CHƯƠNG 147: BỎ MẶC
Về tới nhà, Bạch Thanh Dung bọc chăn cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô muốn mặc xong quần áo, sau đó đi ra giải thích với Lâm Thành Phong, nhưng đến khi cô từ trong phòng tắm ra, Lâm Thành Phong đã không còn ở trong phòng nữa.
Cô ra khỏi phòng tìm anh, nhưng lại không tìm thấy, cô đứng trong hành lang, ánh mắt tràn đầy đau thương, cô thực sự không hề làm gì, sao anh lại không tin cô chứ.
Bạch Thanh Dung cảm giác trái tim như bị một cây dao dùng sức đâm vào, đau thấu tim gan, bỗng nhiên cô cười đau đớn, cô bị anh “bắt gian tại trận”, chỉ với điểm này, cô dù có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Nước mắt theo gò má của cô chảy xuống, tràn vào trong miệng, đắng đến lạ thường.
Lâm Thành Phong rời khỏi nhà, anh không biết khi đối mặt với Bạch Thanh Dung, anh sẽ làm ra chuyện gì tổn thương cô nữa.
Anh lái xe đi thẳng đến công ty, ngồi một mình trong phòng nghỉ ngơi buồn bực hút thuốc.
Trái tim của anh cũng đau, nhưng anh thật không ngờ sau khi nghiêm túc yêu thương Bạch Thanh Dung, lại bị cô xỏ mũi như vậy.
Lâm Thành Phong ảo não bứt tóc, không thể hiểu nổi tại sao Bạch Thanh Dung lại làm vậy.
Cố Sâm ngồi trong phòng khách sạn, nhìn quần áo xộc xệch đầy đất, liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh ta và Bạch Thanh Dung thực sự không xảy ra chuyện gì, đây rõ ràng là có người đang trăm phương ngàn kế hại Bạch Thanh Dung.
Cố Sâm nghĩ đến Đinh Mẫn Ly làm bộ gọi điện thoại, lẽ nào cô ta cố ý để mình nghe thấy tin Bạch Thanh Dung ngất xỉu ư.
Anh ta cầm điện thoại gọi cho Lâm Thành Phong, trước đây anh ta đã hại Bạch Thanh Dung một lần, anh ta không thể để mình trở thành quân cờ cho người khác lợi dụng làm hại Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong thấy tên Cố Sâm trên điện thoại, anh ta có ý gì chứ? Chẳng lẽ lại muốn khoe khoang với mình?
Anh tức giận ném điện thoại lên mặt đất, sau khi lăn mấy vòng, điện thoại rơi trên mặt đất, chiếc điện thoại vừa rồi vẫn còn nguyên lành, màn hình lập tức vỡ tan rồi vụt tắt.
Cố Sâm thấy Lâm Thành Phong không nghe điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, anh ta đứng dậy, cầm quần áo trên giường lên rời khỏi khách sạn.
Anh ta sẽ không rời đi, anh ta muốn tra rõ mọi chuyện, trả lại sự trong sạch cho mình và Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cả đêm không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng mới ngủ, đến khi cô tỉnh lại đã là buổi trưa.
Mọi chuyện hôm qua giống như một giấc mộng, nhưng lại thật sự đã xảy ra, nước mắt theo gò má của cô chảy xuống, cô thực sự rất khó chịu, đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, thì ra là Phạm Lan Lan, vội vàng nhận.
“Sao vậy Lan Lan?” Trong giọng nói của Bạch Thanh Dung tràn đầy nghẹn ngào, giọng mũi nồng đậm khiến Phạm Lan Lan nghe xong mà đau lòng.
“Thanh Dung, em biết hết rồi đúng không, em đừng đau lòng, đó đều là người khác nói linh tinh thôi.” Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị lời của cô ấy nói cho quay vòng, chuyện gì vậy, bị người ta nói linh tinh?
“Lan Lan, chị đang nói cái gì vậy?” Bạch Thanh Dung không hiểu hỏi.
“Em không biết ư, vậy không biết là được rồi.” Lời của Phạm Lan Lan khiến Bạch Thanh Dung càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thanh Dung, em ở nhà chờ chị, chị đến ngay đây.” Phạm Lan Lan nghĩ đến đống báo và tạp chí ở nhà Bạch Thanh Dung, thật sự rất lo lắng, nghĩ đến Bạch Thanh Dung không biết chuyện đã xảy ra, liền vội vàng đến phá hủy dấu vết, tránh khiến cô sau khi nhìn thấy báo lại khó chịu, hơn nữa cô ấy cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Thanh Dung đang yên làm sao lại có thể làm bừa cùng Cố Sâm chứ? Cô ấy cũng không tin Bạch Thanh Dung sẽ làm ra chuyện có lỗi với Lâm Thành Phong.
Phạm Lan Lan nói xong liền cúp máy, lái xe đến biệt thự của Lâm Thành Phong.
Không sai, lớn chuyện rồi, sáng sớm tin tức Bạch Thanh Dung lén sau lưng Lâm Thành Phong đến khách sạn hẹn hò với Cố Sâm đã lan ra khắp thành phố X.
Bây giờ mọi nơi đều là chuyện này, cô không để Bạch Thanh Dung thấy chuyện này lại thấy đau khổ.
Bạch Thanh Dung nghe xong lời Phạm Lan Lan, liền đứng dậy ra khỏi phòng, biết nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, lúc cô vừa với đi xuống lầu, liền nghe thấy người làm đang nói chuyện đó.
“Cô chủ không thể là người như vậy, đám nhà báo này đúng là biết ngụy tạo tin tức đó.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, con người mà, nhìn mặt đâu thể bắt hình dong.”
Đám người làm bàn luận ầm ĩ, Bạch Thanh Dung biết cô chủ mà họ nói chính là mình, cô đi nhanh vào trong bếp, mấy người kia đột nhiên ngừng nói chuyện.
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Bạch Thanh Dung nhìn mấy người hỏi, khi bọn họ còn chưa phản ứng lại, cô liền bước nhanh tới, đưa tay cướp lấy tờ báo trên tay người làm, nhìn nội dung trên đó, khuôn mặt lập tức hiện lên biểu cảm đau khổ.
“Sao có thể như vậy? Tôi không làm chuyện có lỗi với Thành Phong.” Bạch Thanh Dung nói rồi xé nát tờ báo vứt vào thùng rác.
Cô đi nhanh ra khỏi bếp, lúc cô chạy đến căn phòng trên lầu, Phạm Lan Lan đã lái xe đến biệt thự.
Phạm Lan Lan đi vào trong biệt thự, sau khi hỏi người làm xem Bạch Thanh Dung ở đâu, liền lên lầu tìm cô.
Bạch Thanh Dung ngồi trong phòng hai mắt vô hồn, cô rất bất lực, lúc này, Lâm Thành Phong cũng không tin cô, cô nên làm gì bây giờ đây?
Phạm Lan Lan gõ cửa, lúc đẩy cửa đi vào trong phòng, cô thấy Bạch Thanh Dung ngồi ở trên giường ôm thật chặt chân mình, bộ dạng đau đớn bất lực.
“Thanh Dung, chị biết em bị người ta hãm hại, em phải tỉnh táo lên, đừng cho kẻ hại mình được đắc ý.” Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung ngước đôi mắt mờ mịt đầy sương nhìn Phạm Lan Lan.
“Lan Lan, Thành Phong anh ấy không hề tin em.” Đây là chuyện khiến Bạch Thanh Dung đau đớn nhất, cô có thể mất đi cả thế giới, nhưng duy chỉ có Lâm Thành Phong là không thể mất đi.
“Thanh Dung, đừng khóc, chị tin em, tin người thông minh như Lâm Thành Phong nhất định có thể nhìn ra, đây là có người đang hãm hại em.” Phạm Lan Lan an ủi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nhìn Phạm Lan Lan, may mà lúc này còn có cô ấy tin cô.
Bên này Bạch Thanh Dung bởi vì có sự an ủi của Phạm Lan Lan, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cô rúc vào bên người Phạm Lan Lan, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, sau đó ngủ thiếp đi.
Hạ Dũng thấy tin trên báo, quả thực không thể tin được, anh luôn tin Bạch Thanh Dung sẽ không làm chuyện như vậy, cô yêu Lâm Thành Phong như vậy, sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Lâm Thành Phong.
Anh cầm điện thoại lên lập tức gọi cho Bạch Thanh Dung, Phạm Lan Lan thấy điện thoại của Bạch Thanh Dung reo lên.
Vội vàng đứng dậy đi đến bên điện thoại, sau khi nhìn thấy Hạ Dũng gọi tới, vội vàng nhận máy.
“Alo, Thanh Dung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vây?” Giọng nói lo lắng của Hạ Dũng truyền đến, Phạm Lan Lan không khỏi cười đau đớn.
Người nên tin tưởng Bạch Thanh Dung nhất lại mất tăm, còn Hạ Dũng thì lúc nào cũng tin tưởng Bạch Thanh Dung, đứng về phía cô.
Phạm Lan Lan thất thần, không khỏi nghĩ nếu người đàn ông Bạch Thanh Dung thích là Hạ Dũng, có khi sẽ bớt chịu tổn thương hơn.
“Thanh Dung đang ngủ, tối qua chắc cô ấy đã không ngủ ngon giấc cả đêm.” Phạm Lan Lan mãi mới hoàn hồn, nói với Hạ Dũng ở đầu dây bên kia.
“À, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Dũng hỏi Phạm Lan Lan, anh rất muốn biết chuyện sao lại trở thành như vậy, tình cảm của Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong không phải rất tốt sao? Sao lại chui đâu ra một Cố Sâm? Anh cũng không tin Bạch Thanh Dung sẽ có gì đó với Cố Sâm.
“Anh cũng không nhìn ra sao, rõ ràng là có người hại Thanh Dung.”
Phạm Lan Lan bất đắc dĩ thở dài, cây to đón gió, quả đúng như vậy, nếu Bạch Thanh Dung tìm một người bình thường thì lấy đâu ra nhiều phiền phức đến tìm vậy chứ, trách chỉ trách Lâm Thành Phong quá ưu tú.
“Ừ, tôi biết rồi.” Hạ Dũng nói rồi cúp máy.
Anh để điện thoại vào túi áo vest, đứng dậy rời khỏi nhà, đi thẳng đến công ty của Lâm Thành Phong.
Phạm Lan Lan nhìn Bạch Thanh Dung, không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
Anh tin Lâm Thành Phong cũng rất yêu Bạch Thanh Dung, nhưng Lâm Thành Phong hiện tại đang bị sự tức giận làm đầu óc mê muội, vốn không có lý trí tới để phân tích mọi chuyện.
Điện thoại lại reo lên một lần nữa, Phạm Lan Lan thấy tên Cố Sâm, cơn tức lập tức vọt tới.
“Anh còn có mặt mũi gọi điện thoại cho Thanh Dung, anh khiến cô ấy thảm như vậy, anh có thể an phận một chút không.” Phạm Lan Lan không khách khí quát Cố Sâm ở đầu dây bên kia.
“Tôi không muốn làm hại Thanh Dung, tôi cũng bị người ta hãm hại, bọn tôi trong sạch, tôi muốn kêu Thanh Dung cẩn thận Đinh Mẫn Ly.” Cố Sâm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên gọi điện thoại cho Bạch Thanh Dung, nếu không anh ta lo lắng Bạch Thanh Dung sẽ còn chịu thiệt thòi.
“Liên quan gì đến Đinh Mẫn Ly chứ? Nếu không phải tại anh, Thanh Dung sẽ đau khổ vậy sao?” Phạm Lan Lan cảm thấy thật quá buồn cười, người hại Bạch Thanh Dung thảm nhất lại gọi điện thoại để kêu Bạch Thanh Dung cẩn thận người khác, người Bạch Thanh Dung nên đề phòng nhất không phải bất cứ ai, mà chính là Cố Sâm.
“Hôm đó bọn tôi bị Đinh Mẫn Ly hãm hại, tôi nghe có người gọi điện thoại cho Đinh Mẫn Ly nói Thanh Dung bị ngất ở khách sạn Hàn Lan nên mới qua.” Cố Sâm nói, sắc mặt Phạm Lan Lan nghiêm nghị, cất lời của anh ta vào đáy lòng.
“Được rồi, dù thế nào đi nữa thì tôi hy vọng sau này anh tránh xa Thanh Dung một chút.” Nói xong Phạm Lan Lan cúp máy.
Nếu lời Cố Sâm nói là sự thật, vậy thì Đinh Mẫn Ly nhất định không thoát khỏi liên quan, cô tin phẩm hạnh của Bạch Thanh Dung, nếu là Đinh Mẫn Ly, nếu Cố Sâm nói là bị cô ta hãm hại, vậy thì tốt rồi, ít nhất cũng đã có đầu mối.
Cô ấy sẽ điều tra rõ tất cả, Bạch Thanh Dung số khổ quá rồi, cô ấy hy vọng cô được hạnh phúc.
Lâm Thành Phong trong phòng làm việc nhìn tài liệu, nhưng tâm trí vốn không ở nơi này, trong đầu đều là hình ảnh Bạch Thanh Dung và Cố Sâm nằm chung một chỗ, anh phiền não vứt tài liệu lên mặt đất, hận không thể bắt Cố Sâm tới hung hăng đánh một trận.
Hạ Dũng mở cửa phòng làm việc đi vào, vừa hay tài liệu rơi xuống bên chân, anh khom lưng nhặt lên, đi tới bên bàn làm việc để xuống, nhìn Lâm Thành Phong nghiêm túc hỏi hắn.
“Anh cứ không tin Thanh Dung như vậy sao? Đây chính là tình yêu của anh ư?” Hạ Dũng nghiêng người tóm cổ áo Lâm Thành Phong, có chút thất vọng chất vấn.
“Sự thực sờ sờ trước mắt, tôi không tin sao được.” Lâm Thành Phong cười đau đớn, sao anh không muốn tin tưởng cô chứ, nhưng anh nên tin thế nào đây.