Mục lục
Tổng tài ác nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 113: CUỘC GẶP NGẪU NHIÊN




CHƯƠNG 113: CUỘC GẶP NGẪU NHIÊN

Lâm Đỗ bị đám người Vương Bách Tùng nhốt trong nhà nhỏ ở thôn Thành Trung lúc này còn chưa biết tin đám Vương Bách Tùng đã chết, lúc này Lâm Đỗ đang ở bên đầu giường không biết kiếm từ đâu ra một mảnh dao lam cẩn thận cắt dây thừng đang trói trên tay.

Mấy ngày qua Lâm Đỗ bị ba anh em Vương Bách Tùng hành cho thân tàn ma dại, đôi khi lúc làm chuyện này còn đánh cô để cảm thấy khoái cảm hơn. Lâm Đỗ là một người phụ nữ muốn làm vợ nhà giàu sao có thể cam chịu cúi mình dưới thân Vương Bách Tùng để làm một nô lệ mua vui chứ.

Sáng sớm hôm nay Vương Bách Tùng đã ra ngoài, Lâm Đỗ tìm rất lâu trong phòng mới tìm được mảnh dao lam, cô ta phải nhân cơ hội trước khi Vương Bách Tùng về, thoát khỏi căn nhà này.

Khi ngón tay Lâm Đỗ đều đã bị dao lam cứa vào hiện lên rất nhiều sợi máu nhỏ, sợi dây thừng rốt cuộc cũng lỏng ra, Lâm Đỗ vui mừng nhanh chóng tránh ra khỏi sợi dây thừng trong tay chạy ra cửa, đẩy cửa chạy đi.

Sau khi chạy ra cửa, Lâm Đỗ chạy không ngừng trên đường thật lâu, cô ta rất sợ đám người Vương Bách Tùng trở về phát hiện cô ta biến mất, sau đó ra ngoài tóm cô ta, với loại người như Vương Bách Tùng, nếu cô ta chạy trốn bị tóm lại, Lâm Đỗ quả thực không dám tưởng tượng kết cục của mình.

Sau khi chạy thật lâu, Lâm Đỗ mới dừng trước cửa một nơi có vẻ như nhà hát, ngồi xuống thở dốc, cô ta cũng không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm giác nơi cô ta đang ở đã cách căn nhà trong thôn Thành Trung kia của Vương Bách Tùng rất xa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lâm Đỗ nghĩ đến con đường sau này của mình mà có chút mơ hồ. Người muốn liên thủ với cô ta hại Bạch Thanh Dung lại vì phòng thân mà không tiết lộ thân phận, còn kêu Vương Bách Tùng giết cô ta diệt khẩu, may mà Vương Bách Tùng thấy sắc nổi lòng tham nên cô ta mới có thể sống sót.

Bây giờ thân thể mình đã tan nát rồi, về nhà là điều không thể, nếu người kia biết cô ta còn sống thì nhất định sẽ không tha cho cô ta. Lúc này Lâm Đỗ như con chó trong nhà có tang ngồi trên bậc cửa rạp hát, ánh mắt lơ đãng nhìn người lui tới.

“Cô gái, cô sao vậy.” Một giọng nữ sáng rõ vang lên, Phạm Lan Lan vừa chuẩn bị đến rạp hát Thiên Đường Nhân Gian đối diện để làm việc, liền gặp phải Lâm Đỗ đang mất hồn ngồi đây, Phạm Lan Lan tốt bụng thấy Lâm Đỗ vẻ mặt tiều tụy, quần áo xộc xệch cho rằng Lâm Đỗ gặp chuyện gì đó.

Lâm Đỗ nghe thấy như có người đang nói chuyện với mình, ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ân cần nhìn mình. Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho Lâm Đỗ biết cô gái này không phải là người xấu, Lâm Đỗ chỉ lắc đầu cười khổ, không nói một chữ.

Sao cô ta có thể kể những gì mình gặp phải cho người khác chứ, chuyện mất mặt kia chính là sự sỉ nhục trong cuộc đời cô ta. Phạm Lan Lan thấy Lâm Đỗ không nói một lời cũng không lập tức rời đi, còn đang định ngồi xuống bên cạnh Lâm Đỗ, cô ta cảm thấy chắc chắn Lâm Đỗ đã gặp phải chuyện gì đó.

Phạm Lan Lan đã làm việc ở Thiên Đường Nhân Gian lâu như vậy, từng gặp không ít sự bất đắc dĩ và đau lòng của các cô gái. Thấy dáng vẻ của Lâm Đỗ cũng biết Lâm Đỗ nhất định vừa gặp một chuyện gì đó rất khó chấp nhận, Phạm Lan Lan đột nhiên mềm lòng mở miệng an ủi Lâm Đỗ: “Đời khó tránh những chuyện không may, nhưng đàn bà chúng ta lại càng khó hơn, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải vì cuộc sống sau này của mình mà sống cho tốt.”

Lâm Đỗ thấy chua xót khó tả trong lòng khi nghe thấy lời an ủi của Phạm Lan Lan, mỗi chữ mỗi câu đều khiến cô ta mềm lòng. Cô ta hiện giờ đúng là nghèo túng vô cùng, lời an ủi của Phạm Lan Lan, một người xa lạ, đột nhiên khiến từng giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi xuống.

Phạm Lan Lan không màng gì khác vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Đỗ: “Khó chịu thì khóc đi, khóc rồi sẽ đỡ hơn nhiều.” Thấy bộ dạng này của Lâm Đỗ, Phạm Lan Lan liền nghĩ đến chính mình ngày đó trước khi vào Thiên Đường Nhân Gian, khi đó cô ấy không có đồng nào trên người, chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, lúc đó cô ấy cũng ngồi ở đây không biết sau này sẽ thế nào, gặp được quản lý của Thiên Đường Nhân Gian mới đưa cô đến Thiên Đường Nhân Gian kiếm ăn.

Lời an ủi thân thiết của Phạm Lan Lan khiến Lâm Đỗ thả lỏng cảnh giác trong lòng, khóc một lát, Lâm Đỗ mới ngừng tiếng khóc lau nước mắt nhìn Phạm Lan Lan nói: “Chị có thể giúp em một chuyện không?” Lâm Đỗ nhìn cách ăn mặc và bề ngoài của Phạm Lan Lan, lại nhìn tòa nhà Thiên Đường Nhân Gian đối diện, Lâm Đỗ đại khái đã đoán được nghề của Phạm Lan Lan.

Phạm Lan Lan cười ôn hòa: “Em nói thử xem, có thể giúp thì chị sẽ cố gắng giúp.” Đối với Lâm Đỗ trước mắt, Phạm Lan Lan phát hiện cô ta và mình có rất nhiều điểm tương đồng, hơn nữa mọi người đều là phụ nữ đương nhiên là có thể giúp đỡ.

“Chị làm việc ở đó à?” Lâm Đỗ đưa tay chỉ Thiên Đường Nhân Gian, sắc mặt Phạm Lan Lan hơi thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu. Có chút khó tin sao Lâm Đỗ biết cô ấy làm việc ở đó, bỗng lại hiểu ra.

Danh tiếng của Thiên Đường Nhân Gian ở thành phố X không ai không biết, hơn nữa bây giờ trên đường mùa đông cô ấy ăn mặc gợi cảm như vậy lại ở đối diện Thiên Đường Nhân Gian, người hơi thông minh một chút đương nhiên là đoán ra được.

“Chị có thể dẫn em vào đó làm việc không?” Lâm Đỗ như cầu khẩn nói, cũng không biết vì sao cô ta lại cầu xin một người mới gặp lần đầu là Phạm Lan Lan giúp đỡ, hơn nữa Thiên Đường Nhân Gian cũng không phải nơi ai cũng có thể vào, cô ta cũng không chắc chắn Phạm Lan Lan có giúp một người không có lai lịch như cô không.

Lời của Lâm Đỗ khiến Phạm Lan Lan mở rộng tầm mắt, cô ấy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự nguyện đến chỗ như Thiên Đường Nhân Gian, hơn nữa còn là một người đẹp nữa chứ. Phạm Lan Lan có chút khó nói: “Đây là con đường không có lối về, nếu em bước lên con đường này sẽ rất khó quay đầu.”

“Em không sợ, hơn nữa em cũng không có chỗ nào có thể đi. Chị giúp em có được không?” Lâm Đỗ nói, lần này cô ta nghĩ thông rồi, dù sao cô ta không còn nơi nào có thể đi, thân thể cũng đã bị vùi dập, lại không thể về nhà càng không thể đến chỗ làm trước đây, như vậy sẽ bị người muốn giết hại cô ta phát hiện.

Lâm Đỗ đã từng sống ngày tháng trong xã hội thượng lưu, tuy trước đây chỉ là một thư ký nhưng chất lượng cuộc sống cũng rất cao. Có điều sau đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Đỗ để sống tiếp thì đành phải tìm chỗ để trốn đi.

Thiên Đường Nhân Gian chắc chắn là nơi thích hợp nhất, người đến đây chơi đều là người có tiền, hơn nữa đãi ngộ và tiền lương của Thiên Đường Nhân Gian cao hơn lúc cô làm thư ký trước đây nhiều, có lẽ làm mấy năm thì cô sẽ có thể về quê mở một công ty rồi tìm thanh niên ưu tú gả đi.

“Nhưng.” Phạm Lan Lan vẫn còn hơi lưỡng lự, thứ nhất cô ấy không biết chuyện của Lâm Đỗ, thứ hai cô ấy làm như vậy khác nào đang dẫn dụ phụ nữ đàng hoàng đi lên con đường không có lối về chứ.

Lâm Đỗ thấy Phạm Lan Lan còn chần chờ, chớp mắt một cái nước mắt liền tuôn rơi: “Chị, em biết em tìm chị nhờ giúp như vậy rất đường đột, nhưng em thật sự không còn cách nào nữa rồi, em một thân một mình không nơi nương tựa, nhưng chị cũng nói làm người phải nhìn về phía trước, vì cuộc sống sau này, em cần phải có công việc, chuyện này là em tự nguyện, chị coi như giúp em đi.”

Thấy Lâm Đỗ quyết tâm như vậy, Phạm Lan Lan xem xét cẩn thận Lâm Đỗ lần nữa, liếc mắt thấy vóc người cân xứng, sắc đẹp cũng đã phù hợp với yêu cầu cơ bản ở Thiên Đường Nhân Gian, hơn nữa gần đây cô ấy được quản lý để bạt lên làm chủ quản, gần đây Thiên Đường Nhân Gian cũng thiếu người, hay là đưa Lâm Đỗ đến nhỉ.

Cũng coi như giúp Lâm Đỗ, cũng coi như chuyện tốt đầu tiên mình làm được từ khi lên chức. Nhất cử lưỡng tiện cũng không tính là quá tổn thất, nghĩ vậy Phạm Lan Lan đưa tay kéo Lâm Đỗ: “Được rồi, nhưng con đường sau này đi thế nào thì phải dựa vào em đó.” Phạm Lan Lan nặng nề nói, trong lòng chua xót, đều là người không còn cách nào khác.

Lâm Đỗ thấy Phạm Lan Lan đồng ý với mình, sự chua xót và không vui vừa rồi đều đã quét sạch. Cô ta biết mình sau này phải đối mặt với con đường nào, cũng biết con đường này đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình.

Nhưng Lâm Đỗ là người tin tưởng tiền hơn là sự nỗ lực của bản thân mình, trước đây cô ta cố gắng như vậy chẳng phải vì bò lên giường người có tiền sao, giờ đến Thiên Đường Nhân Gian cô ta có thể giữ càng nhiều người có tiền trên giường của mình, có thể có được rất nhiều tiền, mục đích giống nhau chỉ là phương pháp khác nhau mà thôi.

Trong màn đêm, dưới ánh đèn điện, cửa trước của Thiên Đường Nhân Gian huy hoàng đang đóng chặt. Hai cô gái diễm lệ cười bước vào cửa Thiên Đường Nhân Gian.

Bên trong biệt thự nhà họ Lâm.

Bạch Thanh Dung ăn cơm xong liền lên lầu vào phòng làm việc lên mạng xem tiệm online của mình gần đây có đơn hàng hay không. Gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến cô gần như không có thời gian quản lý cửa hàng, xếp hạng của cửa hàng cũng đã tụt xuống không ít.

Tuy cô sắp cử hành hôn lễ với Lâm Thành Phong, chính thức trở thành cô Lâm, nhưng Bạch Thanh Dung từ nhỏ đã được dạy phải tự mình vươn lên, không được nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào người khác.

Cho nên Bạch Thanh Dung sẽ không từ bỏ sự nghiệp hội họa của mình. Hôm đó sau đêm chung chăn chung gối với Lâm Thành Phong. Hôm sau Lâm Thành Phong đã đi làm từ sớm, đến tận tối hôm sau cũng không trở về.

Lâm Thành Phong một đêm không về, Bạch Thanh Dung cả ngày hôm nay trong lòng đều có chút nặng nề. Trước đây Lâm Thành Phong chưa từng có đêm nào không về, đôi khi về nhà trên áo sơ mi còn dính vết son của phụ nữ, thời gian đó tâm trạng của cô cũng không khó chịu như hiện giờ.

Nghĩ đến người đàn ông này sắp trở thành chồng của cô, trong lòng Bạch Thanh Dung vẫn hơi ấm ức. Cô bị thương nặng trở về không quan tâm chút nào thì thôi, còn cả đêm không về, trước đó còn nói cái gì mà thích cô, đàn ông đúng là đều không bao giờ quý trọng đồ đạc và người phụ nữ mình có được như vậy.

May mà mình không yêu hắn, nếu không chắc chắn bây giờ bản thân sẽ đau thương chết mất. Người mình thích đi suốt đêm không về, cũng không biết đang ở trên giường của ai nữa, dù là ai thì cũng không thể vui được.

Bạch Thanh Dung lắc đầu thầm mắng mình không nên miên man suy nghĩ mấy thứ này, nghĩ đến những thứ này chỉ có nhức đầu chứ không có gì tốt. Chi bằng quan tâm đến cửa tiệm của mình còn hơn.

Bạch Thanh Dung gõ lạch cạch bàn phím trước mắt, bởi vì đã lâu không vào xử lý nên cửa tiệm bị tụt hạng thì không nói, nhưng đến một đơn hàng cũng không có, đây chính là nguồn thu nhập duy nhất của Bạch Thanh Dung nên cô phải kinh doanh cho đàng hoàng, nếu không sau này Lâm Thành Phong đột nhiên mang vợ bé về rồi đuổi cô ra khỏi nhà, trên người cô một xu cũng không có, đến lúc đó thì chẳng khác nào con chó trong nhà có tang.

Đột nhiên Bạch Thanh Dung cau mày, nghĩ đến một chuyện vô cùng phiền não. Một tỷ tiền thế chấp căn nhà ở thành phố Y bị tên lái taxi xấu xa kia cướp mất rồi, mặc dù sau đó Lâm Thành Phong cứu mẹ, nhưng một tỷ đó là tiền vay lãi suất cao từ bọn xã hội đen, vẫn cần trả.

Mấy ngày trước nhiều việc, suýt thì quên mất chuyện này. Cho vay nặng lãi là thông qua quan hệ với Phạm Lan Lan tìm người mượn, bắt buộc phải trả. Không trả được nhà bị mất là chuyện nhỏ, nếu những người đó đi tìm Phạm Lan Lan thì chuyện sẽ phiền toái lắm đây, nghĩ vậy Bạch Thanh Dung không khỏi đau đầu.

Lúc đó tại sao mình lại sĩ diện như vậy chứ, da mặt dày một chút tìm Lâm Thành Phong nhờ giúp không phải tốt rồi sao? Cứ ngây thơ đến buồn cười muốn giữ sĩ diện, tìm bọn cho vay lặng lãi thì thôi đi, tiền vay về còn bị tên tài xế taxi cướp mất.

Đến cuối cùng vẫn là Lâm Thành Phong giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại cô không những phải ngoan ngoãn ở bên Lâm Thành Phong mà còn phải trả tiền vay nặng lãi một tỷ, một năm lãi xấp xỉ một trăm năm mươi triệu, một năm ngày nào cũng có đơn hàng, ngày ngày vẽ tranh mới miễn cưỡng có thể góp đủ một tỷ, còn tiền lãi còn lại không biết nên làm sao.

Nghĩ đến đây Bạch Thanh Dung không khỏi đau đầu, bắt đầu ảo não tại sao khi đó mình lại làm chuyện ngu ngốc đến vậy chứ. Tắt máy tính đi, không chút tinh thần bò trên bàn máy tính, gục đầu không chút sức sống.

Lúc Lâm Thành Phong vào cửa, nghe thím Trương nói Bạch Thanh Dung ở trong phòng làm việc. Lâm Thành Phong còn tưởng rằng cô gái này đang ở trong phòng làm việc đọc sách vẽ tranh bận chuyện của mình, không ngờ hắn vừa vào cửa đã thấy Bạch Thanh Dung đang bứt tóc khó coi nằm bò trên bàn.

Chân mày Lâm Thành Phong nhíu chặt, đêm qua sau khi hắn xử lý xong chuyện ở Thanh Cảng, bởi vì mùi máu tanh đầy người sợ về nhà sẽ làm cô vợ bé nhỏ sợ hãi, lại cộng thêm công ty có việc phải xử lý nên về công ty làm thêm cả đêm trong phòng làm việc, giờ mới trở về.

Lâm Thành Phong cho rằng Bạch Thanh Dung giận hắn, bởi vì hắn cả đêm không về nên Bạch Thanh Dung mới buồn như vậy. Lúc đang chuẩn bị tới gần Bạch Thanh Dung an ủi cô gái nhỏ này, thì điện thoại của Bạch Thanh Dung reo lên tít tít tít, Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Khuôn mặt vốn không có sức sống, liền cười như đóa hoa hướng dương đã nở. Tin nhắn đó khiến Bạch Thanh Dung không kìm được mà nhảy lên làm một động tác yeah.

Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung thay đổi nhanh như vậy, khuôn mặt tuấn tú lại thêm phần hiếu kỳ. Rốt cuộc tin nhắn gì lại khiến cô vui đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK