CHƯƠNG 139: TAI NẠN XE
“Em yêu, em nói gì vậy, đang yên lành sao lại nói mấy lời ủ rũ này chứ, theo như kinh nghiệm nhìn người của chị, Lâm Thành Phong chắc chắn là thật lòng với em, phụ nữ đó, không có việc gì lại đi suy nghĩ lung tung, hơn nữa chồng nhà em cũng đâu phải người khiến người ta không yên tâm chứ, em gái Thanh Dung của chị ơi, nếu em rảnh rỗi thì đi dạo phố, uống trà chiều đi cho bớt có cơ hội suy nghĩ lung tung đi.”
Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung, cô ấy tuy ít tuổi nhưng lại được thế giới hiện thực đầy tàn khốc này tôi luyện mà trưởng thành, cô ấy mặc dù không dám nói nhìn người chuẩn 100%, nhưng ít nhất có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của người ta mà đoán được bảy, tám phần nội tâm của họ.
Bạch Thanh Dung nghe thấy lời của Phạm Lan Lan, không biết nên nói gì, nếu nói cho cô ấy biết, cô nhìn thấy Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly ngủ với nhau, tin rằng với tính cách của Phạm Lan Lan, cô ấy sẽ đến lý luận với Lâm Thành Phong.
“Có lẽ vậy.” Bạch Thanh Dung nói nhỏ.
“Được rồi em yêu, đợi đến khi chị xử lý xong lão già kia, sẽ giải đáp nghi ngờ của em.” Phạm Lan Lan nhìn người đàn ông lớn tuổi đang nhìn về phía cô ấy, tạm biệt với Bạch Thanh Dung ở đầu bên kia.
“Ừ, bye bye.” Bạch Thanh Dung nói xong liền cúp điện thoại.
Phạm Lan Lan bỏ điện thoại vào trong túi da, quay lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, người đàn ông lớn tuổi kia liền lên tiếng.
“Sao thế? Lẽ nào là bạn trai em tìm em ư.” Đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi kia tràn đầy dục vọng, khiến Phạm Lan Lan nhìn mà thấy ghê tởm, nhưng chỉ có thể coi như mình bị mù mà thôi miên bản thân, không nhìn thấy sự ghê tởm của bọn hắn.
“Không, bạn tôi gặp phải chút vấn đề tình cảm, tìm tôi để nghe lời khuyên thôi.”
“Ồ, là vậy sao, hay gọi cả bạn em đến đây cùng chơi, đến lúc đó chẳng phải tâm trạng sẽ tốt hơn sao, em yên tâm, tiền anh trả, chỉ cần các em vui vẻ là được rồi.” Trong mắt người đàn ông lớn tuổi lóe lên vẻ hí hửng nói.
Phạm Lan Lan sao lại không nhìn ra suy nghĩ của hắn, thật không biết xấu hổ, còn muốn chơi cả hai, nhưng không biết nếu hắn biết người hắn chưa gặp mà đã có ý đồ bất chính kia chính là người phụ nữ của Lâm Thành Phong, hắn còn dám có ý đồ xấu hay không.
Nhưng Phạm Lan Lan không thèm để ý đến hắn, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm với hắn cho xong, tìm lý do để đi, về nhà để an ủi linh hồn đang tổn thương mà mê man của Bạch Thanh Dung.
...
Phòng tiệc tầng ba khách sạn Hàn Hoàng
Hạ Dũng đã đến từ sớm, đã uống gần hết một ly rượu vang rồi, Lâm Thành Phong mới chậm rãi bước về phía anh.
Anh thấy Lâm Thành Phong cười thiện ý, nhưng nụ cười đó trong mắt Lâm Thành Phong lại tự động biến thành ý chế giễu,
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Thành Phong vừa ngồi xuống liền hỏi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo nghìn năm không thay đổi.
“Hẹn anh ra đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi, nhưng nhìn chủ tịch Lâm có vẻ không có hứng thú lắm, không muốn biết sao.” Hạ Dũng cầm chai rượu lên rót cho Lâm Thành Phong một ly rượu vang.
Sau đó giơ ly rượu lên ý bảo muốn uống một ly với Lâm Thành Phong.
“Xin lỗi, tôi tự lái xe tới, không tiện uống rượu.” Lâm Thành Phong trực tiếp từ chối Hạ Dũng, anh có thể xuất hiện ở đây, cảm giác cũng đã là kỳ tích rồi, anh còn muốn mình uống rượu với anh, Lâm Thành Phong không cho anh hai nắm đấm cũng đã rất khách khí rồi.
“Chủ tịch Lâm nhìn có vẻ rất tức giận nhỉ.” Tuy Hạ Dũng quyết định nói rõ ràng với anh, nhưng không biểu hiện sẽ không trêu cợt anh một phen.
“Có chuyện gì thì nói mau, có rắm mau đánh.” Lâm Thành Phong không có tâm trạng ở đây dây dưa với anh.
Hạ Dũng không thèm để ý cười, ngược lại càng thêm chậm rãi, anh cầm ly rượu lên, nhìn màu sắc ma mị trong ly, từ sau khi anh trở về từ lâu đài cổ, hàng ngày đều phải uống say mới có thể ngủ.
Nếu không cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, anh lại bị nỗi đau cô đơn gặm nhắm. Chỉ có thể dùng men rượu làm tê dại trái tim đau đớn kia, anh mới có thể ngủ.
Hạ Dũng rất tò mò, trong thời gian một tháng Bạch Thanh Dung ở lâu đài cổ cùng mình, anh đã sống ra sao, có giống mình hay không, mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau gặm nhấm trái tim.
“Thô bỉ, dù sao anh cũng là chủ tịch đó, có thể chú ý một chút đến thân phận của mình được không.”
“Không có việc gì thì tôi đi đấy, tôi còn phải về với vợ của tôi.” Lâm Thành Phong nói xong liền đứng lên, lúc anh đang nói chuyện, Hạ Dũng vẫn luôn quan sát anh, tuy anh nói Bạch Thanh Dung là vợ anh, nhưng Hạ Dũng vẫn nhìn thấy được sự bi thương chợt lóe rồi vụt tắt trong mắt anh, và sự phẫn nộ đối với Hạ Dũng.
Xem ra Mộ Duy Thiên thật sự không hề nhàn rỗi, nhưng không biết Thanh Dung của anh có bị tổn thương không nữa.
Hạ Dũng chỉnh đốn lại cảm xúc, anh đã nhìn ra sự kiên trì của Lâm Thành Phong đã không còn, anh cũng không trêu đùa nữa, nhìn Lâm Thành Phong nghiêm túc nói.
“Lâm Thành Phong, mỗi một lời tôi sắp nói đều là nghiêm túc, có ông trời làm chứng, nếu có một câu nói dối, tôi ra khỏi cửa sẽ bị xe đụng chết, tôi chỉ hy vọng, sau này anh có thể khiến cho Thanh Dung hạnh phúc, không chịu bất kỳ tổn thương nào.” Hạ Dũng nhìn chằm thẳng vào mắt Lâm Thành Phong nói.
Lâm Thành Phong nghe thấy lời của anh, bỗng nhiên cảm giác lời tiếp theo anh sắp nói nhất định rất quan trọng, nhíu mày ý bảo anh nói tiếp, sau đó Lâm Thành Phong lại ngồi về chỗ ngồi.
Hạ Dũng hít thở sâu một hơi, nhìn Lâm Thành Phong buồn cười hỏi.
“Có phải anh cho rằng tôi và Thanh Dung đã xảy ra quan hệ không?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Hạ Dũng có thể khẳng định, anh có hơi muốn bật cười thành tiếng, nhưng vẫn kìm lại.
“Lâm Thành Phong, người phụ nữ của anh, chính anh cũng không tin, đây chính là thứ anh gọi là tình yêu ư? Hạ Dũng tôi yêu Bạch Thanh Dung, nhưng không có đê tiện đến mức lợi dụng lúc khó khăn để có được cô ấy, tôi yêu cô ấy, tôi không chỉ muốn cơ thể của cô ấy, thứ tôi muốn hơn hết là trái tim của cô ấy.”
Lâm Thành Phong nghe được lời của Hạ Dũng, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh? Anh có ý gì? Anh không nhân cơ hội chiếm hữu Bạch Thanh Dung ư? Nhưng sao có thể chứ, Lâm Thành Phong tuy vẫn chưa tin, nhưng lòng lại dao động.
“Mộ Duy Thiên gọi điện đến cho anh rồi nhỉ, thật là nực cười, anh đường đường chủ tịch một công ty lớn lại bị người đùa bỡn mà cũng không nhìn ra, đúng, Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên bỏ thuốc, lúc tôi chạy tới, vừa hay Mộ Duy Thiên định xâm phạm Thanh Dung, tôi đưa Thanh Dung rời đi, lập tức vào viện, bởi vì tới kịp thời, bác sĩ đã dùng thuốc khống chế thuốc trong người cô ấy, tôi và cô ấy không có chuyện gì xảy ra hết, người con gái anh yêu vẫn trong trắng như xưa.”
Hạ Dũng nhìn Lâm Thành Phong nói ra đáp án, Lâm Thành Phong thật không ngờ Hạ Dũng lại tự nói với mình chuyện này, anh có chút không thể lý giải suy nghĩ của Hạ Dũng, dù sao yêu một người con gái sẽ muốn giữ cô ấy ở bên, nhưng Hạ Dũng chẳng những không nhân cơ hội này để tới gần Bạch Thanh Dung hơn, ngược lại còn muốn tháo gỡ hiểu lầm, tác thành cho mình.
Lâm Thành Phong bỗng nhiên có chút không nhìn thấu Hạ Dũng, Hạ Dũng thấy sự tìm tòi trong mắt Lâm Thành Phong, không khỏi buồn cười nhìn anh.
“Không phải tất cả mọi người đều nghĩ như anh, chỉ biết chiếm giữ mà không hiểu được sự tác thành, anh đã chiếm hết tình yêu của Thanh Dung, nếu cô ấy chia cho tôi ba phần tình cảm dành cho anh, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực để giành giật. Chỉ đáng tiếc, trong lòng cô ấy chỉ có anh.” Hạ Dũng nói tới đây bỗng nhiên có chút thương cảm, tình yêu là thứ khó hiểu nhất trên thế giới này, còn anh lại là một màn bi kịch trong tình yêu.
“Lâm Thành Phong, lần này tôi tác thành cho anh, nhưng nếu anh không trân trọng Thanh Dung, sau này đừng trách tôi cạnh tranh công bằng với anh, vì bảo vệ sự trong trắng, Mộ Duy Thiên dùng bác gái để uy hiếp Thanh Dung, kết quả bác gái vì không muốn liên lụy Thanh Dung đã cắn lưỡi tự vẫn, mà Thanh Dung cũng vì để bản thân tỉnh táo, đã cắn nát môi và lưỡi của mình, Lâm Thành Phong, anh thật may mắn, chiếm được toàn bộ tình yêu của Thanh Dung, vì anh, lúc đối mặt với sự thô bạo của Mộ Duy Thiên, cô ấy thà chết cũng phải bảo vệ trinh tiết cho anh.”
Hạ Dũng nói xong liền nâng rượu vang trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, rượu đỏ thắm theo khóe miệng của anh rơi xuống, đọng lại trên áo, ma mị như trái tim anh nhỏ máu.
Lâm Thành Phong đau lòng, anh không biết Bạch Thanh Dung đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, mà anh còn vì những thứ vu vơ mà nghi ngờ cô, anh đúng là tên khốn mà, đối mặt với sự tác thành của Hạ Dũng, anh bỗng rất bội phục Hạ Dũng đang dùng men rượu làm tê dại bản thân.
“Nếu anh yêu cô ấy, thì hãy yêu cho đàng hoàng, nếu không tôi nhất định sẽ ra tay đoạt lại tình yêu, cũng sẽ không bao giờ buông cô ấy ra, dù cô ấy hận tôi, tôi cũng sẽ nhốt cô ấy bên cạnh mình, trên thế giới này, người yêu cô ấy nhất là tôi.” Hạ Dũng cũng uống gần hết một chai rượu vang, có hơi say rồi, nhưng trái tim của anh lại tinh táo vô cùng.
Lời cảnh cáo của anh là thật, nếu Lâm Thành Phong khiến Bạch Thanh Dung tổn thương, anh nhất định sẽ đưa cô đi, mỗi ngày dỗ cho cô hài lòng, dỗ như dỗ đứa trẻ.
Anh tin, như vậy, một ngày nào đó Bạch Thanh Dung cũng sẽ yêu anh.
“Anh đừng có nằm mơ, không có cơ hội đó đâu.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, trực tiếp cắt đứt giấc mộng đẹp của Hạ Dũng.
“Anh tốt nhất nói lời giữ lời.” Hạ Dũng nói xong lại uống một ly rượu vang.
“Được rồi, lời nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, anh có thể đi.” Hạ Dũng nhìn Lâm Thành Phong tiễn khách thẳng thừng.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thành Phong nói lời từ nội tâm, giờ khắc này, Hạ Dũng trong lòng anh là một người đàn ông thực thụ, vì tác thành cho người con gái mình yêu, có thể tự tay đưa cô đến bên người đàn ông cô yêu, khí chất đó, Lâm Thành Phong anh bội phục, đổi lại là anh, người con gái anh yêu chỉ có thể ở bên anh, người khác đừng hòng động vào, chứ đừng có nói đi tác thành cho cô với người đàn ông khác bên nhau.
Mấy ngày nay kỳ thực trong lòng Lâm Thành Phong cũng rất rối rắm, trong thời gian một tháng bị chia cắt với Bạch Thanh Dung này anh nhớ cô điên cuồng, nhất là sau khi biết vị trí của cô liền không thể chờ được rất muốn nhìn thấy cô.
Nhưng không ngờ lúc anh đang lòng đầy vui sướng đón cô trở lại, Mộ Duy Thiên lại chọn đúng thời điểm gọi điện thoại tới, nói chuyện như vậy, khiến lòng anh rất khó chịu.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, anh thật sự là một tên khốn nạn, chỉ vì Mộ Duy Thiên nói mấy câu mà đã hoài nghi Bạch Thanh Dung, mấy ngày nay, anh có hận cô, hận cô vì sao lại không biết tự trọng như vậy, nhưng cho đến khi nghe Hạ Dũng nói cô cho dù bị thương cũng không chịu khuất phục dưới thân Mộ Duy Thiên.
Lâm Thành Phong nghĩ đến Bạch Thanh Dung ở nhà vẫn đang ngây ngốc chờ anh về, anh liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Hạ Dũng nhìn bóng lưng của Lâm Thành Phong, cười khổ sở, cầm chai rượu để trên bàn, uống ừng ực.
“Tôi cần anh cảm ơn chắc? Thứ tôi muốn suốt đời cũng không có được.” Anh đứng dậy cầm chai rượu rồi rời đi, nếu ông trời đã định sẵn có người đau khổ, vậy tất cả hãy để anh gánh chịu hết là được rồi, anh chỉ hy vọng, người con gái anh yêu có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Lâm Thành Phong ra khỏi nhà hàng, vừa ngồi vào trong xe liền lao như bay đi về hướng nhà, anh chưa từng tự trách bản thân như vậy, bởi vì sự nghi ngờ, anh đã lạnh nhạt với vợ mình, nghĩ đến những đau khổ trong lòng Bạch Thanh Dung, anh cảm thấy bản thân như một tên ngốc.
Cái gì cũng không biết mà lại kết luận, tuy anh không điều tra chứng thực, nhưng anh tin lời Hạ Dũng, Hạ Dũng có thể thẳng thắn nói ra như vậy là bởi vì Hạ Dụng thực sự rất yêu Bạch Thanh Dung, mà anh có được tình yêu của cô lại không biết quý trọng.
Lâm Thành Phong tự trách, chân ga dưới chân càng đạp đến cùng, chính lúc định ngoặt xe, bỗng nhiên một luồng sáng chiếu thẳng đến mắt anh, anh vội vàng đánh tay lái, sau một tiếng vang thật lớn, Lâm Thành Phong mất đi ý thức.