Đã biết dáng người của cô, mặc áo tắm vào, nhất định rất đẹp.
Quả nhiên, giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp như vậy, thân thể không chút dư thừa, làm người xem trước mắt sáng ngời.
Nhưng mà lúc này, âm thanh tán thưởng của du khách bên kia lại mơ hồ truyền đến.
"Oa, đó là ai, dáng người đẹp quả thể".
"Nhìn cũng vô dụng, cô gái của người khác, đẹp thì nhìn nhiều thêm chút đi, lát nữa không được nhìn".
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch vừa động, ánh mắt liền tối sầm xuống, quay đầu lại vài bước đi tới bên cạnh Lâm Triệt.
Lâm Triệt vốn không muốn mặc cái này, nhưng mà, nhìn bên ngoài nhiều mỹ nữ chơi ở bãi biển như vậy, nghĩ đến ánh mắt mong chờ của Cố Tĩnh Trạch ngày đó, cuối cùng vẫn chọn cái Cố Tĩnh Trạch cảm thấy đẹp ra mặc.
Vừa ra ngoài, thấy được bộ dáng Cố Tĩnh Trạch chỉ mặc cái quần bơi.
Cơ bắp rắn chắc, dưới ánh mặt trời nhiễm ánh sáng rạng rỡ, thoạt nhìn khỏe mạnh lại gợi cảm, dáng người đẹp không chịu được, làm người chung quanh đi ngang qua đều liếc mắt nhìn.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch đi tới mấy bước, trực tiếp bắt được Lâm Triệt, kéo cô đi vào bên trong.
Lâm Triệt bị kéo đi, vô ngữ nói: "Anh kéo em làm gì, em còn phải vào trong nước chơi một chút".
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại nhìn cô, không nghĩ tới người như cô, sớm biết rằng, nên để cô mặc bộ bảo thủ một chút, che hết những vùng da non đó mới được.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy ngày thường bị quần áo che lại, nét đẹp trên người bị che lại không bày ra được, đặc biệt là bộ ngực, hình tròn rất chuẩn, bị vải dệt hơi mỏng nâng hình dạng lên nên vô cùng đẹp.
Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn chung quanh, dứt khoát nói "Đi, mang em đến nơi đặc biệt đi dạo".
Không để cô cởi quần áo, anh chỉ mang theo cô cùng nhau đi đến nơi khác, rất nhanh liền tới bãi biển không có ai.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bốn phía, nơi này rất an tĩnh, anh vừa lòng buông tay Lâm Triệt ra, nghe thấy Lâm Triệt ở bên cạnh nhìn chung quanh, kỳ quái nói: "Làm gì tới nơi này, em còn chưa chào hỏi mẹ một chút".
Cố Tĩnh Trạch chỉ vào nơi xa: "Nơi này rất đẹp đúng không, ở đó nhiều người, không thấy được nét đẹp ở biển, đúng không".
Lâm Triệt nghĩ, nói cũng phải, nhất thời vui vẻ vào trong nước: "Biển xanh, tao tới đây!".
Nhìn Lâm Triệt khoa trương chạy vào, Cố Tĩnh Trạch không khỏi mỉm cười.
Lâm Triệt đứng ở trong nước, bị nước biển lạnh lẽo lùa tới lùa đi, thoải mái làm người muốn thở dài, từng bước một, liền bị đẩy vào bên trong, tuy thấy sóng biển vỗ rất nhẹ, nhưng vẫn đẩy người ta vào trong.
Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh nhìn cô vọc nước như là một đứa trẻ, trong lòng nghĩ, nha đầu này, thật là thổ thực, nơi nào cũng chưa đi qua, kiến thức quá ít.
Đi tới bờ biển, còn giống như con nít, dễ dàng vui vẻ lên.
Nhưng mà lúc này, sóng biển vỗ một cái, Lâm Triệt không cẩn thận, trực tiếp ngã vào trong nước.
Bọt nước văng khắp nơi, Lâm Triệt không khỏi kêu ra tiếng.
Lâm Triệt còn ở trong nước vùng vẫy, không nghĩ tới nước biển khó chơi như vậy, một đợt sóng tiếp một đợt sóng, trực tiếp làm cô không có sức lực, ngã ở nơi đó nhất thời còn có chút phát ngốc.
Thẳng đến sau khi, Cố Tĩnh Trạch hung hăng bắt được vòng eo của Lâm Triệt, lỡ không cẩn thận, tay lại trực tiếp chụp lên ngực cô......
Lâm Triệt sửng sốt, cúi đầu, liền nhìn thấy anh đặt ở phía trên, nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa lại ngã xuống lần nữa, nhưng mà lúc này đây, Cố Tĩnh Trạch dùng sức một cái, miếng vải hơi mỏng che ngực cô lại, lập tức rớt xuống nước.
Thịt non bên trong, bị nước biển làm ướt nhẹp, bóng lưỡng mềm mại, xúc cảm trực tiếp truyền đến lòng bàn tay của Cố Tĩnh Trạch, yết hầu anh ngưa ngứa, giật giật cánh môi, nhất thời đã quên làm bất luận động tác gì.
Lâm Triệt thét kinh hãi một tiếng ngay sau đó, lại cảm thấy, vòng eo của mình, đang bị thứ gì chọt chọt đâm đâm.
Bởi vì Cố Tĩnh Trạch vốn dĩ ôm cô từ phía sau, vị trí nhất định vô cùng xấu hổ.
Lâm Triệt muốn cử động cũng không dám.
"Cố Tĩnh Trạch, anh......"
Cố Tĩnh Trạch buồn bực cắn răng: "Câm miệng!".
Lâm Triệt bưng kín miệng, cảm thấy Cố Tĩnh Trạch ôm cô, mang cô lên trên bờ cát.
Lâm Triệt được anh buông ra, vội tìm kiếm cái áo của mình, cả người lại ướt nhẹp.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang đen mặt nhìn cô, nghiêng người đứng ở nơi đó, bộ dáng vô cùng khó chịu.
Mà ánh mắt Lâm Triệt, không tự chủ được nhìn về phía chỗ nào đó của anh.
Bởi vì chỉ mặc một cái quần bơi, nơi đó phồng lên, tất nhiên vô cùng rõ ràng.
Lâm Triệt che miệng, giật mình nói: "Anh...... Anh nơi đó, anh đây là......"
Cố Tĩnh Trạch quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái: "Còn không phải vì em".
Lâm Triệt vội nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?". Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Cố Tĩnh Trạch ngượng ngùng, lung tung nhìn Lâm Triệt, nhưng mà, đáng chết, thân thể lại là khống chế không được kích động.
Nhất thời tức giận, anh nhìn mặt nước, trực tiếp nhảy vào trong nước biển.
Lâm Triệt hoảng sợ, nhưng mà nhìn thấy anh ở trong biển, kiểu bơi tự do xinh đẹp, tư thế vô cùng soái khí, lưu loát giống như một con cá, đẹp như vậy, ngụp lặn ở nơi đó, nghĩ, sao anh cũng ngốc như mình, ngay cả bơi lội cũng không biết.
Trong chốc lát, Cố Tĩnh Trạch bơi mệt mỏi leo lên bờ.
Cả người ướt đẫm thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm.
Anh lau nước trên mặt, nhìn Lâm Triệt che miệng, vẻ mặt hưng phấn nhìn bờ biển.
Trong mắt cô mang theo sùng bái, ánh mắt đảo qua ở trên người anh, giống như là kính lúp, muốn xem hết mỗi một tấc trên thân thể anh.
Xong rồi......
Anh rõ ràng cảm thấy, thân thể vừa vặn tốt hơn một chút, lại lần nữa bành trướng lên.
Cô gái... đáng chết này....
Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Trạch phẫn hận nhìn mình, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?".
Cố Tĩnh Trạch thở dài, oán trách: "Ai bảo em nhìn anh như vậy".
Lâm Triệt không nói gì: "Chẳng lẽ không được nhìn nah......"
Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa trừng mắt nhìn cô một cái, lắc lắc nước trên người đi tới.
Lúc đi đường, Lâm Triệt mới phát giác anh không giống lúc trước.
Nơi đó...... Nơi đó......
Lâm Triệt vội nói: "Anh...... Anh không phải bị bệnh chứ, nơi đó sao lại......"
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại đáp: "Không sai, anh bị bệnh".
"A...... Vậy làm sao bây giờ?".
Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch giật giật, vẫy vẫy tay với cô: "Em lại đây".
Lâm Triệt chạy nhanh tới.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, nhất thời có chút không đành lòng chọc cô, nhưng mà hiện tại thân thể của mình nóng không chịu được, giống như toàn bộ lực chú ý, đều tập trung ở vị trí nào đó, làm anh thật sự bị đè nén khó chịu.
"Anh bị bệnh, một loại bệnh mà chỉ có em mới trị được".
"Cái gì?". Lâm Triệt vừa qua đã bị Cố Tĩnh Trạch vụt một cái bắt được tay cô.
Lâm Triệt khóc không ra nước mắt: "Anh rốt cuộc muốn làm sao?".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Em giúp anh đi, bằng không...... Hôm nay anh khả năng sẽ bị em hại chết ở chỗ này".
"Cái gì......"