Tiện nhân?
Cố Tĩnh Trạch cho bảo vệ đứng một bên một ánh mắt thanh lãnh, bảo vệ lập tức duỗi tay ra, "chát" một tiếng, đánh thẳng lên mặt của Trần Mỹ Lệ.
Khuôn mặt của Trần Mỹ Lệ nóng lên, cảm giác nóng rát đau đớn khiến cho trên mặt bà càng hiện lên vẻ không thể tin được.
Kẻ này, thế mà lại sai người đến đánh bà!
Bà đã già như vậy, còn chưa bị ai đánh qua!
"Cậu... cậu dám đánh tôi? Cậu có tin là Tần gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu hay không?" Bà tức giận, muốn xông tới nhưng mà lại bị cơ thể cao lớn của bảo vệ ngăn cản ngay lập tức.
Cố Tĩnh Trạch khuôn mặt thanh đạm, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ độ ấm nào, "Xin lỗi, bảo vệ của tôi quá kích động, có lẽ là bởi vì tôi đã từng nói qua, nếu như có người nào dám mạo phạm đến Lâm tiểu thư thì hãy xé nát cái miệng của kẻ đó ra, bọn họ không có chút lễ phép nào, chỉ hiểu là phải tiếp thu mệnh lệnh nên mới chưa kịp sửa đổi, Tần phu nhân, thật sự rất xin lỗi, khi trở về tôi sẽ giáo dục bọn họ thật tốt."
Toàn thân Trần Mỹ Lệ trở nên kích động, sắc mặt lập tức hóa thành màu của nước tương.
"Cậu... cậu dám vũ nhục tôi như vậy, Tần gia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cho rằng Tần gia chúng tôi dễ chọc vào lắm sao?!"
Cố Tĩnh Trạch mỉm cười nhàn nhạt, "Tần phu nhân, Tần gia cũng muốn nói đạo lí phải không? Bà làm hỏng chiếc xe tôi mua cho Lâm Triệt như vậy, còn mở miệng vũ nhục Lâm Triệt, lại luôn miệng nói tôi vũ nhục bà?"
"Cậu... Các người vu hãm (vu cáo, hãm hại) tôi! Chiếc xe này căn bản không phải do tôi làm hỏng! Tôi muốn báo cảnh sát! Các người dám bôi nhọ tôi như vậy!" Sắc mặt của Trần Mỹ Lệ lập tức biến đổi.
Cố Tĩnh Trạch lười biếng nhìn sang một bên, "Đúng lúc thật, cảnh sát tới chưa? Vị phu nhân này muốn báo nguy."
"Tiên sinh, cảnh sát đã tới."
Lúc này, lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhanh chóng chạy tới.
Trần Mỹ Lệ vừa thấy đã lập tức chạy lại, nói, "Cảnh sát, bọn họ vu hãm tôi, còn giam cầm tôi không cho tôi đi, vừa nãy còn có người tát tôi, tôi muốn kiểm nghiệm thương tích!"
Cảnh sát kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ.
Trần Mỹ Lệ vội nói, "Tôi chính là Tần gia phu nhân, tôi muốn gặp cục trưởng của các anh, cục trưởng của các anh chắc chắn sẽ biết chồng tôi là ai, chồng của tôi chính là chủ tịch của Tần gia - Tần Mậu Sinh!"
Cảnh sát lại nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ, vội tới bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, "Cố tiên sinh, thất kính, thất kính rồi, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc tôi tới, người này đã ở đây khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói toàn lời điên cuồng), nói bà ta chính là người của Tần gia, không ai dám đụng tới bà ta một chút nào, còn có, chiếc xe tôi vừa mới mua, đã bị bà ta làm cho hỏng rồi."
Cảnh sát liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, vội nói, "Tần phu nhân, vậy là bà không đúng rồi, chúng tôi chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, bây giờ bà làm hư hại tài vật của người khác, chúng tôi theo lý thì phải đưa bà đi thẩm vấn, xin hãy theo tôi đi một chuyến."
"Anh... Anh......" Trần Mỹ Lệ vừa thấy cảnh sát có ý muốn đưa mình đi, lập tức luống cuống, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Tôi cũng không tin cậu có thể làm trái với trời, cho dù cậu là Cố Tĩnh Trạch thì sao? Các người... các người mau buông tôi ra! Các người dám đụng tới tôi dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người!"
Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng cười, "Ồ, ở nơi đây, thật sự tôi có quyền làm ngược lại với ý trời, không tin, tự nhiên là Tần phu nhân có thể tự mình tới thử một lần."
Trần Mỹ Lệ nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, bị cách nói chuyện của anh làm cho tức muốn chết, nhất thời trong lòng lại trở nên càng khó tin.
Chẳng lẽ Cố Tĩnh Trạch thật sự có thể một tay che trời sao?
Vậy mà những người này còn có thể không màng tới địa vị của Tần gia, nhất quyết muốn đưa bà đi!
Lâm Lị từ nãy tới giờ vẫn không nói lời nào mà đứng ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ không giận tự uy của Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt cũng lập trừng lên, lúc này vội vàng lôi kéo Trần Mỹ Lệ, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, cố gắng ưỡn ưỡn phần ngực ngạo nghễ của mình lên, cố tình làm bả vai lộ ra một chút, cũng may hôm nay ra cửa hàng, cô trang điểm rất là hoàn mỹ, hơi tham luyến nhìn lên dáng vẻ cao cao tại thượng của Cố Tĩnh Trạch.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ có cơ hội được tiếp xúc với nhân vật thượng lưu như vậy, Tần gia cũng coi như là có danh dự và uy tín, ở thành phố B không người nào dám động vào, nói ra cũng sẽ làm cho người ta phải cảm thán mà hâm mộ, nhưng mà so sánh với Cố gia, quả thực Tần gia không đáng giá để nhắc tới một chút nào, cuối cùng, gia tộc như Cố gia người bình thường sẽ không bao giờ có thể với tới, chỉ có thể nhìn lên.
Bây giờ, một nhân vật như anh lại ở trước mặt mình, còn có diện mạo kinh vi thiên nhân (khiến cho người ta giật nảy mình) như thế, thoạt nhìn không thể không làm cho người say mê.
Cô nháy mắt, thanh âm lộ ra vài phần dụ hoặc, "Cố tiên sinh, hy vọng ngài có thể nể mặt tôi, buông tha dì được không? Bà ấy không phải cố ý, vừa nãy chỉ là nhất thời không chú ý mà thôi."
Trần Mỹ Lệ còn tưởng rằng Lâm Lị tốt thật, còn dám vì bà mà đắc tội với Cố Tĩnh Trạch, nhất thời cảm kích nhìn Lâm Lị.
Cố Tĩnh Trạch lười biếng di chuyển ánh mắt lên người Lâm Lị một giây, khinh thường nhìn mị hoặc giả tạo trên mặt Lâm Lị, chỉ khinh miệt hỏi, "Cô là ai?"
Lâm Lị chấn động.
"Tôi... Tôi là chị của Lâm Triệt, chúng ta đã từng gặp qua, tôi giống với Lâm Triệt, cũng là một ngôi sao." Lâm Lị vội sát tới một bước.
Nhưng mà lại lập tức bị bảo vệ chắn lại, không cho gần với Cố Tĩnh Trạch dù chỉ một chút.
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn Lâm Lị, "Xin lỗi, tôi không biết ngôi sao là cái gì, Lâm Triệt có chị gái hay không, tôi cũng chưa nghe nói qua." Vừa nói, anh vừa ôm lấy eo của Lâm Triệt, dáng vẻ vừa quen thuộc lại thân mật.
Sau đó nói với cảnh sát, "Vậy, những người này giao cho anh xử lí."
Tiếp đó, nhân viên cửa hàng vội hỏi Cố Tĩnh Trạch, "Cố tiên sinh, vậy chiếc xe này, có cần chúng tôi tu sửa vết trầy lại cho ngài được không?"
Cố Tĩnh Trạch lại nói, "Loại đồ vật đã bị làm cho trầy xước như thế này, làm sao có thể để cho người phụ nữ của tôi lái được? Đặc biệt là những đồ vật đã bị người khác chạm qua, tôi lo Lâm Triệt ngại bẩn, chiếc xe này bỏ đi cho tôi, chủ quán, một lần nữa giúp tôi chọn một chiếc xe giống y như chiếc này, trực tiếp đưa đến Cố gia."
Người ở đây vừa nghe xong, tức khắc trở nên cực kỳ kinh ngạc, nhìn Cố Tĩnh Trạch hờ hững xoay người, cũng không quay đầu lại mà đưa Lâm Triệt rời đi, ngoại trừ những người ở lại nhìn Trần Mỹ Lệ, toàn bộ đều lần lượt rời đi, nhân viên cửa hàng đều rất hâm mộ mà nhìn theo.
Cố Tĩnh Trạch thật tuyệt vời, chính mình làm cho tất cả đều kinh vi thiên nhân, quá đẹp trai, quá có quyết đoán.
Cái cô Lâm Triệt kia, thật là quá may mắn, làm sao có thể đứng ở bên cạnh một người đàn ông như vậy được thế?
Lâm Lị cắn răng, phẫn hận nhìn bóng dáng của Lâm Triệt vừa mới rời đi, hận không thể đi tới xé xác cô.
Mà nhìn Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt cô lại nhíu lại, ánh mắt lập tức trở nên mê loạn, cô vẫn là đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có mị lực như vậy, đặc biệt là dáng vẻ đại khí (khí chất đại gia) kia, không hổ là đệ nhất phú hào của Phú Khả Địch Quốc - nước C.
Trần Mỹ Lệ tức giận không thôi, mãi cho đến khi bị đưa đi, bà vẫn còn đang kinh ngạc, vậy mà bản thân mình lại bị một đứa con gái như Lâm Triệt trêu chọc.
Nhưng bất đắc dĩ là, bên cạnh nó có Cố Tĩnh Trạch, mình cũng không còn biện pháp nào khác.