CHƯƠNG 21: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤM ÁP
Mấy tên côn đồ trợn tròn mắt nhìn Bạch Thanh Dung va vào đến nỗi vỡ đầu chảy máu, Hoàng Minh hốt hoảng nói với Đạt: “Anh cả, đánh phụ nữ cũng không thể đánh chết người chứ.”
Đạt liếc mắt nhìn Hoàng Minh: “Mày sợ cái gì, cô ta không chết được đâu.”
Đạt đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung, kéo Bạch Thanh Dung như kéo thi thể lên ghế sofa, bắt đầu cởi thắt lưng của mình. “Con điếm thối tha, còn giả vờ trong trắng cái gì, cho dù mày có chết cũng không phải là lỗi của ông đây.”
Đầu của Bạch Thanh Dung va trúng rất đau, cô có thể cảm nhận thấy một dòng máu ấm đang chảy vào cổ mình, cô cho rằng chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không ngờ đám cầm thú này không buông tha cả người chết.
Lời nói của Đạt càng thêm kích thích Bạch Thanh Dung, cô thà liều một phen cũng sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích, Bạch Thanh Dung đá một cước vào vật cứng rắn trong quần Đạt, Đạt đau đớn khom lưng nắm chặt lấy quần.
Bạch Thanh Dung gắng gượng đứng dậy chạy về phía cửa, Hoàng Minh thấy thế lập tức tiến lên kéo lấy góc áo của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung dùng quá nhiều sức để chạy nên quần áo bị cởi ra chỉ còn sót lại chiếc váy dài mặc bên trong.
Sắp chạy ra đến cửa lại bị A Tam bắt được cổ tay kéo lại về phía sau, Bạch Thanh Dung bám chặt vào mép cửa ở lối ra, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa hình như có bóng dáng ai đó lướt qua, Bạch Thanh Dung ra sức hét lớn: “Cứu tôi với, cầu xin anh, cứu tôi!”
Hoàng Minh gỡ cánh tay đang bám chặt vào cánh cửa của Bạch Thanh Dung, vừa đấm đá vừa mắng chửi cô: “Kêu đi, kêu đi, dùng sức kêu to lên, cho dù có kêu rách cổ họng cũng chẳng có người đến đâu.”
A Tam nắm lấy cằm Bạch Thanh Dung hung hãn nói: “Lát nữa mà còn dám gào thét, hôm nay ông đây sẽ giết chết mày.” A Tam bắt lấy hai cánh tay của Bạch Thanh Dung: “Hoàng Minh, ăn sạch con đàn bà này cho tao, xem nó chạy thế nào.”
Một người đàn ông đứng trên chiếc cầu thang cũ nát đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của con gái, còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng chửi mắng đánh đập, vốn dĩ anh tới đây để làm việc nhưng đối phương vẫn chưa làm xong, vừa định trở về lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một người con gái. Anh vốn không nên lo chuyện bao đồng thế nhưng tiếng kêu tuyệt vọng đó cứ đâm sâu vào trong lòng anh.
Trong xưởng, Bạch Thanh Dung bị A Tam trói chặt hai tay không thể nào chống cự được, Hoàng Minh dùng sức kéo váy của cô, biết rằng hôm nay mình sẽ bị đám cầm thú này làm nhục, lửa giận trong cô không kiềm chế được bùng phát nhưng giãy giụa cũng vô ích, do bị mất máu quá nhiều nên ý thức của Bạch Thanh Dung dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê man, cô dường như nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen xông vào, đá văng A Tam và Hoàng Minh đang nằm sấp trên người mình ra, trong xưởng vang lên tiếng đánh nhau cùng với tiếng kêu rên của những người đàn ông, trước khi Bạch Thanh Dung ngất đi, cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, nhanh chóng đi ra khỏi nhà xưởng...
Bên trong bệnh viện.
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest vừa vặn với dáng người, cổ tay đeo đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn đứng bên cạnh giường bệnh lẳng lặng nhìn Bạch Thanh Dung đang hôn mê bất tỉnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cậu Lý, tình hình của cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ Lý lật xem đầu lưỡi và mí mắt của Bạch Thanh Dung, nặng nề thở dài một hơi: “Mấy vết thương ngoài da trên người không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên bây giờ phải truyền máu ngay lập tức.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên, cô ấy đã hôn mê hai ngày rồi đấy.” Người đàn ông mất kiên nhẫn nói. Bác sĩ Lý đẩy mắt kính trên sống mũi: “Nhóm máu của cô ấy là RH âm tính, trong kho máu của bệnh viện không có.”
Vẻ mặt của người đàn ông nghiêm túc nhìn bác sĩ Lý: “Cậu Lý, vì cô ấy mà tôi đã phải đánh nhau với người ta đấy, cậu phải cứu sống cô ấy!” Bác sĩ Lý nhìn thái độ vừa dứt khoát lại quyết tâm của người đàn ông, sau đó anh đi ra khỏi phòng bệnh nói thầm gì đó với y tá, y tá lập tức vội vàng rời đi.
“Cậu Hạ, tôi đã cho y tá đi triệu tập tất cả các bác sĩ y tá trong viện để thử máu rồi.” Bác sĩ Lý vỗ vỗ bả vai của người đàn ông: “Cô ấy là gì của cậu?”
Người đàn ông không để ý đến câu hỏi của bác sĩ Lý, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạch Thanh Dung rơi vào trầm tư, người con gái này là ai, sao lại có liên quan đến đàn em của A Bưu, hay rốt cuộc cô ta đã mạo phạm người nào...
“Bác sĩ Lý, đã thử tất cả rồi, nhưng không có.” Người y tá ban nãy vội vàng nói, vẻ mặt của bác sĩ Lý như sớm đã đoán ra, bất lực nói: “Cậu Hạ, cậu xem... cái này...”
“Tôi thuộc nhóm máu RH âm tính.” Người đàn ông bình tĩnh nói: “Lấy máu của tôi truyền cho cô ta đi.” Miệng của bác sĩ Lý kinh ngạc mở lớn đến nỗi có thể đút lọt một quả trứng gà: “Cậu Hạ, cô ta là bạn gái của cậu sao?” Bác sĩ Lý chưa bao giờ thấy Hạ Dũng trọng tình nghĩa sẵn sàng giúp đỡ người khác như vậy…
Nên cảm thấy hơi khó tin.
Hạ Dũng cởi áo vest ngoài ra sau đó vén tay áo sơ mi trắng lên, nói: “Cứu người quan trọng hơn.” Bác sĩ Lý không nói gì thêm lập tức sai y tá đi chuẩn bị truyền máu.
Nhìn từng giọt máu của mình được truyền vào trong cơ thể Bạch Thanh Dung, trên khuôn mặt hơi tái nhợt của người đàn ông nở nụ cười yên tâm...
“Ding... Ding... Ding...” Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ không khí yên tĩnh bên trong phòng bệnh, người đàn ông nhấn nút trả lời.
“Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông trở nên u ám thêm vài phần, vốn là đến lấy thứ đồ mình cần, ai biết thuộc hạ làm việc không nghiêm túc nên chỉ sai địa điểm, để rồi đụng phải bọn đàn em của A Bưu và cô gái này.
Có điều người đàn ông không cảm thấy khó chịu khi không làm được việc, ngược lại anh cảm thấy vô cùng vui vẻ khi gặp được người con gái này.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh bên cạnh Bạch Thanh Dung, anh cảm thấy hơi mệt mỏi nên nhắm nghiền hai mắt lại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hai người.
...
“Nước... Nước... Tôi muốn uống nước...” Hai mắt của Bạch Thanh Dung nhắm chặt, đôi môi khô khốc nhẹ giọng nỉ non, người đàn ông nằm trên giường bệnh bên cạnh nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô gái đó, liền đứng dậy rót cho Bạch Thanh Dung một ly nước, sau đó để Bạch Thanh Dung ngồi dựa vào ngực mình từ từ đút cho cô uống.
Bạch Thanh Dung chậm rãi mở mắt, nhìn phòng bệnh xa lạ, các thiết bị xa lạ cùng với người đàn ông xa lạ trước mắt này, ý thức dần trở nên rõ ràng. Cô nhớ cô bị một đám người bắt cóc rồi bị đưa đến một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó đã xảy ra những chuyện đáng khinh bỉ, chính cô còn sứt đầu mẻ trán chảy rất nhiều máu.
“Anh... Anh là ai?” Bạch Thanh Dung đẩy người đàn ông đang đỡ mình ra, nhanh chóng vén chăn lên cúi đầu kiểm tra xem quần áo của mình còn nguyên vẹn hay không.
“Cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?” Người đàn ông im lặng nhìn Bạch Thanh Dung.
“Ân nhân cứu mạng...” Bạch Thanh Dung dường như nghĩ đến điều gì đó, cô nhớ mang máng trước khi cô hôn mê có một người đàn ông xông vào đạp bay Hoàng Minh đang cởi quần áo của cô, sau đó cô ngất đi.
“Là anh cứu tôi sao?” Bạch Thanh Dung nhìn người đàn ông trước mắt, mái tóc của anh hơi lộn xộn, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người hơi nhăn nhúm càng làm nổi bật lên vẻ dịu dàng và vẻ đẹp trai của anh.
“Sao cô lại dây vào bọn họ vậy?” Người đàn ông đặt ly nước ở đầu giường lẳng lặng nhìn Bạch Thanh Dung.
“Tôi cũng không biết, cám ơn anh, nếu không có anh, chỉ sợ tôi có chết cũng không nhắm mắt.” Bạch Thanh Dung cảm động đến rơi nước Tắt nói.
Bạch Thanh Dung hiểu rõ, nếu người đàn ông này không cứu mình, đám cầm thú kia nhất định sẽ quay lại tất cả quá trình bọn chúng làm nhục mình, điều đó còn khó chịu hơn so với việc giết cô.
Thấy Bạch Thanh Dung khóc nên anh cũng không hỏi thêm nữa, lúc xông vào nhà xưởng, anh nhìn thấy mấy tên côn đồ đang đè lên Bạch Thanh Dung khắp người toàn là máu đã ngất đi, bên cạnh còn có người cầm thiết bị chụp ảnh, ghi hình.
Đám thủ hạ của A Bưu trước giờ làm việc rất điên cuồng, cho dù là nam nữ già trẻ bọn chúng đều sử dụng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, anh không vừa mắt với đám người đó rất lâu rồi, lần này cứu được Bạch Thanh Dung còn dạy dỗ được đám tạp nham đó; anh thấy rất vui, thậm chí vừa nãy còn hiến máu cho cô gái này.
“Cô tên gì?”
Đôi tay của Bạch Thanh Dung nắm lấy tay trái vừa mới truyền máu của Hạ Dũng nói: “Tôi là Bạch Thanh Dung, ân tình của anh tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp anh.”
Người đàn ông bị Bạch Thanh Dung nắm phải vết kim truyền máu vẫn chưa lành, đau đớn nhíu mày: “Cô buông tay tôi ra trước đã.” Bạch Thanh Dung nhìn tay của người đàn ông bị mình nắm phải đang chảy máu, cô hoảng sợ vội buông ra cúi thấp đầu: “Xin lỗi.”
Người đàn ông bẻ các đốt ngón tay thản nhiên nói: “Hạ Dũng, tôi tên là Hạ Dũng.”
“Hạ Dũng... Tên của anh thật ấm áp, giống như con người anh vậy.”
Hạ Dũng đứng dậy về giường của mình nằm: “Tôi chỉ truyền cho cô có chút máu mà cô đã thấy tôi ấm áp rồi sao?”
Bạch Thanh Dung nhìn vết máu trên mu bàn tay của Hạ Dũng lập tức bừng tỉnh: “Anh không chỉ cứu tôi, mà còn truyền cả máu cho tôi sao?”
Nhìn ánh mắt trong suốt của Bạch Thanh Dung, lời nói phát ra từ khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn đó tràn đầy lòng thành, Hạ Dũng cười ha ha nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Khuôn mặt Bạch Thanh Dung trở nên nghiêm túc: “Cho dù thế nào thì ân tình này tôi nhất định nhớ kỹ trong lòng, nhất định sẽ báo đáp anh.”
“Báo đáp tôi? Cô định báo đáp tôi thế nào, lấy thân báo đáp sao?” Hạ Dũng híp mắt nhìn Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Hạ Dũng, sau đó cúi đầu không trả lời.
“Đúng rồi cô tên là Bạch Thanh Dung sao? Ừm... Cái tên rất hay...” Hạ Dũng nằm trên giường bệnh không khỏi lắc đầu cười khổ, cô gái này đã hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại vẫn có thể nói nhiều như vậy, nói nhiều đến nỗi khiến anh cảm thấy buồn ngủ...
...
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị.
Lâm Thành Phong ngồi trên ghế làm việc bằng da lạnh lùng nói: “Cường, vẫn chưa tìm được cô ấy sao?” Cường len lén liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi tìm thấy chiếc xe dẫn cô Bạch đi ở một nhà xưởng bị bỏ hoang, và một chiếc áo khoác của cô Bạch, nhưng không thấy cô Bạch đâu.”
Cường để áo khoác của Bạch Thanh Dung lên bàn của Lâm Thành Phong: “Người của chúng ta vẫn đang tìm, có thể cô Bạch đã được người khác cứu, nếu không... sao ngay cả thi...” Câu nói kế tiếp của Cường bị nuốt trở lại không thốt ra miệng.
“Cường, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được cô ấy.” Lâm Thành Phong nhìn vết máu màu đỏ tươi nhức mắt trên áo khoác của Bạch Thanh Dung, xem ra trong lòng anh vô cùng khó chịu, cô gái này đến bệnh viện rồi đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ, cũng đã hai ngày rồi.
Phái người đi tìm cũng chỉ biết cô bị một chiếc xe nhỏ bắt đi, nhờ cục trưởng Trương bên bộ giao thông ra lệnh điều tra camera khắp thành phố, Cường mới tìm thấy nhà xưởng bỏ hoang kia, nhưng trừ cái áo khoác dính máu này ra thì chẳng tìm thấy thứ gì khác.
Sau khi Cường đi ra ngoài, Lâm Thành Phong không khống chế được tâm trạng buồn bực. Anh hất toàn bộ đồ trên mặt bàn xuống dưới đất, máy tính và những đồ pha lê mỹ nghệ cao cấp cũng bị rơi vỡ tan.
Lâm Thành Phong cầm lấy chiếc áo khoác nhuốn máu trầm tư suy nghĩ, máu... không tìm thấy người... có thể đã được cứu? Lâm Thành Phong dường như nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Cường: “Điều tra tất cả các bệnh viện, tra từng cái một, nhanh lên!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Lâm Thành Phong vẫn không thể nào bình tĩnh hơn được, trong lòng oán trách chính mình, sao lại để một mình cô chạy khắp nơi như vậy. Lúc nghe Cường nói không tìm thấy cô, trái tim của Lâm Thành Phong trở nên lạnh lẽo đến cùng cực, trước giờ anh không phát hiện ra khi cô biến mất, mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy...