CHƯƠNG 173: LÂM THÀNH PHONG BỊ BỆNH RỒI
Đến cả Mộ Ngôn cũng nhìn ra là cô đang thất thần, xem ra cô đã biểu hiện quá rõ ràng rồi.
“Xin lỗi, Viên Minh, ban nãy em đang nghĩ một số chuyện, không nghe thấy anh nói gì…” Bạch Thanh Dung áy náy nói.
“Không sao, ban nãy anh muốn hỏi em ăn cơm xong chúng ta đưa bọn trẻ đi xem phim có được không? Anh nghe nói hôm nay chiếu một bộ phim hoạt hình rất được bọn trẻ ưa thích, còn là 3D nữa, nhất định là rất hay, có muốn đi xem không?” Viên Minh không tức giận, ngược lại còn cười híp mắt nói với Bạch Thanh Dung.
“Cái này...”
Bạch Thanh Dung do dự, xem xong phim cũng muộn quá rồi, đến lúc đó nếu Viên Minh mượn cớ ở lại nhà bọn họ thì hình như cô cũng không có lý do gì để từ chối. Dẫu sao thì bọn họ cũng đang yêu nhau, nếu như bây giờ Viên Minh muốn như vậy thì cô cũng không nên từ chối, hơn nữa cô đã không phải là mấy cô gái mười tám đôi mươi chưa chồng nữa, còn có hai đứa con, nếu vẫn còn làm giá như thế thì là làm kiêu quá rồi.
“Thôi bỏ đi, hay để lúc khác, hôm nay em hơi mệt...” Bạch Thanh Dung nói, không để tâm tới ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, ban đầu Mộ Ngôn và Tịch Nhan vẫn không hài lòng nhưng vừa nghe thấy Bạch Thanh Dung nói hôm nay hơi mệt thì lập tức thu lại sự bất mãn ấy.
“Cha, hôm nay mẹ hơi mệt, chúng ta đừng đi xem phim nữa, về nghỉ ngơi sớm đi!” Mộ Ngôn và Tịch Nhan cùng nói, Viên Minh nhíu mày, hai đứa bé này đúng là trẻ ngoan rất biết hiếu thuận.
“Được, nếu đã như vậy thì sau này có cơ hội chúng ta sẽ đi xem bộ phim này!” Viên Minh cười nói.
Ăn tối xong Viên Minh đưa Bạch Thanh Dung cùng hai đứa nhỏ về nhà sau đó cũng tự mình đi về.
Bạch Thanh Dung chuẩn bị xong nước tắm cho hai đứa sau đó bảo chúng tự tắm còn cô thì ngẩn người ngồi ở phòng khách nhìn chiếc điện thoại.
Sao Lâm Thành Phong không có chút tin tức gì vậy?
Giờ này tối qua hắn vẫn ngang ngược đợi cô dưới nhà, gửi tin nhắn bảo cô xuống gặp hắn, sao hôm nay không có lấy một tin nhắn.
Chẳng lẽ bởi vì lời của cô hôm nay đã làm tổn thương hắn rồi, cho nên hắn tức giận, quyết định không quan tâm tới cô nữa sao?
Cảm giác mất mát trong lòng Bạch Thanh Dung ngày một mãnh liệt, đến nỗi buổi tối đi ngủ cô vì sợ bỏ lỡ mất cuộc gọi của Lâm Thành Phong mà cố ý mở điện thoại, đặt ở nơi mà vừa vươn tay ra đã có thể với lấy.
Nhưng Lâm Thành Phong lại không gọi cho cô, thậm chí không có một tin nhắn nào...
Sáng hôm sau, Bạch Thanh Dung dậy sớm, lúc Mộ Ngôn và Tịch Nhan dậy cô đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngồi ngẩn người trước bàn ăn.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải tối qua ngủ không ngon không? Tại sao quầng mắt thâm như vậy chứ!” Cô con gái bé bỏng đau lòng đi tới vuốt ve đôi mắt mẹ.
“Không có, tối qua mẹ ngủ rất ngon, không cần lo cho mẹ, mau qua đây ăn sáng đi. Ăn sáng xong mẹ đưa các con đi học!” Bạch Thanh Dung cố gắng làm biểu cảm của bản thân vui vẻ lên một chút.
Nhưng cô còn chưa kịp đưa bọn trẻ tới trường thì đã nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
“Anh nói gì? Lâm Thành Phong nhập viện rồi? Bởi vì thủng dạ dày...” Bạch Thanh Dung sợ hãi há to miệng, không ngờ người đàn ông nhìn có vẻ khỏe mạnh như Lâm Thành Phong đột nhiên lại bị bệnh phải nhập viện?
“Phải, hôm qua phải nhập viện cấp cứu, bác sĩ nói may mà đưa tới kịp thời nếu không bệnh tình của sếp Lâm sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng...” Cường nói, “Cô Bạch, sếp Lâm không hề biết tôi gọi điện cho cô, nhưng tôi không chịu được khi phải nhìn sếp Lâm tiều tụy, tự giày vò bản thân như vậy. Rõ ràng anh ấy rất quan tâm cô, rất muốn gặp cô nhưng lại luôn lo lắng nếu cô nhìn thấy bộ dạng của anh ấy hiện tại sẽ cảm thấy anh ấy yếu đuối, cho nên không cho tôi nói với cô... Nhưng cô Bạch à, bây giờ bên cạnh sếp Lâm không có người thân, chỉ có cô coi như người thân, cô qua đây với anh ấy được không? Chỉ cần cô tới nhất định sếp Lâm sẽ lấy lại được tinh thần!”
Cậu ta nói như thể đang khẩn cầu.
Bạch Thanh Dung kinh ngạc, đồng thời cũng bị lời này của trợ lý làm cảm động.
Lâm Thành Phong không liên lạc với cô là bởi vì hắn sợ cô sẽ biết bệnh tình của mình!
Chẳng trách cô đợi cả đêm qua cũng không thấy hắn gọi điện, thì ra hắn bị bệnh nặng như vậy.
“Được, tôi biết rồi, anh yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ tới bệnh viện thăm anh ta...” Nghe thấy tin Lâm Thành Phong bị bệnh, Bạch Thanh Dung thấy lòng mình khó chịu vô cùng, cũng rất đau xót, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn nhanh chóng tới bên cạnh chăm sóc hắn.
“Tốt quá, vậy tôi cảm ơn cô Bạch trước nhé!” Trợ lý nghe thấy Bạch Thanh Dung nói sẽ tới thăm sếp Lâm thì mừng rơi nước mắt.
Bạch Thanh Dung đưa hai đứa nhỏ tới trường rồi nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Hỏi thăm biết được Lâm Thành Phong đang ở phòng VIP, Bạch Thanh Dung liền tìm tới đó.
Lúc cô vào trong phòng, thấy Cường đang ngồi trước giường bệnh, nhìn thấy cô tới thì rất kích động, định gọi Lâm Thành Phong đang ngủ say dậy.
Bạch Thanh Dung vội vàng ngăn cậu ta lại.
Theo cô biết thì tối qua Lâm Thành Phong phẫu thuật, bây giờ nhất định là hắn vừa mới ngủ, sao cô nỡ gọi hắn dậy cơ chứ!
Trợ lý gật đầu sau đó nói với Bạch Thanh Dung là mình ra ngoài đi lại một chút, thực ra là muốn cho Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong không gian riêng.
Bạch Thanh Dung gật đầu, trợ lý đi ra rồi.
Bạch Thanh Dung ngồi xuống vị trí ban nãy trợ lý ngồi, nhìn Lâm Thành Phong trên giường bệnh.
Khuôn mặt hăm hở mọi ngày đã trở nên tiều tụy xám ngoét, xem ra phẫu thuật làm mất đi không ít sức sống, thậm chí còn có vẻ gầy đi rất nhiều.
Đôi lông mày nhíu chặt, dường như đang phải chịu đựng những cơn đau.
Đôi mắt nhắm nghiền, quầng mắt thâm, mấy ngày nay nhất định hắn chịu không ít sự giày vò.
Mấy năm nay rốt cuộc người đàn ông này chăm sóc bản thân kiểu gì vậy? Sao lại để dạ dày mắc bệnh tới mức này.
Rốt cuộc cơn đau phải kéo dài bao lâu mới tới mức độ bục dạ dày!
Hắn có biết nếu như hắn chịu thương tổn, hắn bị bệnh thì trong lòng cô cũng sẽ đau hay không!
Nghĩ một hồi, đôi mắt Bạch Thanh Dung ươn ướt, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
Cô muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông này nhưng cô sợ làm hắn tỉnh nên lại rụt tay về.
Cô không có cách nào lừa dối bản thân nữa, cô yêu hắn, cô yêu người đàn ông tên Lâm Thành Phong này!
“Sao em lại ở đây?” Bạch Thanh Dung đang cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm đục của Lâm Thành Phong. Bởi vì mới phẫu thuật xong, cơ thể vẫn còn yếu nên giọng nói khàn khàn.
Bạch Thanh Dung vội vàng ngẩng đầu, mở tỏ mắt nhìn Lâm Thành Phong.
Không phải trợ lý nói hắn vừa ngủ sao? Sao nhanh như vậy đã tỉnh rồi...
“Em khóc à? Sao lại khóc? Chẳng lẽ thấy anh bị bệnh nên trong lòng khó chịu, đau lòng rồi à?” Lâm Thành Phong nhíu mày hỏi, gương mặt đang tiều tụy đột nhiên như sáng rực lên vài phần.
“Nói linh tinh cái gì vậy? Sao tôi lại khóc vì anh chứ, chẳng qua tôi... ban nãy tôi bị bụi bay vào mắt, dụi dụi nên mới chảy nước mắt...” Bạch Thanh Dung vội nói, giơ tay loạn xạ lau sạch nước mắt trên mặt.
“Bụi bay vào mắt? Chẳng lẽ ở đây có bụi sao?” Lâm Thành Phong châm chọc lời nói dối của Bạch Thanh Dung không chút khách khí.
“Nói là bụi bay vào mắt thì là bụi bay vào mắt! Được rồi, nếu như anh đã không sao rồi thì tôi đi trước đây, phòng triển lãm còn rất nhiều việc đợi tôi xử lý.” Giống như bị người khác nói trúng tim đen, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng đứng dậy định đi ra ngoài.
“Thanh Dung, em đừng đi, ở lại với anh có được không?” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung định đi thì vội vàng nói lớn. Hiện tại cơ thể hắn vẫn chưa thể cử động nhưng hắn lại muốn níu lấy cánh tay của cô cho nên động tới vết thương, đau quá lại nằm vật xuống giường, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
“Anh... không sao chứ, mau nằm xuống, đừng cử động, vừa phẫu thuật xong đã làm vậy, annh có muốn ra viện sớm không vậy?” Bạch Thanh Dung vội vàng đi tới ấn Lâm Thành Phong nằm xuống, trách cứ nói.
“Thanh Dung, anh biết em vẫn quan tâm tới anh có phải không. Em vẫn yêu anh, phải không?” Lâm Thành Phong nhân lúc nắm lấy tay Bạch Thanh Dung hỏi.
“Đừng làm lọan nữa, chúng ta... đã ly hôn rồi, sao tôi có thể yêu anh, tôi... chỉ là đến thăm anh mà thôi. Bây giờ anh không sao rồi tôi đi đây...” Dứt lời, Bạch Thanh Dung cúi đầu trốn tránh.
“Thanh Dung, đừng đi...” Lúc Bạch Thanh Dung chạy ra khỏi phòng bệnh, nghe thấy tiếng Lâm Thành Phong gọi.
“Bạch Thanh Dung, nếu như em dám đi, anh sẽ không tiếp nhận điều trị nữa, em có nghe thấy không...” Lâm Thành Phong vừa cảnh cáo vừa uy hiếp.
Cô do dự một lát cuối cùng vẫn rời đi.
Tình hình bây giờ rất ngượng ngùng, cô thật sự không biết nên đối diện Lâm Thành Phong thế nào.
Cô chỉ rơi vài giọt nước mắt mà Lâm Thành Phong đã đoán ra tâm tư của cô. Người đàn ông này có phải biết đọc tâm tư người khác không, sao lại có thể nhìn thấu cô.
Cho nên việc cấp bách bây giờ là cô phải nhanh chóng đi khỏi, giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng cho bản thân vậy!
Cô quay về phòng triển lãm như thể đang chạy trốn nhưng trong lòng vô cùng bất an.
Cô hiểu rất rõ Lâm Thành Phong, hắn nói được làm được, cô thật sự rất lo lắng hắn sẽ làm như những gì đã nói, không tiếp nhận điều trị nữa. Vậy thì nếu có vấn đề gì há chẳng phải là lỗi của cô hay sao?
Cô thật sự không muốn để hắn phải chịu khổ!
Nghĩ một hồi cô vẫn quyết định làm chuyện gì đó khác để phân tán tư tưởng.
Nhưng đợi tới khi cô nhận thức được thì đột nhiên phát hiện bản thân đang ngồi trước máy tính nghiên cứu người bị bục dạ dày nên ăn gì!
Ông trời ơi, cô thật sự bị Lâm Thành Phong cho bùa mê thuốc lú rồi, lúc nào cũng nhớ hắn, nghĩ tới hắn, thậm chí còn nguyện cơm bưng nước rót cho hắn.