Hai người kia rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.
Lâm Hướng Thiên sờ trên đầu mình không dư lại mấy cọng tóc, cười nói với Lâm Triệt: "Hiện tại chị con có chuyện, chúng ta đành phải mang chị tới cầu xin con, con cũng không thể không hỗ trợ, chuyện này, thật sự rất quan trọng, xem mặt mũi cô ấy là chị con đi".
Lâm Hướng Thiên nhìn Lâm Triệt, trong lòng nghĩ, biết ngay mà, không tìm tới cửa, Lâm Triệt sẽ không hỗ trợ.
Nhìn xem cô ta như vậy, quả nhiên không có một chút sốt ruột, may mà mình đi tìm.
Bằng không, khẳng định sẽ bị cô coi như cái gì cũng không xảy ra, sẽ bỏ qua luôn.
Lâm Triệt này, cũng quá kỳ cục, chị mình cũng không nhanh hỗ trợ.
Lâm Triệt thấy hai người tới chặn cửa, chỉ có thể nhìn hai người: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con còn chưa hỏi rõ ràng".
Lâm Hướng Thiên vội nói: "Chị con, lúc đi ra ngoài xã giao, gặp một lão tổng, muốn chiếm tiện nghi chị con, đương nhiên con bé không đồng ý, nhân phẩm chị con, cũng không thể đồng ý cái này đúng không, chị con liền tát ông ta một cái, kết quả, hiện tại ông ta nói sẽ làm nhà chúng ta sống không nổi ở thành phố B, ba còn đang rầu rĩ, không biết nên làm cái gì bây giờ, tuổi chị con đang tốt, cũng không thể bị người huỷ hoại như vậy".
Lâm Triệt nói: "Rốt cuộc các người đắc tội ai, nói tên cho con trước".
Lâm Hướng Thiên đẩy đẩy Lâm Dư, Lâm Dư mới không tình nguyện nói: "Tên là Trần Cảnh Huyền, tên đó mập mạp, lại khó coi, lại ghê tởm, tao sẽ không dính líu gì tới hắn đâu, cũng không nhìn xem bộ dáng mình như thế nào, có thể xứng đôi với tao sao, còn dám chiếm tiện nghi của tao, tao đi xã giao hắn, đã cho hắn mặt mũi, còn muốn chạm vào tao, ta khẳng định không thể tha cho hắn".
Lâm Triệt nhíu mày nhìn Lâm Dư: "Chị không muốn dính líu tới anh ta, thì đừng đồng ý đi ăn cơm, chị cho người ta hy vọng trước, mới cự tuyệt, từ lúc bắt đầu thì phải làm theo nguyên tắc của mình, anh ta sẽ không tiếp cận chị, anh ta mời ăn cơm với anh ta, ý đồ nhất định rất rõ ràng, sao chị nhìn không ra, cái này từ lúc bắt đầu nên cự tuyệt.".
Lâm Triệt cũng gặp được bữa tiệc như vậy, nhưng cô chưa bao giờ dám tham gia.
Những ông chủ đó, từ lúc bắt đầu, ánh mắt đều viết rõ ràng có ý đồ gì, bộc lộ ra ngoài, cho nên Lâm Triệt hoàn toàn cự tuyệt.
Có lẽ bởi vì cái này, làm rất nhiều người cảm thấy cô không biết điều, mới có thể mất đi nhiều cơ hội như vậy, chỉ là, cô đến nay cũng không hối hận.
Cũng may, Du Mẫn Mẫn làm người đại diện, trước nay chưa bức bách cô đi ra ngoài ăn cơm uống rượu với người ta, ở phương diện đây, Du Mẫn Mẫn vẫn rất có nguyên tắc.
Lâm Dư nói: "Vậy làm sao bây giờ, người ta là đại lão tổng, tao cũng không dám đắc tội, không đi ăn cơm, thế nào người ta cũng cho tao đơn tử".
Nào có chuyện tiện nghi như vậy, ăn cơm liền cho cô đơn tử?
Lâm Triệt biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn Lâm Dư một cái.
Lâm Hướng Thiên vội nói: "Thôi, mấy cái này sau này hãy nói, hiện tại nên làm cái gì bây giờ, ai, Lâm Triệt, con không mời chúng ta vào ngồi sao, mới vừa rồi chúng ta muốn đi vào, nhưng mà những người trong Cố gia đó không biết điều, không cho chúng ta vào, ba đã nói, chúng ta là người nhà của con, bọn họ vẫn là không cho chúng ta vào, con phải muốn phê bình bọn họ".
Lâm Dư cũng nói: "Đúng vậy, mau khai trừ bọn họ đi".
Lâm Triệt nói: "Bọn họ cũng có nguyên tắc trên cương vị của mình, mới không cho các người đi vào".
Hơn nữa, Cố gia xác thật không thể tùy tiện cho người đi vào, Lâm Triệt ngày thường đều rất cẩn thận, không tùy tiện dẫn người vào, lúc này nhìn cha bỗng nhiên tìm tới cửa, một lời chào hỏi cũng chưa, nhíu mày, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này, một bảo vệ bên trong chạy ra nói.
"Bà chủ, chúng ta đã thông báo tiên sinh, tiên sinh nói có thể dẫn bọn họ đi vào ngồi chờ, tiên sinh rất nhanh sẽ trở về".
Bọn họ đã được Cố Tĩnh Trạch phân phó, nếu Lâm Triệt có vấn đề gì, lập tức thông báo cho anh.
Cho nên, nhìn thấy Lâm Triệt đã trở lại, ở chỗ này nói chuyện nên bọn họ vội bẩm báo cho Cố Tĩnh Trạch.
Vừa nghe những người này kêu Lâm Triệt là bà chủ, Lâm Hướng Thiên còn nghĩ, xem ra địa vị của Lâm Triệt ở Cố gia cũng không tệ lắm.
Mà Lâm Dư ở kia hừ suy nghĩ, thật là không biết xấu hổ, mới ở đã hầu hạ như bà chủ, khẳng định là chính cô bắt người ta gọi mình là bà chủ.
Nhưng mà, nhìn những nhân viên bảo vệ này, trong lòng cô ta lại không khỏi nghĩ, không hổ là bảo vệ Cố gia, trông thật chuyên nghiệp, nhìn thôi cũng cảm thấy cao lớn.
Lâm Triệt vừa nghe, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng đã biết chuyện này, chỉ có thể nhìn cha mình, quay đầu lại nói: "Vậy cùng con vào đó chờ".
Lâm Hướng Thiên đương nhiên thật cao hứng, lập tức vô cùng vui vẻ nói với Lâm Triệt: "Con gái ngoan, lát nữa nhớ nói với Cố Tĩnh Trạch".
Quãng đường đi vào bên trong, nhìn những trang trí hoa lệ của Cố gia, Lâm Hướng Thiên và Lâm Dư vẫn luôn kinh ngạc cảm thán.
Không hổ là nhà Cố Tĩnh Trạch, nhìn thôi đã thấy cao quý, nhưng mà một chút cũng không phù hoa, trang trí đặc biệt có hương vị.
Phòng ở đây còn lớn như vậy, ước chừng có thể chứa mấy cá Lâm gia.
Lâm Triệt thế nhưng ở nơi này.
Lâm Dư không khỏi có chút hâm mộ ghen ghét, oán hận nghĩ, sao Lâm Triệt có vận khí tốt như vậy, thế nhưng có thể được Cố Tĩnh Trạch nhìn trúng.
Nếu cô ta cũng có thể ở chỗ này một chút, thật là tốt biết bao.
Lâm Dư còn muốn chụp tấm ảnh để đi khoe khoang với người ta.
Bị bên cạnh An Bảo phát hiện, lập tức lấy di động của cô ta đi.
Lâm Dư tức giận kêu lên: "Anh muốn gì?".
Lâm Triệt lại trả lời. "Này, nơi này không thể chụp ảnh".
"Vậy sao mày có thể, tao thấy mày khoe khoang trong vòng bạn bè không ít".
Lâm Triệt nhìn bảo vệ, bảo vệ ở bên cạnh nói: "Bà chủ có thể tùy ý, nhưng mà, người ngoài không thể bảo đảm, không thể chụp ảnh, xin lỗi, di động của ngài, tôi giữ giúp ngài".
"Cái gì?".
Lâm Dư tức muốn dậm chân.
Lâm Triệt nhìn Lâm Dư một cái, nói: "Thôi mau vào đi thôi".
Lâm Dư đi theo Lâm Triệt, không cam lòng kêu lên: "Mày cứ như vậy để cho chúng nó mang điện thoại tao đi? Tao là chị mày, chụp tấm ảnh thì có sao".
"Đó là công việc của bọn họ, tôi mặc kệ bọn họ".
"Này, xem ra mày ở Cố gia cứ như vậy sao, ngay cả bảo vệ cũng có thể leo lên đầu mày ị phân".
Lâm Dư cố ý chọc giận cô.
Lâm Triệt nói: "Chúng ta đã phân công, có cái gì hay mà dẫm lên đầu tôi. Bọn họ quản nghiêm khắc, chúng ta cũng an toàn hơn, tôi cảm thấy rất tốt".
"Mày......"
Lâm Dư nghĩ, ở nhà này không phân lượng, ngay cả người hầu cũng quản không được, còn không biết xấu hổ tìm cớ.
Rất nhanh đã tới phòng khách, nhìn phòng khách thật lớn m, người hầu tới tới lui lui, rất nhanh bày biện hoa quả nước trà điểm tâm xong xuôi, trong lòng càng tán thưởng, nơi này thật nhiều người hầu , đều hầu hạ Lâm Triệt? Lâm Triệt cũng quá thoải mái.
Mấy người mới ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy cửa phòng bên ngoài mở ra.
Cố Tĩnh Trạch đã trở lại.
Anh rảo bước tiến tới, còn mặc đồ ở công ty, tây trang phẳng phiu, đôi mắt bình tĩnh, trông thật cao cao tại thượng, giống như trên người viết người sống chớ lại gần, hơi thở nguy hiểm như vậy, lại làm người chú mục.