Cố Tĩnh Dư chống cằm, chăm chú nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhận thấy được anh ngừng lại, mới ngẩng đầu, kỳ quái hỏi:
"Tĩnh Dư tiền bối, anh nhìn tôi làm gì vậy?
Cố Tĩnh Dư hỏi: "Cô cảm thấy tôi lớn lên rất khó nhìn sao?"
Lâm Triệt vô tư nói: "Làm sao có thể."
Cố Tĩnh Dư nói: "Vậy tại sao từ trước tới nay cô chưa bao giờ nhìn tôi?"
Lâm Triệt chỉ vào kịch bản của mình: "Nhưng mà tôi phải nhìn kịch bản..."
"Cô quả nhiên vẫn là không thích tôi, có phải cô có ấn tượng rất xấu với tôi không?" Cố Tĩnh Dư nghĩ, sức hấp dẫn của anh còn không bằng kịch bản rồi sao?
Lâm Triệt cảm thấy không biết nói gì cho phải: "Sao có thể như vậy được, tôi thật sự luôn luôn thích anh, Tĩnh Dư tiền bối, anh quả thực chính là mẫu người điển hình trong làng giải trí, tôi cực kỳ kính trọng anh! Tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, quả thực như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt."
Cố Tĩnh Dư nói: "Nếu là thật, hẳn là ngày mai cô nên bắt đầu đi theo sau lưng tôi, bưng trà rót nước, nấu cháo nấu cơm."
Lâm Triệt "A?" một tiếng.
Cố Tĩnh Dư lại nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lâm Triệt nói: "Nhưng mà, nếu những việc này đều là tôi làm, không phải là trợ lý của anh phải nghỉ việc rồi sao?"
"Ha ha, cho nên cô đây là suy nghĩ cho người khác sao?"
"Đúng vậy, bằng không tôi thật sự đã sớm đi theo sau lưng anh, thật đấy, Tĩnh Dư tiền bối.
Cố Tĩnh Dư nói: "Được rồi, miễn cưỡng tin cô lần này."
Lâm Triệt vội lộ ra nụ cười chân chó.
Cố Tĩnh Dư nói: "Thôi đi, so với khóc còn khó coi hơn."
Lâm Triệt thu hồi khuôn mặt tươi cười, cảm thấy bản thân tán gẫu với anh như vậy kỳ thực rất thoải mái.
Cố Tĩnh Dư cũng có chút không giống như lời đồn đại, có vẻ như không khó ở chung lắm, không biết vì sao tin tức lan truyền trong làng giải trí, đều nói bản nhân anh rất khó gần, không thích nói chuyện, cũng không thích qua lại với người khác.
Nhưng như này lại thấy anh rất thân thiết.
Mãi đến khi bắt đầu quay phim, Cố Tĩnh Dư mới đứng lên.
Cố ý nói với đạo diễn, hôm nay anh rảnh, muốn quay luôn cảnh diễn chung vào ngày mai.
Giữa anh và Lâm Triệt khi diễn chung cũng không đề cập đến cảm tình, càng giống như là tình nghĩa anh em, ở đây quay phim nửa ngày, đã sớm quen thuộc lẫn nhau, hầu như một lần đã vượt qua.
Đạo diễn vội khen Cố Tĩnh Dư: "Tĩnh Dư diễn chính quả là tốt, một lần liền qua, mà không hề qua loa chút nào."
Cố Tĩnh Dư đã quen nghe loại khen tặng này, không quan tâm lắm, cầm lấy chai nước trợ lý đưa qua, uống một ngụm nói: "Làm sao có thể, tôi cảm thấy Lâm Triệt diễn tốt lắm, ấy hợp tác với cô rất có cảm giác, không tệ." Anh híp đôi mắt đào hoa, cười nhìn Lâm Triệt.
Đạo diễn ở một bên sững sờ.
Sau đó, vội nói với Lâm Triệt: "Đúng vậy, lúc trước chúng tôi chính là nhìn trúng điểm ấy, tuy rằng cô là người mới, nhưng mà diễn xuất thật sự không tệ, có tiềm lực."
Lâm Triệt nghe xong, cảm kích nhìn Cố Tĩnh Dư, giờ phút này, ai đó có thể cổ vũ cô một chút, thật sự có thể khiến cô vui vẻ rất lâu.
"Cảm ơn Tĩnh Dư tiền bối, cảm ơn đạo diễn." Cô vội nói.
Cố Tĩnh Dư nhìn Lâm Triệt:
"Gọi Tĩnh Dư tiền bối làm cái gì, gọi tôi là Tĩnh Dư được rồi."
Lâm Triệt cười nhìn Cố Tĩnh Dư, càng cảm thấy người này thật sự rất tốt.
Đạo diễn lại ở phía sau suy tư, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn cô, cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự là may mắn, tại sao mà một Cố Tĩnh Dư vẫn luôn luôn rất khó chung đụng, bỗng chốc lại để ý đến cô như vậy.
Lúc trước khi tuyển chọn cô, chính là cảm thấy hình tượng của cô thật sự rất thích hợp, làm cho người ta nhìn vào cảm giác rất mới mẻ, gặp rồi sẽ khó quên, nhưng mà không nghĩ tới, Cố Tĩnh Dư đối xử với cô lại đặc biệt hơn người khác.
Vừa quay phim xong, không nghĩ tới điện thoại Cố Tĩnh Trạch gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Triệt đang ở đâu.
Lâm Triệt kỳ quái hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tới đón cô."
Lâm Triệt sửng sốt, vội nói địa chỉ, trong lòng không nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch lại còn muốn đến đón cô về.
Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch đã đến phim trường.
Hôm nay anh lái chiếc xe Bentley màu đen không quá nổi bật, nhìn rất giống thương nhân.
Nhưng mà biển số xe vẫn bá đạo như cũ, 12321, đây coi là cái con số xấu xí gì chứ.
Lâm Triệt lên xe hỏi: "Sao anh lại đến đón tôi?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, cô vừa diễn xong, vẫn còn lớp trang điểm, thoạt nhìn như hoa sen thanh nhã, vô cùng xinh đẹp tinh tế.
Anh di chuyển ánh mắt, nói: "A, Cố gia muốn tôi đưa cô về một lần, cho nên tôi tới đón cô."
Lâm Triệt nghĩ, thì ra là thế.
Nhưng mà anh cũng không cần nói rõ ra như vậy.
Lâm Triệt an tâm ngồi xuống, lại hỏi: "Tại sao bỗng nhiên lại muốn tôi trở về, tôi trở về thật sự có hay không?"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Sớm muộn gì cũng phải gặp bọn họ, cô lo lắng cái gì."
Lâm Triệt nói: "Lỡ mọi người không thích tôi thì sao?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Sẽ không vậy đâu."
Chỉ cần không phải Mạc Huệ Linh, bọn họ đều thích, Cố Tĩnh Trạch nghĩ.
Trạch viện Cố gia còn lớn hơn chỗ ở của Cố Tĩnh Trạch, thoạt nhìn giống như nhà cao cửa rộng người ta vẫn thường nói, làm cho cô không khỏi cảm thấy áp lực khá lớn.
Dường như nhìn ra cô đang lo lắng, Cố Tĩnh Trạch nói với cô: "Trong nhà tôi sẽ không ăn thịt người, cô cứ thoải mái là được rồi."
Lâm Triệt nói: "Lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, nhất định phải lo lắng hồi hộp có được không."
Cố Tĩnh Trạch cười: "Cô còn có lúc hồi hộp nữa, cũng thật là hiếm thấy."
Lâm Triệt trợn mắt nhìn anh: "Đương nhiên, tôi đã nói là tôi rất chuyên nghiệp mà, đã đồng ý làm vợ của anh, khẳng định sẽ hết sức làm tròn trách nhiệm, đây là làm hết bổn phận, cũng bao gồm luôn việc khiến cho người nhà của anh thích tôi."
Lúc này nhìn thấy, đằng sau cánh cửa sắt mở rộng kia, quản gia đã đứng ra đón người.
"Cậu Hai, mợ Hai."
Quản gia cung kính dẫn hai người đi vào bên trong, nhìn bên trong im ắng uy nghiêm, đột nhiên càng cảm thấy áp lực.
Cuối cùng cũng đi vào, nơi này được trang hoàng hiện đại, sàn nhà lát đá cẩm thạch phản xạ ánh sáng, còn đi chưa được mấy bước, đã thấy được một người phụ nữ khí chất tuyệt vời đi ra đón.
"Lâm Triệt sao, rốt cuộc cũng gặp được rồi, mấy ngày nay Tĩnh Trạch giấu con kỹ quá, bằng không mẹ đã sớm đến gặp con rồi." Bà nói xong lại nhiệt tình kéo tay Lâm Triệt.
Cố Tĩnh Trạch ở một bên giới thiệu: "Đây là mẹ tôi."
Lâm Triệt vừa nghe, vội cười nói: "Mẹ ạ."
Mộ Vãn Tình nghe xong, lúc này trên mặt cười như nở hoa: "Tốt tốt, con dâu hiền, con gọi là mẹ, mẹ cũng phải cho con hồng bao mới được."
Nói xong, người hầu đứng một bên đưa hồng bao đã chuẩn bị tốt từ trước lên, bà cầm lấy đặt vào trong tay cô.
Lâm Triệt kinh ngạc, có chút ngượng ngùng, nhưng mà Cố Tĩnh Trạch chính là đứng ở nơi đó, lẳng lặng gật gật đầu với cô.
Cô đành phải cất đi, nghĩ có lẽ việc này này hẳn cũng là quy củ trong nhà bọn họ, liền cười đáp: "Cảm ơn mẹ."
"Tốt tốt, đến đây nào, mẹ giới thiệu mọi người với con."
Mộ Vãn Tình lôi kéo Lâm Triệt đi giới thiệu, một ông cụ tóc bạc da hồng, liếc mắt một cái đã thấy rất uy nghiêm, bà nói: "Đây là ông nội."
Lâm Triệt theo lời gọi: "Ông nội", cũng nghe Cố Tĩnh Trạch ở một bên cung kính gọi ông nội.
Sau đó, trong tay Lâm Triệt lại bị nhét vào một đống hồng bao.
Cố Tiên Đức nhìn Lâm Triệt, lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà ánh mắt chăm chú nhìn cô lại cực kỳ hài lòng, sau đó nhẹ gật đầu nói: "Cháu gái ngoan, ở cùng Tĩnh Trạch cho rất tốt."