Cuối cùng nhìn thoáng qua Microblogging, thế nhưng bỗng chốc tăng vài vạn fan.
Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, đại khái đều là hắc phấn (anti-fan), Lâm Triệt chỉ có thể thở dài một tiếng, buông điện thoại xuống
Cố Tĩnh Trạch ở một bên nhíu mày:
- Cô không ngủ nghịch di động làm gì?
Lâm Triệt nói:
- Chỉ là nhìn một cái, lập tức liền ngủ.
Nghiêng nằm lại, Cố Tĩnh Trạch đã nhắm hai mắt lại, Cố Tĩnh Trạch cho dù là nằm xuống, người cũng là thẳng tắp, Lâm Triệt mỗi lần đều cảm thấy anh giống như một buổi tối đều sẽ không động một chút.
Lâm Triệt nhìn anh, dưới ánh sáng ẩn ẩn của ngọn đèn, đường nét mỏng manh hoàn chỉnh không sứt mẻ đánh vào trên gò má anh, chăn chỉ che đậy một nửa, thân thể to lớn hoàn mỹ của anh phân cách thành hai mặt nửa tối nửa sáng, bên mặt nửa sáng hiện lên cổ màu đồng khêu gợi rắn chắc, bên mặt nửa tối lại càng muốn chọc người tưởng tượng xa vời hơn bên mặt nửa sáng, giống như ngầm mạ một tầng ánh sáng tuyệt đẹp, ngợp trong vàng son lộ ra hoa lệ hấp dẫn.
Thời điểm anh nhắm mắt lại, lông mi càng có vẻ chọc người yêu thích hơn, môi hoàn mỹ hơi hơi cong lên, đường cong của cằm, phác họa hoàn chỉnh gương mặt tuấn tú không hề tỳ vết của anh, gắng gượng buộc chặt, phía dưới, trên yết hầu hơi hơi động, xuống phía dưới, vị trí xương quai xanh thập phần rõ ràng, nằm như vậy, đều có thể rõ ràng nhận ra hình dạng.
Xuống chút nữa...
Lâm Triệt nhanh chóng quay đầu đi, thật sự là đòi mạng.
Cô cảm thấy bản thân có loại ý nghĩ bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhìn anh như vậy, thật đúng là khêu gợi không có thuốc chữa.
Hơn nữa, cô bỗng nhiên nghĩ đến, đây là ông xã của cô.
Tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mà tốt xấu gì, anh quả thật là ông xã của cô, pháp luật thừa nhận.
Nhưng mà đáng tiếc, trong lòng anh có người phụ nữ khác.
Thở dài một tiếng, mới xoay người nằm, tâm phiền ý loạn, không thế nào ngủ ngon, một buổi tối có ngủ hay không, nhưng mà tốt xấu gì cũng không động một chút.
Cố Tĩnh Trạch cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vốn nghĩ rằng, cô vẫn là lăn qua lộn lại, tập kích mỗi một chỗ trên người anh.
Nhưng mà, đợi đã lâu, cô thế nhưng lại không hề nhúc nhích.
Bởi vì đã chuẩn bị tốt bị cô quấy rầy, cho nên nửa ngày cũng chưa ngủ, nhưng mà cô thế nhưng lại không có tới.
Cố Tĩnh Trạch không biết ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy, ở thời điểm trước khi ngủ, trong lòng thậm chí có hơi hơi mất mát.
Ngày thứ hai, hai người ngồi xe trở lại trong nhà, Cố Tĩnh Trạch nói:
- Trong nhà vốn muốn mời cô trở về ăn cơm.
- A?
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn về phía anh.
Biểu cảm Cố Tĩnh Trạch không nhanh không chậm nói:
- Nhưng mà tôi đã cự tuyệt rồi.
- A...
Hù chết cô:
Đúng vậy, giờ phút này trở về, nhất định sẽ bị hỏi chuyện scandal, tôi cũng không biết nói như thế nào, vẫn là đừng trở về.
Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, biểu cảm thâm trầm như mực.
Nhìn thoáng qua, liền mím môi xoay trở về.
Xuống xe, Cố Tĩnh Trạch liền xoải bước vào bên trong.
Lâm Triệt chỉ ngồi tốt trên xe lăn bản thân.
Người hầu đến đẩy cô, Lâm Triệt ngẩng đầu nói:
- Tiên sinh nhà các cô trước đây rất hay tức giận.
- ...
Người hầu cười gượng, không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Triệt thu thập xong, nhanh chóng đi công ty.
Nhìn thấy Du Mẫn Mẫn, cô nhanh chóng nói:
- Thế nào chị Du, xử lý tốt sao?
Du Mẫn Mẫn vừa thấy đến Lâm Triệt, đi tới nói:
- Này em không cần cứ nóng nảy như thế, chị nhìn thấy tin tức đã bị phong tỏa, tạm thời tin tức của Cố Tĩnh Dư và em, đều không cho lại đăng báo, tin tức ngày hôm qua cũng đều bị gỡ xuống rồi.
Lâm Triệt kinh ngạc nói:
- Không phải chứ.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Nhìn ra, là hành động của Cố Tĩnh Dư bên kia, dù sao công ty chúng ta cũng không quyền lực lớn như vậy, cũng không nguồn nhân lực lớn như vậy, là không có khả năng phong tỏa tin tức, hẳn là bọn họ làm.
Lâm Triệt kỳ quái nói:
- Nhưng mà ngày hôm qua Cố Tĩnh Dư còn nói, không cần xử lý.
Du Mẫn Mẫn lập tức thật ngạc nhiên nhìn Lâm Triệt:
- Khi nào thì nói?
Lâm Triệt trả lời nói:
- Đêm qua nhắn tin nói.
- Ai nha, em cùng Cố Tĩnh Dư thế nhưng lại còn có thể liên hệ riêng với nhau.
Du Mẫn Mẫn tương đối có hứng thú nhìn Lâm Triệt nói.
Lâm Triệt vội nói:
- Mới không phải đâu, anh nhắn tin cho em, có thể là muốn xử lý chuyện xấu kia thôi.
Du Mẫn Mẫn giữ kín như bưng nhìn cô, cười nói:
- Em thật sự là xem nhẹ Cố Tĩnh Dư rồi, việc này, còn không cần thiết chính anh ta tự mình đến xử lý, giao cho nhân viên công tác của mình làm là được.
- Ách, phải không?
Lâm Triệt đương nhiên không giống như là Du Mẫn Mẫn, đối với giới diễn viên nghệ sĩ minh tinh tai to mặt lớn, hiểu biết thấu triệt.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Cố Tĩnh Dư vốn là rất không dễ ở chung, rất nhiều người cảm thấy anh ta là người rất lạnh lùng, không thể tiếp cận, hơn nữa, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với người mới.
- Ách... Sao lúc khi em tiếp xúc Cố Tĩnh Dư lại không giống như thế.
Lâm Triệt nói:
- Em cảm thấy anh ta vô cùng tốt, nói chuyện cũng rất biết pha trò, chính là có chút tiện tiện.
- ...
Du Mẫn Mẫn nói:
- Là sao? Vậy em... hưởng thụ đi.
Nói qua, cô vỗ vỗ cánh tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt không nói gì nhún vai, trong lòng nghĩ, hẳn là mọi người không cùng anh tiếp xúc sâu, cho nên đối với anh mới có hiểu lầm.
Dù sao, Du Mẫn Mẫn cũng tuyệt đối không tiếp xúc với Cố Tĩnh Dư, đều chính là hỏi thăm, nghe nói, những lời này đều là càng truyền càng thái quá.
Tóm lại, Lâm Triệt cảm thấy, chuyện này phải là người của Cố Tĩnh Dư làm ra.
Vì thế nghĩ nghĩ, Lâm Triệt nhắn cho anh một cái tin, nói:
- Tôi nhìn thấy anh đã xử lý, chuyện xấu này thật xin lỗi, cũng cám ơn anh nguyện ý xử lý.
Ai biết, Cố Tĩnh Dư người kia thế nào tùy thời biến mất, lúc này lại đã lên tiếng, Lâm Triệt nhìn đến tin nhắn trả lời của anh:
- Xử lý cái gì rồi hả?
Lâm Triệt nói:
- Không là người của anh xử lý chuyện xấu kia sao?
- Đương nhiên không phải sao, ai nha, thực đáng tiếc, còn nghĩ nhìn nhiều vài ngày nữa, bây giờ lại hết?
- ...
Lâm Triệt thật sự là muốn hộc máu rồi.
- Đi chết đi, thu lại cám ơn lúc nãy.
- Tuyệt tình như vậy.
Cùng Cố Tĩnh Dư nói xong, Lâm Triệt hừ một tiếng liền buông di động xuống.
Đã có chút kỳ quái nghĩ, như vậy đến cùng là chuyện gì xảy ra chứ?
Mà Cố Tĩnh Trạch bên kia...
Tần Hạo cúi đầu nói với Cố Tĩnh Trạch ngồi đối diện ở ghế giám đốc:
- Tiên sinh, sự tình đã xử lý tốt, tin tức đều đã bị gỡ xuống, sắp tới cũng sẽ không còn có tin tức của Tam Thiếu phát ra.
Cố Tĩnh Trạch "ừ" một tiếng.
Tần Hạo nói:
- Vậy Tam Thiếu bên kia có cần nói hay không?
Đến nay Tam Thiếu còn không biết thân phận của Lâm Triệt, cho nên mới có thể gây ra loại chuyện ô long này.
Cố Tĩnh Trạch suy tư một chút:
- Thôi, nếu nó biết, bất định thế nào cũng sẽ làm loạn lên, không biết có lẽ còn có chút yên tĩnh.
Cố Tĩnh Dư là người phản nghịch nhất trong ba anh em, nó không vui thế nào, anh sao lại không biết.
Tần Hạo nói:
- Vậy tiên sinh có việc lại phân phó tôi.
- Chờ một chút.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Phong tỏa tin tức của Cố Tĩnh Dư trong hai tháng, để nó thành thật một chút.
Nhưng mà, cứ làm như thế này, không trừng phạt nó một chút mà lại bỏ qua, trong lòng Cố Tĩnh Trạch cũng không thoải mái.
Tần Hạo nghe xong, đành phải nói:
- Vâng, tiên sinh.
Chờ Tần Hạo đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch mới cúi đầu nhìn bài báo kia.
Mặt trên, Cố Tĩnh Dư cùng Lâm Triệt đứng cạnh nhau, bộ dáng nói nói cười cười với nhau, thật sự là chói mắt cực kỳ.
Nhìn thấy mà trong lòng liền buồn bực.
Anh trực tiếp đem tờ báo ném xuống đất, nhíu mày nghĩ, ánh mắt những người có vấn đề gì sao, bọn họ sao có thể ở cùng nhau được?