không mê nữ sắc, trước nay chưa từng nghe qua tin đồn gì của anh.
Lần này thế nhưng mang theo phụ nữ tới, làm người lập tức bị khơi dậy tâm lý nhiều chuyền.
Một người bên cạnh nói: "Lâm Triệt này lớn lên không tồi, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch không kém".
Mạc Huệ Linh rốt cuộc nhịn không nổi, ở bên cạnh nói: "Cái gì mà lớn lên không tồi, tôi thấy cô ta bình thường thực, hơn nữa, là một cái con hát, kỹ thuật diễn còn kém như vậy".
Người bên cạnh nhìn qua, có người đúng trọng tâm nói: "Mạc tiểu thư không thể nói như vậy, kỹ thuật diễn của cô ấy không tồi, tôi trong giới làm phim, tôi hiểu được, trong nghiệp đánh giá cô ấy không tồi".
Mạc Huệ Linh nghe không được lời hay về Lâm Triệt, nghe đến đó, đã nhịn không được, hung hăng trừng mắt nhìn người kia một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Nói Lâm Triệt đẹp?
Ai mặc vào một bộ váy giá trị liên thành như vậy, đều đẹp, còn không phải bởi vì Cố Tĩnh Trạch có tiền, mua cho cô ta.
Vừa mới bắt đầu, lúc cô ta thấy Lâm Triệt, cũng đã biết, Lâm Triệt muốn keo kiệt bao nhiêu có keo kiệt bấy nhiêu.
Mạc Huệ Linh hung hăng nghĩ, sớm muộn gì, cô cũng sẽ lấy lại thứ thuộc về mình, người đàn ông thuộc về mình đến lúc đó, làm Lâm Triệt biến thật xa, chết thê thảm!
Kết thúc tối kết thúc, Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt rời đi.
Lâm Triệt quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi này, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Nơi này thật là rất lớn, ai nha, không biết khi nào, mới có thể lại đến nơi này dạo một vòng".
Cố Tĩnh Trạch: "Em muốn đến, anh có thể mang em tới chơi".
"Thôi bỏ đi, bận rộn như vậy, về sau có cơ hội thì đến chơi, em chỉ nói thôi".
Cố Tĩnh Trạch cười đáp: "Nghe nói giường nơi này vô cùng mềm mại, đều là nhập khẩu từ nước Pháp, muốn thử không?".
"Biến!".
Hai người về đến nhà, Lâm Triệt mang giày cao gót một buổi tối, mệt muốn chết, rất nhanh liền tắm rửa nghỉ ngơi.
Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, mới nhận được điện thoại Mạc Huệ Linh.
Anh bắt máy nói: "Huệ Linh".
Mạc Huệ Linh nói: "Về nhà chưa?".
"Ừ, đã về".
"Hôm nay em chọn một cái kẹp cà vạt, cố ý tặng cho anh". Mạc Huệ Linh nói.
Cố Tĩnh Trạch: "Cái này tặng cho anh không tốt lắm, không bằng em tặng cho ba em đi".
Mạc Huệ Linh lập tức ngữ khí thương tâm nói: "Sao vậy, hiện tại ngay cả em tặng quà, anh cũng không muốn nhận sao sao? Em cũng không có ý gì khác, làm bạn cũng có thể tặng anh quà, huống chi chỉ là một thứ không đáng giá".
Nói không đáng giá, nhưng mà, kẹp cà vạt kia cũng phải hoa hai trăm vạn mới có được.