Mục lục
Tổng tài ác nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 171: RỐT CUỘC ANH LÀ AI




CHƯƠNG 171: RỐT CUỘC ANH LÀ AI

Chạy trốn khỏi xe, Bạch Thanh Dung cũng không biết muốn đi đâu. Điện thoại đã nhặt lại, chỉ là cô có chút do dự, rốt cuộc nên hay không nên gửi tin nhắn cho Viên Minh đây.

Trực giác mách bảo cô đừng nên để Viên Minh và Lâm Thành Phong gặp mặt nhau, như mấy lần gặp trước, tuy rằng ngoài mặt hai người họ đều thản nhiên, nhưng thật ra đều chán ghét lẫn nhau. Nếu để Viên Minh biết cô bị Lâm Thành Phong đối xử như thế, nhất định anh sẽ tức giận cho xem.

Bạch Thanh Dung thở dài, có chút nhức đầu. Rốt cuộc mình đã trốn kín lắm rồi, tại sao lại để Lâm Thành Phong tìm được chứ. Rốt cuộc là ai đã báo với Lâm Thành Phong về sự tồn tại của cô vậy.

Bạch Thanh Dung hơi run run mở cửa phòng, suy đi nghĩ lại, cô vẫn lựa chọn về nhà.

Cho dù Lâm Thành Phong cố tình đến đây, cô cũng có thể báo cảnh sát, để họ đem Lâm Thành Phong đi với tội danh đột nhập nhà dân.

Lâm Thành Phong là dân kinh doanh, đương nhiên biết đâu là phải đâu là trái. Hắn không thể nào để lộ mặt xấu của mình trước giới truyền thông, nếu không sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực to lớn cho công ty.

Công ty này là tâm huyết của Lâm Thành Phong, hắn không cho phép bản thân tự phá hủy công ty của mình.

Vào trong nhà, hai đứa bé đã ngủ say. Có lẽ là quá muộn, hơn nữa buổi chiều cũng chơi mệt nên bây giờ chúng ngủ say như chết.

Trái lại Bạch Thanh Dung vì xảy ra nhiều chuyện mà bây giờ không hề buồn ngủ.

Bóng dáng Viên Minh và Lâm Thành Phong lần lượt hiện lên trong đầu, khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy mình như thể sắp nổ tung.

"Xuống dưới."

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Trên màn hình là ba chữ Lâm Thành Phong như đốt cháy đôi mắt Bạch Thanh Dung. Cô khóc không ra nước mắt nhìn hai chữ này, run rẩy nhắn lại: "Tha cho tôi đi, xin anh đấy."

"Anh bảo em xuống dưới." Tin nhắn của Lâm Thành Phong như mang theo hơi thở bá đạo, không cho phép người ta từ chối.

Bạch Thanh Dung không biết nên làm thế nào, nếu không nghe lời, dựa theo tính tình của Lâm Thành Phong, có lẽ hắn sẽ trực tiếp tìm tới tận cửa.

Bạch Thanh Dung lắc đầu, bỏ điện thoại lại trong nhà. Dù sao chuyện này cuối cùng cũng phải giải quyết, nếu sớm muộn gì cũng phải có kết quả, vậy thì trốn tránh cũng chẳng ích gì, cứ giải quyết gọn gàng dứt khoát ngược lại còn tốt hơn.

Dưới tầng, Bạch Thanh Dung liếc mắt liền thấy Lâm Thành Phong. Người đàn ông dù đứng trong bóng tối cũng có thể khiến người ta liếc nhìn nổi bật cỡ nào. Chỉ đáng tiếc tính tình rất không hòa hợp, hơn nữa chung quy cũng chẳng quay lại quá khứ được nữa rồi.

Bạch Thanh Dung từ từ đi đến trước mặt Lâm Thành Phong, rõ ràng chỉ mấy bước ngắn ngủn mà cô phải mất thời gian khá lâu.

Có lẽ là cô hơi không muốn. Dù sao nhìn thấy hắn lần nữa, trong lòng cô vẫn có một chút hoài niệm những ngày đã qua. Đôi khi Bạch Thanh Dung cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, muốn điều gì. Chỉ là nhiều lúc cô làm việc theo cảm tính, không biết rốt cuộc là đúng hay sai.

Nếu Vương Thục Vy ở đây, có lẽ đã mắng cô từ lâu.

Tấm chân tình mà Viên Minh dành cho cậu mà cậu không quý trọng, lại mù quáng dây dưa cùng người từng làm mình tổn thương đến tận xương tủy, lại còn nhớ mãi không quên.

Nếu cô nàng Vương Thục Vy thẳng thắn kia ở đây, đúng là sẽ mắng cô ngu muội.

Bạch Thanh Dung rũ mi mắt, có chút bất an nói: "Tôi tới rồi, anh gọi tôi xuống có việc gì thế..."

Cứ nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của hắn, cô lại không muốn nói chuyện nhiều với Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong dụi tắt điếu thuốc lá, nhìn cô gái dịu dàng trước mặt: "Em thật sự đã yêu Viên Minh rồi sao?"

Rất lâu sau, Bạch Thanh Dung nghe thấy mình trả lời một cách kiên định: "Ừm..."

Bất kể xuất phát từ tâm tư gì, Bạch Thanh Dung biết chỉ một câu ngắn ngủi của mình đã dập tắt toàn bộ hy vọng của Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong cười khổ, không tiếp tục dây dưa nữa.

"Anh biết rồi, em về đi thôi."

Bạch Thanh Dung xoay người, đi xa rồi mới nghe được giọng Lâm Thành Phong vọng đến.

"Em, cẩn thận Viên Minh. Sau này anh không thể bảo vệ em được nữa, hắn có điều giấu diếm em, em nhất định phải tìm hiểu rõ thân phận của hắn."

Đây coi như sự bảo vệ cuối cùng dành cho cô.

Lâm Thành Phong đau khổ nghĩ.

Thừa dịp Bạch Thanh Dung và Viên Minh còn chưa chính thức trở thành người yêu, tranh thủ hai người họ còn chưa kết hôn, hắn phải bảo vệ Bạch Thanh Dung một lần cuối cùng.

Thói quen đã giữ lâu như vậy, cuối cùng cũng phải dừng lại thôi.

Đột nhiên Lâm Thành Phong cảm thấy ngực đau nhói, giống như tự dưng bị người ta đâm một nhát.

Lâm Thành Phong gập người xuống, thân thể cao lớn co cuộn lại, lộ ra vẻ bi thương và đơn côi khôn tả.

Hết thảy những điều này, Bạch Thanh Dung đều không biết.

Điều mà Viên Minh giấu diếm, trong lòng cô đã biết rõ. Anh không đi làm mà luôn ở bên cô, trong khi đó vẫn có nguồn tài chính cố định. Rõ ràng anh nói rằng mình chỉ là một người thích chụp ảnh bình thường, nhưng bình thường lại có tài ăn nói tài giỏi, quen biết rất nhiều người quyền quý.

Đôi khi ngay cả bản thân anh cũng không hề phát hiện, trên người anh toát lên hơi thở lãnh đạo một cách tự nhiên.

Vài điểm này, Bạch Thanh Dung biết rất rõ, nhưng vẫn không chịu hỏi thẳng. Suy cho cùng, làm sao cô có thể hỏi hồn nhiên thế được.

Bạch Thanh Dung cười khổ, gửi một tin nhắn cho Viên Minh.

"Rốt cuộc anh là ai."

Đêm khuya yên tĩnh, Viên Minh nhìn vũ công tạo dáng ưỡn ẹo trong quán bar, chẳng có chút hào hứng.

Những người bạn bên cạnh anh tò mò hỏi: "Sao thế, cậu Viên của chúng ta biến thành tảng đá rồi sao, sao trông chẳng có chút hứng thú nào thế kia?"

Viên Minh nhấp một hớp rượu, không tỏ ý kiến.

"Tôi có bạn gái rồi." Anh còn chưa dứt lời thì điện thoại liền vang lên. Tiếng chuông cài riêng cho Bạch Thanh Dung khiến ánh mắt Viên Minh tỏa sáng. Anh vội vàng cầm điện thoại lên, một giây sau sắc mặt chợt thay đổi.

Người bạn ngồi bên không khỏi trêu đùa: "Là tin nhắn của bạn gái à, có phải thấy cậu đêm khuya còn la cà bên ngoài nên kiểm tra không?"

Viên Minh lạnh lùng lườm anh ta, lặng lẽ tránh vũ công dán vào người: "Cô ấy tìm tôi có việc, tôi đi trước đây. Lần sau sẽ cho các cậu gặp cô ấy."

So với quán bar, Viên Minh thích Bạch Thanh Dung hơn. Dù sao cô cũng có tính tình ôn hòa, hơi thở tỏa hương thơm ngát, thân thể mềm mại, giống như thuốc độc dược chết người hấp dẫn Viên Minh. Anh căm hận mình vì sao không gặp Bạch Thanh Dung sớm hơn.

Viên Minh đẩy cửa quán bar ra, bên ngoài đèn đóm sáng trưng, khiến anh trở nên bình tĩnh.

Không phải anh cố ý giấu diếm, chỉ là không biết nên nói với Bạch Thanh Dung thế nào. Anh vốn muốn giấu chuyện này đi, chờ sau khi kết hôn tìm thời cơ thích hợp nói cho Bạch Thanh Dung nghe. Như vậy ván đã đóng thuyền, dù Bạch Thanh Dung muốn rút lui cũng không được.

Rốt cuộc là kẻ nào đã kích động Bạch Thanh Dung, khiến cô nghĩ tới chuyện hỏi thăm về thân phận của mình chứ?

Viên Minh cảm thấy ảo não, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nếu tiếp tục lừa gạt, một người kiêu ngạo như Bạch Thanh Dung, tuyệt đối sẽ không cho phép ai đó lừa gạt mình hết lần này đến lần khác, đến lúc ấy càng khó giải quyết hơn.

Viên Minh gãi đầu, đường đường là cậu cả nhà họ Viên, là cậu chủ của tập đoàn xã hội đen, trong thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải. Bị một vấn đề đơn giản làm khó, anh đứng tần ngần ngoài cửa quán bar.

Bạch Thanh Dung ngược lại không nghĩ nhiều như vậy. Cô biết Viên Minh lừa gạt mình, nhưng đồng thời cũng hiểu cho anh. Nếu khi đó Viên Minh lấy thân phận con trai của ông trùm xã hội đen để tiếp cận cô, nhất định cô sẽ bài xích anh.

Thân phận là nhiếp ảnh gia tự do mới tốt, đủ để Bạch Thanh Dung tin tưởng anh và thể hiện tình cảm với anh. Nhưng không ngờ chuyện tiến triển nhanh đến vậy, chỉ chớp mắt đã phải kết hôn rồi. Cô muốn đón nhận Viên Minh không chỉ vì bản thân mà hơn cả là vì bọn trẻ.

Bạch Thanh Dung đã nghĩ thông suốt, nếu hai đứa bé cần một người bố, vậy cần gì phải cưỡng cầu. Có có có thể khiến hai đứa bé hạnh phúc, cớ sao cô lại không làm vậy. Huống chi Bạch Thanh Dung cũng không ghét Viên Minh.

Viên Minh là một người rất tốt, đối xử tốt với cô và cả bọn trẻ, đồng thời cũng có tinh thần trách nhiệm.

Chỉ là Bạch Thanh Dung vẫn mong nhớ người kia.

Cô muốn thử tiếp nhận Viên Minh, đến với anh và chung sống thật hạnh phúc. Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn Viên Minh gửi đến: Ngày mai, anh chờ em ở chỗ cũ.

Viên Minh gửi tin nhắn xong, đôi môi mím thật chặt. Đã đến lúc anh phải thẳng thắn rồi. Chỉ là về phía người nhà của mình, không biết Bạch Thanh Dung có thể chịu được hay không. Nhưng vất vả lắm mới lừa được Bạch Thanh Dung vào tròng, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện được.

"Cậu chủ, có việc gấp, mau quay về."

Tin nhắn ngắn gọn khiến vẻ mặt Viên Minh thoáng cái trở nên nghiêm trọng, tâm trạng vui vẻ bỗng biết mất trong nháy mắt.

Người trong nhà mà gửi tin nhắn kiểu như vậy, chỉ có thể là việc lớn.

Viên Minh nhớ tới tin tức nhận được hai ngày trước, đôi mắt thoáng vẻ phức tạp. Nếu lần này, anh không thể quay lại...

Chết tiệt, khó khăn lắm mới phát triển quan hệ với Bạch Thanh Dung được một chút, nhưng nếu bây giờ quả thật để cô biết được thân phận thật của mình, hai người lại có nguy cơ rạn nứt tình cảm rồi.

Lần đầu tiên anh ghét thân phận của mình đến thế. Tại sao anh không thể là một người kinh doanh bình thường, sao cứ phải xuất thân từ gia đình xã hội đen chứ!

Nhưng xuất thân đã khắc sâu vào xương tủy, chẳng thể thay đổi!

Phải tùy cơ ứng biến vậy...

Viên Minh thầm than một tiếng, cầm lấy áo xoay người rời đi.

Trong quán cà phê quen thuộc, Bạch Thanh Dung tươi cười xuất hiện trong tầm mắt Viên Minh.

"Lâu lắm rồi chúng ta chưa tới đây, sao anh đột nhiên nhớ đến chỗ này thế?"

Có thể thấy điểm này khiến Bạch Thanh Dung xúc động rất lớn. Dù sao đây cũng là nơi ngày xưa cùng đến với Vương Thục Vy, khi đó ba người mới quen, vậy mà chơi rất vui vẻ. Bây giờ nghĩ lại, cho dù có Vương Thục Vy cố ý làm mối, chỉ sợ hai người họ đã ngầm trao đổi gì đó.

Trên mặt Viên Minh cũng nở nụ cười, nhoẻn môi từ từ nói: "Bởi vì anh muốn làm em vui vẻ."

Bạch Thanh Dung không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

"Sao anh xấu xa thế nhỉ, lúc nào cũng chỉ biết trêu em."

Viên Minh nắm tay Bạch Thanh Dung, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú.

"Có được một mỹ nhân thế này, không uổng một cuộc đời."

Mặt Bạch Thanh Dung càng đỏ hơn, cô vội giãy khỏi tay Viên Minh, hờn dỗi nói: "Xung quanh còn có người đấy, đừng đùa nghịch nữa."

Nhiệt độ ấm áp còn vương nơi tay, khiến Bạch Thanh Dung có chút xa lạ. Tuy rằng tối qua đã quyết định, nhưng thực tế vẫn còn có chút không quen.

Đột nhiên vẻ mặt Bạch Thanh Dung thoắt thay đổi, lo lắng hỏi: "Viên Minh, có phải anh có chuyện gì lừa em hay không?"

Thời gian cô và Viên Minh tiếp xúc với nhau không dài, nhưng cô chưa từng thấy một Viên Minh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK