Lâm Triệt nói: "Đành phải trước như vậy, thật là, đều tại anh, có phải anh cố ý! Như vậy cũng có thể làm hư".
Cố Tĩnh Trạch chỉ ấp úng nhìn chằm chằm nàng cô khoác áo tắm dài, đai lưng lỏng lẻo vắt ở trên eo.
Nếu không phải biết chỉ số thông minh của cô gái này, hẳn là diễn không ra tiết mục câu dẫn tự nhiên như vậy, anh cảm thấy cô mới là cố ý.
Chỉ mặc áo tắm dài, vậy chẳng phải là nói, bên trong dư lại, chỉ có một ít nội y......
Trên người Cố Tĩnh Trạch nóng không chịu được, ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ cổ áo của cô, có chút luyến tiếc dời đi, xương quai xanh ở nơi đó kích thích, làn da trắng nõn, quần áo rộng thùng thình, nếu đưa bàn tay vào, vô cùng dễ dàng......
Cố Tĩnh Trạch vội lắc lắc đầu, nghe thấy bên ngoài có âm thanh mở cửa phòng.
Lâm Triệt nói: "Quần áo nhanh như vậy đã đưa đến sao? Mau giúp em lấy vào".
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, mở cửa đi ra ngoài.
Phòng là phòng, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách.
Nhưng mà, đối diện, lại là một cái người đàn ông tóc đen mặt trắng.
Tần Khanh.
Tần Khanh vừa thấy Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt giật một chút, không tự chủ được, lại liếc nhìn bên trong, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Triệt, mới thu hồi ánh mắt, nghĩ đến quan hệ của Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, anh hỏi: "Lâm Triệt...... Có ở đây không?".
Tuy rằng người trước mắt làm Tần Khanh cảm thấy có chút kiêng kị, ánh mắt không tự chủ được nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, nhìn kỹ, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Cái kia giống như chiếc nhẫn của Cố gia.
Nhưng mà, không biết như thế nào, ở trước mặt người đàn ông này, anh không muốn rơi xuống hạ phong.
Vì thế ánh mắt càng có vẻ hùng hổ doạ người một chút, anh nói: "Tôi là bạn của Lâm Triệt".
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, cao hơn Tần Khanh nửa cái đầu, một đôi mắt đen nhánh, sâu không lường được, giống như một bầu trời đêm vô tận, thâm thúy không cho người nhìn trộm toàn cảnh.
Trên dưới nhìn lướt qua Tần Khanh, trong lòng Cố Tĩnh Trạch không vui nghĩ, không biết người người đàn ông này có chỗ nào hấp dẫn Lâm Triệt, rốt cuộc ánh mắt cô bị gì, chẳng lẽ thích loại tiểu sinh này? Bằng không vì sao, một người là Cố Tĩnh Dư thì không cần phải nói, một người là Tần Khanh, ngay cả bộ dáng, lớn lên xấu như vậy.
m thanh Cố Tĩnh Trạch thanh lãnh kiêu căng, nhìn anh vẫn duy trì thân sĩ lễ phép, lại ẩn ẩn vẫn là làm người cảm thấy cao cao tại thượng, không thể xâm phạm: "Lâm Triệt ở bên trong, có điều, hiện tại không tiện".
"Không tiện?". Tần Khanh nghi hoặc nói: "Anh nói cho cô ấy là tôi, cô ấy sẽ đến gặp tôi".
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Tĩnh Trạch sờ sờ cánh mũi, ánh mắt mang theo vài phần ý vị ái muội: "Cũng không phải không tiện, cô ấy không có mặc quần áo, cho nên không thể mở cửa".
Tần Khanh sửng sốt.
Thấy Tần Khanh có biểu tình này, Cố Tĩnh Trạch nói tiếp: "Đều do tôi không cẩn thận...... Kéo hỏng đồ của cô ấy, đang gọi người đưa quần áo lại đây, cho nên, tạm thời cô ấy thật sự không tiện ra ngoài".
Lời này tuy rằng mịt mờ, nhưng mà, Tần Khanh lập tức nghe hiểu.
Trên mặt lập tức lộ ra một chút xấu hổ, Tần Khanh không nghĩ tới, người đàn ông trước mắt này, thật sự cùng Lâm Triệt...... Là loại quan hệ này.
Tần Khanh nói: "Có lẽ anh không biết, tôi và Lâm Triệt, chúng tôi đã nhận thức rất nhiều năm". Nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh không tự chủ được mang theo địch ý.
"Ồ, tôi nghe Lâm Triệt nói qua". Cố Tĩnh Trạch ngữ khí thanh đạm nói: "Cô ấy nhắc một ít lần với tôi".
"Tôi biết anh có thế lực khổng lồ, quyền lợi vô hạn, nhưng mà, Lâm Triệt là một cô gái rất đơn thuần, tôi không hy vọng cô ấy chịu thương tổn gì, cho nên, nếu anh muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên không màng".
Lúc trước Hàn Thái Anh nói rằng, cho dù Cố Tĩnh Trạch có quan hệ với cô, cũng đang đùa bỡn cô, chơi đủ rồi, thì sẽ đá văng.
Cái này làm cho Tần Khanh rất không vui.
Trong lòng anh cũng ẩn ẩn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch và cô cũng không xứng đôi, có lẽ anh đùa bỡn Lâm Triệt, nhưng mà, sao Lâm Triệt chịu ở bên cạnh anh ta, là bị Cố Tĩnh Trạch lừa sao?
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới mình có một ngày còn bị Tần Khanh uy hiếp.
Anh nhìn Tần Khanh: "Nếu cậu trong vai bạn bè tới cảnh cáo tôi, tôi có thể nói cho cậu, quan hệ của tôi và Lâm Triệt vô cùng bền chắc, tình cảm cũng vô cùng hài hòa, chúng tôi tín nhiệm lẫn nhau, không có bí mật, cũng có hứa hẹn giữa chúng tôi, sẽ không vi phạm".
Lúc này biểu tình Cố Tĩnh Trạch thay đổi, mang theo nguy hiểm cảnh cáo, nhìn Tần Khanh: "Nhưng mà, nếu cậu mang thân phận một người đàn ông tới cảnh cáo tôi, như vậy, tôi cần nhắc nhở cậu, hiện tại Lâm Triệt, là người phụ nữ của tôi".
Biểu tình sắc bén, giống như lưỡi kiếm, làm Tần Khanh lập tức cảm thấy uy hiếp cực đại.
Trong lòng Tần Khanh càng thêm không thích Cố Tĩnh Trạch này, nhưng mà lúc này, đã nhìn thấy, một nhân viên phục vụ sinh mang theo hai bộ đồ lại đây: "Tiên sinh, quần áo ngài cần".
Biểu tình Cố Tĩnh Trạch hòa hoãn xuống, nói với nhân viên phục vụ: "Đưa đây là được".
Tần Khanh không bỏ qua, tiêu chí phía trên quần áo.
Đều là hàng hiệu đẳng cấp, mỗi một bộ quần áo, đại khái đều phải hơn mười vạn.
Biểu tình Cố Tĩnh Trạch mang theo nhàn nhạt xa cách, nhìn Tần Khanh: "Nếu không có việc gì, tôi muốn vào".
Dứt lời, không đợi Tần Khanh nói chuyện, anh trực tiếp đóng cửa lại.
"Anh......"
Tần Khanh tức giận nhìn cửa bị đóng lại, chỉ cảm thấy mình tới nơi này chạm vào một cái mũi hôi, vô cùng không vui.
Đối với Cố Tĩnh Trạch này, càng ghét dù không có lý do.
Cố Tĩnh Trạch cầm quần áo đi vào.
Lâm Triệt còn chờ ở bên trong, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc đã trở lại, mới hỏi: "Có phải anh vừa trò chuyện với người ta".
Khách sạn cách âm quá tốt, cô cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ, lại nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Đúng vậy, một con chó điên đi tới, sai người đuổi đi".
Anh cũng không khắc nghiệt đối với người xa lạ, Tần Khanh kia, anh cũng căn bản không quen biết.
Nhưng mà, nhắc tới cậu ta, liền cảm thấy phản cảm, cho nên, dù lời khắc nghiệt, cũng trực tiếp buột miệng thốt ra.
Lâm Triệt cười, kinh ngạc nói: "Sao được, nơi này là khách sạn, sao có chó đi vào".
"Nói là chó điên, chó điên đương nhiên thích chạy loạn khắp nơi, nơi nơi xen vào việc người khác".
Anh cầm quần áo đưa cho cô: "Đi vào thử xem, đều là kích cỡ của em".
Lâm Triệt cúi đầu vừa thấy, bộ đồ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, chất vải vừa sợ liền cảm thấy rất xa hoa.
"Oa, có phải nó rất quý?". Cô hỏi.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tôi không biết".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thật là đẹp, nhìn đã biết quý giá, cảm ơn anh, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới làm vợ anh còn có thể cùng nhau quý giá một lần, thật là không tồi".
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của Lâm Triệt, lại không cảm thấy khó coi, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch cũng lần đầu tiên cảm thấy, vài câu đơn giản khen tặng của cô, thế nhưng làm anh cảm nhận được một ít cảm giác hư vinh tràn lan.