CHƯƠNG 144: CỐ TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT (2)
Lâm Thành Phong xuất hiện ở cửa, Mộ Duy Thiên kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở cửa, không ngờ đến mọi thứ hắn dày công sắp xếp cuối cùng lại bị Lâm Thành Phong gài bẫy.
Mộ Duy Thiên không phục, hắn ta tức giận nhìn Lâm Thành Phong, lạnh lùng đe dọa.
“Nếu không muốn cô ta chết, thì cút ra ngoài cho tôi.”
Mộ Duy Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Thành Phong ra lệnh.
Cường và mấy thuộc hạ bên cạnh dẫn Hạ Dũng ra ngoài, khi Hạ Dũng nhìn thấy Lâm Thành Phong xuất hiện, không chịu đựng nổi nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Thành Phong cười lạnh lùng, nhìn Mộ Duy Thiên, hôm nay anh đến, không có ý định để Mộ Duy Thiên chạy, trước kia thuộc hạ của anh bắn hắn ta một phát, suýt nữa lấy mạng hắn, hiện giờ cũng đến lúc tính một lượt thù mới hận cũ rồi.
“Thả mày sao, có phải mày quá ngây thơ rồi không.”
Lâm Thành Phong cười nhạt, trong lời nói điềm nhiên mang theo sự lạnh lẽo.
Mộ Duy Thiên nói với chính mình, hắn không thể xong đời như vậy được, bây giờ chỉ có thể dùng Bạch Thanh Dung trong tay làm bia đỡ đạn thôi.
“Lâm Thành Phong, xem ra Bạch Thanh Dung không là gì trong lòng mày cả, Thanh Dung, đây chính là người đàn ông mà em yêu, em nhìn thấy không, anh ta căn bản không hề bận tâm đến sống chết của em.”
Lúc này Mộ Duy Thiên còn không quên đâm thọc.
Bạch Thanh Dung sao có thể nghe lời của Mộ Duy Thiên được, trước kia Lâm Thành Phong vì cứu cô mà suýt mất mạng, cô sẽ tin lời đâm thọc của Mộ Duy Thiên sao.
“Thành Phong, anh nhất định phải giết hắn ta, bằng không mọi người sẽ không có ngày tháng yên ổn được.”
Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong bình tĩnh nói, cô rất rõ, Mộ Duy Thiên sẽ không làm hại cô, cho dù hắn rất biến thái, nhưng hắn vẫn không nỡ làm hại mình.
“Bạch Thanh Dung, em đừng tiêu hao quá đáng tình yêu của anh đối với em, đừng ép anh.”
Mộ Duy Thiên lạnh lùng cảnh cáo Bạch Thanh Dung, trong giọng điệu ẩn chứa sự tức giận.
“Lâm Thành Phong, tao cho mày ba giây suy nghĩ, thả tao đi, hay là hai người bọn tao đều chết ở đây.”
Trong mắt Mộ Duy Thiên tràn đầy kiên quyết nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong sẽ không trêu đùa tính mạng của Bạch Thanh Dung, giơ tay ý bảo đám Cường bọn họ lui ra, anh cũng ra cửa gỗ.
“Thả vợ tao ra.”
Lâm Thành Phong ngang ngược ra lệnh.
“Thả cô ta, sau đó mày sẽ một phát đạn bắn chết tao, mày tưởng rằng tao ngu ngốc như vậy sao? Đợi tao an toàn rồi, tao sẽ thả cô ta.”
Trong ánh mắt của Mộ Duy Thiên đầy sự toan tính, hắn căn bản không muốn thả Bạch Thanh Dung, mà hắn đã sớm chuẩn bị bước thứ hai, chỉ cần Lâm Thành Phong không nỡ để Bạch Thanh Dung xảy ra chuyện, để hắn ra khỏi căn nhà gỗ này là hắn có thể rời đi.
“Được, hôm nay tao tha cho mày, nhưng lần sau, tao nhất định sẽ lấy mạng của mày.”
Lâm Thành Phong nói xong vứt súng sang một bên, Mộ Duy Thiên kéo Bạch Thanh Dung từng bước lui ra sau, mãi đến sau nhà gỗ.
Phía sau nhà gỗ là đất bằng, mà nơi đó có một chiếc máy bay trực thăng đang đỗ.
“Thả Thanh Dung ra, bằng không tao sẽ một phát sung bắn xuyên qua bình xăng, chúng ta chết chung.”
Lâm Thành Phong thấy Mộ Duy Thiên từng bước lui về phía máy bay, không khỏi mở miệng đe dọa.
Mộ Duy Thiên nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Lâm Thành Phong, nếu hắn không thả Bạch Thanh Dung, vậy thì anh rất có thể sẽ làm ra chuyện cực đoan, như vậy, thứ hắn khó khăn lắm mới có được, toàn bộ đều trở thành khói bụi.
Người của Mộ Duy Thiên nhìn thấy Mộ Duy Thiên đi đến bên máy bay, vội vàng khởi động máy bay, Mộ Duy Thiên cười nhạt nhìn Lâm Thành Phong, sau khi hắn lên máy bay, khi đang muốn kéo cả Bạch Thanh Dung lên, tiếng súng vang lên, hắn cảm giác cánh tay đau nhức, thuộc hạ của Mộ Duy Thiên vội càng khởi động máy bay rời đi.
Lâm Thành Phong đương nhiên nhìn ra được toan tính của Mộ Duy Thiên, trên người anh có hai cây súng, anh vốn muốn một phát bắn chết Mộ Duy Thiên, nhưng vì máy bay đang cất cánh, liền bắn vào cánh tay.
Đám Cường bọn họ cũng nổ súng về phía máy bay, Lâm Thành Phong vội vàng chạy đến ôm lấy Bạch Thanh Dung.
“Em không sao.”
Bạch Thanh Dung mỉm cười, hôn mê nằm trong lòng anh.
“Về thành phố X.”
Lâm Thành Phong nói xong liền ôm Bạch Thanh Dung đi thẳng lên máy bay, quay về thành phố X.
...
Bác sĩ kiểm tra cho Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng. Bạch Thanh Dung chỉ bị thương ngoài da và chịu sự kích động nên mới hôn mê bất tỉnh, còn Hạ Dũng là vì không ăn uống một thời gian dài dẫn đến thiếu dinh dưỡng.
Lo lắng trong lòng Lâm Thành Phong cũng xem như buông xuống được, cười lạnh nhìn Cường.
“Ngày mai thông báo cho tất cả phóng viên đến Lâm Thị, nói cấp cao công ty đáp lại chuyện mấy ngày nay, tiếp nhận phỏng vấn của mọi người.”
Các phóng viên nghe tin sau khi Lâm Thành Phong im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, rất nhiều người đều hưng phấn.
...
Sáng sớm, khi Lâm Thành Phong tỉnh dậy, nhìn thấy toàn bộ phóng viên dưới tầng đều đã rời đi, Lâm Thành Phong bảo Cường ở bệnh viện bảo vệ Bạch Thanh Dung, anh dẫn theo người khác đến công ty.
Các phóng viên đứa ở cửa Lâm Thị, đến khi tám giờ, phòng họp trên tầng ba, cả tầng ba hò hét loạn cào cào.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận, bây giờ Lâm Thành Phong sống chết không rõ, lẽ nào Lâm Thị chọn người khác đến chủ trì đại cục, rất có khả năng.
Vào lúc chín giờ, một số lãnh đạo cấp cao của công ty đến phòng họp, tiếp nhận phỏng vẫn của phóng viên.
Đối với các vấn đề của phóng viên, các lãnh đạo cấp cao có chút chịu không nổi, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
“Tất cả mọi chuyện vẫn nên để tôi giải thích cho mọi người đi.”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến, mọi người đều nhìn về phía cửa lớn, liền nhìn thấy Lâm Thành Phong không rõ sống chết trong lời đồn xuất hiện ở cửa, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng họp, Lâm Thành Phong đi xuyên qua ánh nắng, toàn thân mang theo khí chất vương giả khiến người khác phục tùng.
“Chủ tịch Lâm, mấy ngày trước có tin đồn anh gặp tai nạn không rõ sống chết, là thật sao?”
Các phóng viên ngay ngắn có thứ tự hỏi Lâm Thành Phong, anh ngồi phía trên, hiếm khi kiên nhẫn giải thích như vậy.
“Chuyện này rất có thể có người cố ý tung tin, tôi chẳng qua chỉ hôn mê mấy ngày mà thôi.”
Lâm Thành Phong bình tĩnh điềm nhiên nói, nhưng lời nói ra lại có sức thuyết phục rất lớn.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói bộ phim mới đóng máy gần đây của quý công ty, bởi vì anh gặp tai nạn mà tạm thời gác lại, đây là thật sao?”
Cuối cùng phóng viên cũng nhắc đến điều trong lòng Lâm Thành Phong, anh chuẩn bị nhiều như vậy, không phải chính là vì trọng điểm này hay sao.
“Đương nhiên sẽ không.”
“Nghe đồn, sau khi anh gặp tai nạn, biên tập và hậu kỳ của bộ phim đều đình công, ngày mai chính là thời gian chiếu đã được định sẵn, ngài làm sao có thể hoàn thành được công việc hậu kỳ chỉ trong vòng một đêm.”
Phóng viên không dám tin hỏi.
“Cô cũng nói đó là nghe đồn, Lâm Thị chúng tôi là đoàn đội sản xuất chuyên nghiệp, cho dù không có người đứng đầu là tôi, tôi tin họ cũng có năng lực làm tốt mọi chuyện, tôi tin nhân viên của mình, giống như tin tưởng tương lai Lâm Thị sẽ càng tốt hơn vậy.”
Lâm Thành Phong nói xong, tất cả mọi người không khỏi vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Thành Phong trả lời thêm mấy câu hỏi nữa, thấy đã đạt được mục đích, liền sai người đuổi phóng viên đi.
Đối với chuyện Lâm Thành Phong lành lặn không sao quay về khiến rất nhiều người kinh ngạc, mà chuyện anh phao tin ngày mai bộ phim sẽ lên sóng đúng hạn, càng khiến cho người cùng ngành khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng Lâm Thị cuối cùng cũng xong đời, cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội trèo lên độ cao như vậy, kết quả tất cả mọi thứ đều mộng đẹp tiêu tan chỉ trong một đêm, bọn họ sao có thể tin được chứ.
Buổi sáng hôm sau, báo chí, internet, video ùn ùn kéo đến truyền khắp thành phố X, mà Lâm Thành Phong cố ý không giải đáp lo lắng thấp thỏm của tất cả mọi người, mọi người đều đang đợi bộ phim Lâm Thị quay có thể lên sóng đúng hạn được hay không.
Ngay cả mọi người cũng thấy rõ độ quan tâm cực cao, bởi vì thông thường sẽ tuyên truyền phim trước, phim này thực sự làm quá tốt, thu hút rất nhiều độ hot, mọi người vẫn đang mong chờ, đột nhiên truyền ra tin Lâm Thành Phong gặp tai nạn, tin tức bộ phim dời ngày chiếu, rất nhiều người đều thất vọng.
Thế nhưng không ngờ chuyện này lại xoay chuyển, tuy còn chưa đến thời gian phát sóng, nhưng rất nhiều người đã không thể chờ đợi được nữa mà ngồi đợi trước tivi máy tính.
Mà vào lúc bộ phim vừa mới phát sóng, tỷ lệ người xem cứ thế tăng vọt, chiếu hết hai tập tỷ lệ người xem đã vượt qua ba trăm triệu, hơn nữa còn cho thấy xu hướng không ngừng tăng lên.
Bạch Thanh Dung cho dù biết rõ vì sao Lâm Thành Phong không sao, còn tạo rất nhiều biểu hiện giả cho thấy anh bị thương rất nặng cho người ngoài xem, một mặt là để mê hoặc Mộ Duy Thiên, mặt khác sợ rằng chính là vì hiện tại.
“Anh đúng là gian xảo, nói đi, anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền quảng cáo rồi?”
Bạch Thanh Dung như nữ vương nhìn Lâm Thành Phong thẩm vấn.
“Bị em nhìn thấu rồi.”
Lâm Thành Phong mỉm cười, ôm Bạch Thanh Dung vào trong lòng.
“Gian thương, đúng là bất cứ cơ hội nào cũng nắm lấy để lợi dụng.”
Bạch Thanh Dung nói móc Lâm Thành Phong, thật sự không ngờ, anh không cần tốn một đồng nào, đã thổi chuyện này đến mức này, xoay vòng mọi người, hoàn thành không tốn lấy một đồng, lại còn thành công hơn bao giờ hết.
Để bộ phim không được quảng bá biến đổi bất ngờ trong cơn sóng, bước vào trong tầm mắt của mọi người, Lâm Thành Phong thực sự là một nhà kinh doanh thành công, mọi điều kiện bất lợi với anh đều có thể trở thành thời cơ trong tay anh, đây có được tính là cố tìm đường sống trong chỗ chết không.
“Chồng em biết kiếm tiền như vậy, em muốn khao anh thế nào đây?”
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung đòi thưởng.
“Bây giờ anh có cả người đẹp và tài sản, còn muốn thứ gì nữa?”
Bạch Thanh Dung giơ tay vòng lên cổ Lâm Thành Phong, nghiêm túc hỏi.
“Em sinh cho anh một đứa con đi.”
Nói xong, Lâm Thành Phong ôm lấy Bạch Thanh Dung đi vào phòng. Bạch Thanh Dung giãy giụa hét lên, cuối cùng tất cả tiếng kêu đều bị nụ hôn dịu dàng của anh bao lấy.
Bên này hai người như keo như sơn, liều mình triền miên, bên kia, Hạ Dũng đang chậm rãi tỉnh lại trong bệnh viện, xung quanh không hề nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thanh Dung, cười khổ một tiếng.
Hiện tại cô nhất định đang ở cùng Lâm Thành Phong, mà anh đã biết rõ, lại vẫn còn mong đợi, thật là ngốc.
Thế nhưng khi đối mặt với tình cảm, ai có thể nói buông là buông được.
Nghĩ đến Bạch Thanh Dung đối mặt với nguy hiểm trên đảo nhỏ, bộ dạng bảo vệ anh ở sau lưng, mọi thứ đều đáng giá, cho dù cô không thể cho anh tình yêu, vậy thì làm bạn cả đời cũng được.
Mộ Duy Thiên nhìn video trên mạng, lập tức giận dữ đập lên sofa, đáng chết, hắn vạn lần không ngờ, hắn trăm phương ngàn kế lên kế hoạch, cuối cùng lại tác thành cho Lâm Thành Phong, hắn thực sự xem thường Lâm Thành Phong rồi.
Vết thương trên cánh tay bị chấn động, nhưng hắn lại như không cảm giác được đau đớn, nhìn từng giọt máu rơi xuống đất.
“Chết tiệt, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu.”
Mộ Duy Thiên tức giận siết chặt nắm tay, nhìn lượng phát sóng bộ phim của công ty Lâm Thành Phong không ngừng tăng lên, hắn giận dữ ném thiết bị điều khiển sang một bên.
Sao hắn có thể tiếp nhận được chuyện này, hắn không thể để Lâm Thành Phong tiếp tục như vậy được.
Thành phố X, vì chúc mừng bộ phim mới vừa phát sóng đã đột phá lượng người xem bao năm qua của công ty, Lâm Thành Phong quyết định ba ngày sau mở tiệc chúc mừng ở khách sạn Hàn Lâm, tất cả nhân viên của Lâm Thị đều trông mong ngày đó tới.