Lâm Lị vừa định cho Lâm Triệt một cái tát, để cho cô ta biết mình là ai, vẻ mặt đang trấn định của cô ta bỗng nhiên biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức mang theo chút ngượng ngùng, uyển chuyển nói với Lâm Triệt: "Dù sao, cô vẫn nên về nhà sớm thì hơn, Lâm Triệt, dù sao cũng là chị của cô, tôi cũng hy vọng cô sống tốt."
Lâm Triệt kỳ quái nhìn cô ta đột nhiên thay đổi thái độ, quay đầu lại nhìn một cái.
Không biết dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của Cố Tĩnh Trạch đã xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào.
Lúc này Lâm Lị đang si mê nhìn về phía người đàn ông này.
Nhìn gò má như được điêu khắc tinh xảo hoàn mỹ của anh, cố gắng dùng sức đẩy đẩy bộ ngực của mình, thật may là cô ta mới vừa làm ngực một chút, bây giờ nhìn lại thật là đúng thời điểm.
Cô vốn tưởng rằng Tần Khanh đã rất hoàn mỹ, nhiều tiền lại đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng mà, cho dù là Tần Khanh, đứng ở trước mặt người đàn ông này, cũng tuyệt đối chỉ có thể tự ti mặc cảm.
Nhìn anh khí thế phi phàm, cũng biết không phải là người thường.
Nhất là gương mặt đó, đủ khiến cho bất kỳ một người phụ nữ nào cũng phải ngượng ngùng, Lâm Lị nhìn anh muốn ngây người.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Lị một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mất hồn mất vía của Lâm Triệt.
Không giống với buổi sáng dịu dàng động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ nhợt nhạt, lông mi dài cong khẽ run, hạ mi mắt, xanh xao như bị bệnh, nhìn thật giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
"Cô khó chịu chỗ nào?" Cố Tĩnh Trạch mặt không cảm giác nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt run rẩy một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu lên: "Không có, tôi không có chỗ nào không thoải mái."
"Đi với tôi." Anh cũng không thèm nhìn Lâm Lị một cái, chân dài bước ra, đi về phía trước.
Lâm Triệt sửng sốt một chút, nhìn Lâm Lị mang vẻ mặt vặn vẹo đứng bên cạnh một cái, phụ tá bận bịu sau lưng Cố Tĩnh Trạch nháy mắt với cô mội cái, nhắc cô mau chóng đuổi theo, Lâm Triệt cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng đuổi theo.
Để lại Lâm Lị mặt trắng xanh, đứng ở nơi đó kinh ngạc la hét: "Lâm Triệt biết anh?"
"Không thể nào, Lâm Triệt là cái thá gì chứ, một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám cũng không bằng."
"Nhưng mà, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Nhìn thật là quý phái."
Lâm Lị cũng thật là biết nhìn người, cô biết, bộ âu phục được mặc trên người người đàn ông đó chính là thiết kế được may thủ công tại Ý, không phải người bình thường có thể mua được, nhãn hiệu thiết kế kia, luôn luôn giá trị không tưởng, Tần Khanh muốn đặt trước một bộ mặc ở bữa tiệc đính hôn, cũng không đến lượt.
Lâm Lị không khỏi có chút ghen tị, hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng Lâm Triệt.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch ra ngoài.
"Vừa rồi... cảm ơn anh." Cô nói với Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía trước, lạnh lùng liếc cô một cái: "Cô ở chỗ này làm gì?"
Lâm Triệt nói: "À, có một vai diễn, tôi muốn thử sức, cho nên tới gặp đạo diễn, hy vọng có thể được một cơ hội casting."
Cố Tĩnh Trạch à một tiếng, đánh giá cả người cô trong bộ váy xanh lục, nhìn hết sức bắt mắt, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
"Được rồi, sau khi kết thúc ở chỗ này đợi tôi, tôi đưa cô về nhà."
Lâm Triệt gật đầu một cái: "Được rồi, nhưng mà tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Khách sạn này là của Cố thị." Anh nhàn nhạt nói.
Lâm Triệt kinh ngạc a một tiếng, thì ra là như vậy, khách sạn lớn như này...
Lâm Triệt nói tạm biệt với anh, vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn người rời đi, Cố Tĩnh Trạch hỏi trợ lý Tần Hạo đứng một bên: "Cô ấy tới đóng phim?"
Tần Hạo nhìn hướng bà chủ rời đi, cung kính nói: "Đúng vậy, bộ phim mà mợ chủ tham gia chính là bộ phim truyền hình mà Cố thị đầu tư, vì tuyên truyền cho khách sạn dưới trướng Cố thị nên mới đầu tư, trở về lập tức khai mạc, Cậu Ba đóng vai nam chính ở trong đó."
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển qua cạnh cửa, nhìn hướng Lâm Triệt rời đi, cúi đầu nói với Tần Hạo: "Cậu đi ra ngoài sắp xếp một chút..."
Lâm Triệt vừa đi vào, thật vất vả mới tìm được đạo diễn và nhà sản xuất phim ở chung một chỗ, đang bận bịu nghênh đón.
"Xin chào, đạo diễn Giang."
Đạo diễn cau mày: "Cô là?"
"A, tôi là Lâm Triệt, tôi là diễn viên điện ảnh và phim truyền hình, tôi..."
Đạo diễn lập tức biết là chuyện gì, nói ngay: "À, muốn thử sức thì tìm trợ lý, tôi không quản lý cái này."
Tất nhiên là Lâm Triệt biết, đạo diễn Giang là người rất khó tính, lại hay nổi giận, người khác càng khó có thể tới gần.
Nhưng mà làm nghề này, có lúc chính là cần phải có da mặt dày.
"Đạo diễn Giang, tôi biết, tôi không phải tới muốn thử vai diễn, tôi chỉ là muốn thấy được ngài, lại nói, từ sau khi tôi tốt nghiệp trường điện ảnh, vẫn rất sùng bái ngài, biết ngài là đạo diễn quay phim truyền hình, mỗi tác phẩm đều rất nổi tiếng, chất lượng tốt khiến cho mọi người đều phải trố mắt nghẹn họng, mọi người đều biết, đạo diễn Giang đã ra tay một cái, nhất định là tác phẩm lớn, sẽ nổi như cồn, cho nên tôi mới cố ý tới gặp ngài..."
"Tốt lắm." Đạo diễn Giang mặt không có cảm giác gì, cắt đứt lời cô: "Được rồi, cô nịnh hót cũng vô ích, diễn viên như vậy tôi thấy nhiều rồi, tôi nói không được là không được."
"Tôi..."
Lâm Triệt còn muốn nói, nhưng đạo diễn trực tiếp xoay người đi không thèm nhìn tới cô một cái, đi thẳng vào bên trong.
Lâm Triệt không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, nhưng mà còn chưa đuổi kịp đạo diễn, lại thấy một nhà sản xuất phim vừa tới, vừa nhìn thấy Lâm Triệt, ông cười híp mắt đi tới.
"Ai, Lâm Triệt đúng không."
Lâm Triệt sửng sốt một chút, sau đó tự nhiên kéo ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Chế tác Trần, ngài biết tôi?"
"Đúng vậy, tôi đã từng xem cô diễn, mặc dù cảnh quay không nhiều, nhưng, cô diễn rất tốt, thế nào, có muốn một vai diễn không?"
Trên mặt Lâm Triệt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Tôi vẫn hy vọng có một cơ hội thử sức ở bộ phim này."
Nhà sản xuất phim đánh giá cô, ánh mắt lại càng hiền hòa: "Được, tôi sẽ nói với đạo diễn một chút, mấy ngày nữa cô tới thử xem sao."
Lâm Triệt kinh ngạc vui mừng nhìn ông: "Có thật không?"
"Dĩ nhiên." Ông cười, mắt khá thâm ý nhìn cô: "Hy vọng cô có thể làm tốt."
Sau đó, Lâm Triệt trở lại căn phòng nghỉ sang trọng đó tìm Cố Tĩnh Trạch.
Anh đang ngồi ở bên trong, nhìn tài liệu trong tay, mắt trông thấy cô bất giác nở nụ cười, ánh mắt cười lên cong cong, khiến cho mắt người ta ngừng một lát, trông rất đẹp mắt.
"Sao rồi, hình như tâm trạng rất tốt?" Anh hỏi.
Lâm Triệt vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, mới vừa một có một nhà sản xuất lớn, đồng ý cho tôi đi thử vai diễn, tôi cũng biết, chỉ cần tôi ra tay một cái, nhất định có thể thành công, quả nhiên danh tiếng của tôi đã lan xa, ngay cả nhà sản xuất phim cũng đều đã biết tên tôi, sau này thảm đỏ đã nằm trong tầm tay tôi rồi, tôi dĩ nhiên cao hứng ha ha ha ha."
Cô cười, nắm lấy cánh tay của Cố Tĩnh Trạch, vui vẻ lắc lư.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, im lặng nhìn cô nắm cánh tay mình.
Ngón tay xanh nhạt phủ lên cánh tay anh, động tác động lòng người.
Lâm Triệt vẫn còn đang kích động, lập tức chạm phải ánh mắt anh, đột nhiên cảm giác được có chỗ không phải, vội vàng buông tay.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi nhất thời vui vẻ quá mức, không chú ý, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Cố Tĩnh Trạch trợn mắt nhìn cô một cái, ngược lại cũng không có cảm giác có cái gì không tốt: "Đi thôi, về nhà."
Lâm Triệt vội vàng chạy theo sau anh.
Nhóm vệ sĩ cao lớn mạnh mẽ, lúc này vây quanh hai người, mở ra cho anh một con đường nhỏ đi ra xe, dáng vẻ uy vũ phảng phất như là phong thái của đế vương, khí thế phi phàm.
Nhìn anh, Lâm Triệt cảm thấy thật ra thì anh rất không bình thường: "Cố Tĩnh Trạch, anh có phải là nhân vật lớn gì hay không."