Mục lục
Kết hôn nhanh chóng - ông xã yêu hết lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt hận không thể tìm một cái động chui xuống, nhìn anh, ngượng ngùng xoa xoa tay nói: "Tối ngày hôm qua..."
"Xác thực nên nói là sáng ngày hôm nay, bởi vì lúc cô trở lại, đã là rạng sáng rồi." Anh cầm ly cà phê trên tay, đặt ở bên mép, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"..." Được rồi, Lâm Triệt thấp giọng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi uống say, tôi... Tôi cũng đã quên mất tôi làm chuyện gì rồi." Lâm Triệt chuẩn bị giả ngu.
Cố Tĩnh Trạch nâng ánh mắt sâu thẳm lên, nhìn cô: "Cô chưa từng làm chuyện gì cả."
"Là thật sao." Lâm Triệt vội vàng nói.
Đôi con ngươi của Cố Tĩnh Trạch lóe lên: "Hay là cô hy vọng mình đã làm chuyện gì?"
"Không có không có, tốt nhất là chưa làm gì cả." Lâm Triệt chột dạ cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn chằm chằm cô: "Xem ra cái gì cô cũng quên rồi nhỉ?"
Lâm Triệt hấp tấp nói: "Đúng vậy đúng vậy, không nhớ cái gì cả."
Cố Tĩnh Trạch hơi đến gần một ít, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt cô: "Tối hôm qua, cô đã hôn tôi đấy."
Lâm Triệt kinh hãi, vội vàng nói: "Làm sao có thể, căn bản là không mà, tôi nhớ rõ ràng, còn chưa kịp hôn anh thì tôi đã ói ra rồi."
Sau khi nói xong, mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng đưa tay bịt kín miệng mình lại.



Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhếch lên: "Xem ra không phải thật sự đã quên hết nhỉ."
Mặt Lâm Triệt vô cùng 囧, hận không thể tát cho mình mấy cái.
Trên mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi biết, tôi là người đã kết hôn, lại còn như vậy... Là tôi không đúng, tối ngày hôm qua tôi uống say, cho nên có chút không tỉnh táo, lần sau sẽ không vậy nữa."
"Còn có lần sau?" chân mày Cố Tĩnh Trạch cau lại.
"Không có, không có, không có lần sau, ít nhất trong thời kỳ kết hôn sẽ không có nữa." Lâm Triệt hấp tấp nói.
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, thong thả đứng dậy, cũng không nhìn thêm lần nào nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ đó, hai tay đan vào nhau, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.
Cô lại còn gọi Cố Tĩnh Trạch là ông xã, lại còn muốn ôm anh đòi hôn.
Cô thật là muốn chết rồi mà.
Cũng không thể trách anh tức giận như vậy, cô vừa mới nói là sẽ không làm phiền anh, nhưng buổi tối lại say, còn làm chuyện điên cuồng như vậy, cô và anh chẳng qua là kết hôn theo khế ước, lại còn có thể gọi anh là ông xã.
Anh có thói quen cao cao tại thượng, nghe người ta gọi mình là ông xã, trong lòng nhất định là rất khó chịu đi.
Huống chi, nếu anh muốn nghe người ta gọi ông xã, chắc cũng sẽ muốn nghe Mạc Huệ Linh gọi, làm sao mà muốn nghe cô gọi được.
Lâm Triệt vỗ đầu mình, ảo não không thôi.
Người giúp việc thấy được, vội vàng đi tới: "Mợ chủ, cô thế nào rồi?"
Lâm Triệt buồn bực nói: "Không sao, chẳng qua là hơi nhức đầu thôi."
Người giúp việc nhỏ giọng nói: "Mợ chủ, đoán chừng buổi tối cậu chủ ngủ không ngon, cho nên tâm tình không tốt lắm, sắc mặt mới có thể kém như vậy, mợ chủ không cần lo lắng."
Lâm triệt ngẩng đầu lên: "Buổi tối ngủ không ngon sao? Không phải là vì bị tôi dày vò đấy chứ ?"
Người làm nói: "Không phải vậy, cả buổi cậu chủ tắm nước lạnh, cho nên mới ngủ không ngon."
Cái gì?
Lâm Triệt khó hiểu nói: "Cậu chủ nhà các người cũng thật là dở hơi, đang tốt đẹp lại đi tắm nước lạnh."
Người giúp việc cũng không biết, chỉ có thể suy đoán nói: "Mới vừa tôi còn thấy bác sỹ Trần tới, có thể gần đây cậu chủ lại đổi phương pháp trị liệu mới đi."
Lâm Triệt lắc đầu, trong lòng lại nghĩ, cái bệnh này của Cố Tĩnh Trạch thật đúng là phiền toái.
Mà lúc này, bên trong thư phòng Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bác sỹ của mình: "Tôi cảm thấy gần đây thân thể có biến hóa mới."
Trần Vũ Thịnh giúp Cố Tĩnh Trạch chữa trị không phải một ngày hai ngày, từ khi anh phát bệnh tới bây giờ đã mười mấy năm, cho nên lúc này nghe anh nói như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Biến hóa gì?"
"Hình như, gần đây khi đụng tới lâm Triệt, tôi cũng không cảm thấy quá khó chịu, cũng hề phát bệnh, tôi đang suy nghĩ, có phải vì tôi và cô ấy từng có quan hệ thân mật, cho nên mới không có cảm giác bài xích với cô ấy?"
Trần Vũ Thịnh nhẹ nhàng nói: "Tôi cảm thấy cũng có khả năng là như vậy."
Cố Tĩnh Trạch nheo mắt: "Tôi muốn một đáp án chính xác, không phải là có thể."
Trần Vũ Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, bệnh của anh vốn dĩ đã rất kỳ lạ, trên thế giới đại khái chắc cũng chỉ có mình anh, tôi cũng chỉ có thể nghiên cứu bệnh án của anh, cho nên làm sao tôi có thể cho anh một đáp án chính xác được."
Cố Tĩnh Trạch hạ mi mắt xuống, biểu tình âm trầm.
Trần Vũ Thịnh thở dài nói: "Nhưng mà, anh chỉ là không thể đụng vào phụ nữ, lại không phải là không có khả năng, thân thể anh và những chức năng khác đều bình thường, có cảm giác với một người phụ nữ cũng là bình thường."
"Làm sao có thể." Cố Tĩnh Trạch nhìn anh: "Tôi đã có Huệ Linh, đối với tôi, Lâm Triệt chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn."
"Như vậy... Anh có thể thử lại phát sinh quan hệ một lần, có lẽ sẽ có cảm giác không giống nhau đâu."
"Không, đây không phải là thí nghiệm." Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, cầm áo khoác lên, đi ra ngoài.
*


Trong phòng ăn sang trọng.
Cố Tĩnh Trạch ưu nhã cầm dao dĩa, cắt thịt bò đặt trong đĩa tinh xảo.
Một bên, nghệ sĩ đàn violon đang trình diễn âm thanh du dương, toàn bộ phòng ăn sang trọng xa hoa có vẻ yên tĩnh, không khí rất yên bình.
Mạc Huệ Linh cười nói: "Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon."
Cố Tĩnh Trạch gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Mạc Huệ Linh thấy thần sắc Cố Tĩnh Trạch không đúng, kỳ quái hỏi: "Tĩnh Trạch, hôm nay tinh thần anh có vẻ không tốt lắm."
Cố Tĩnh Trạch khẽ ngước mắt lên: "Có thể do buổi tối ngủ không ngon."
Sắc mặt Mạc Huệ Linh hơi trầm xuống, ánh mắt hơi có vẻ u oán, cúi đầu nhìn anh: "Liên quan tới việc hôm qua em nói, đề nghị anh ra ngoài ở cùng em, anh tính thế nào?"
Tay cầm dĩa của Cố Tĩnh Trạch dừng một chút: "Còn đang suy nghĩ."
Mạc Huệ Linh tức giận, trực tiếp buông dao dĩa xuống: "Tĩnh Trạch, rốt cuộc anh có đang nghiêm túc suy nghĩ hay không."
Cố Tĩnh Trạch bị chất vấn ép buộc vậy, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhưng mà, anh có thể hiểu được, Mạc Huệ Linh lo lắng như vậy, âu cũng là chuyện bình thường.
"Anh đã nghiêm túc cân nhắc, có điều, anh không muốn mạo hiểm để gia đình phát hiện, em biết anh không phải là người thích mạo hiểm, anh càng thích kế hoạch chu toàn hơn, là tuyệt đối an toàn, mà không phải là mỗi ngày lo âu xem có phải bị phát hiện hay không."
"Anh... Anh rốt cuộc là bởi vì sợ bị phát hiện, hay là anh căn bản không muốn tách ra khỏi vợ anh!" Mạc Huệ Linh không thể nhịn được nữa, nói.
Cố Tĩnh Trạch ngừng một lát.
Mạc Huệ Linh trực tiếp đứng lên: "Nếu như anh không muốn tách ra khỏi cô ta, vậy thì em sẽ rời đi, em buông tay, em tác thành các người, như vậy được chưa?"
Vừa nói Mạc Huệ Linh vừa cầm túi xách của mình lên, cũng không quay đầu lại thêm lần nào nữa, đi thẳng ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch để dao xuống, ngồi ở chỗ đó, không hề đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên muốn nói cho Mạc Huệ linh biết, anh và Lâm Triệt không có gì, nhưng mà, anh và Lâm Triệt cũng không phải thật sự không có gì.
Bọn họ phát sinh quan hệ quá thân mật, đây là chuyện anh không thể phủ nhận.
Rất nhanh, anh trở về đến nhà.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong, Lâm Triệt đang nói chuyện điện thoại với người nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK