CHƯƠNG 95: CÔNG DỤNG CỦA MỘT VẠN ĐÓA HỒNG
Lâm Thành Phong đi rồi Bạch Thanh Dung mới nhớ ra chuyện cô muốn nhờ cậy Lâm Thành Phong, vốn dĩ tối qua muốn nói với Lâm Thành Phong chuyện Phạm Lan Lan một chút, hy vọng Lâm Thành Phong có thể giúp một tay, không ngờ quay lại phòng ngủ đã bị viên đạn bọc đường là anh oanh tạc chóng cả mặt. Quên mất chuyện này, Bạch Thanh Dung không khỏi thầm mắng mình quá không bình tĩnh.
Ra khỏi phòng để quần áo nhìn phòng ngủ đầy hoa hồng vẫn còn tươi. Khi những đóa hoa trong thời gian xinh đẹp nhất chính là lúc nó héo hon nhanh nhất, nhìn nhiều cánh hồng như vậy Bạch Thanh Dung thật sự có chút không nỡ, mấy ngày nữa thôi hoa sẽ héo tàn, sau đó đều bị quét vào thùng rác.
Một phòng lớn đầy hoa, ít cũng phải trăm mấy ngàn bông, trăm mấy ngàn cánh hoa chỉ có thể dùng một đêm như vậy đúng là quá lãng phí đúng không? Bạch Thanh Dung tính toán trong lòng, cần phát huy giá trị lớn nhất của những cánh hoa này.
Bạch Thanh Dung đi qua đi lại một hồi trong phòng ngủ, trong đầu lóe lên một cái, bản thân hoa hồng là một trong những loại dưỡng nhan sắc cao cấp nhất. Không phải trên thị trường có rất nhiều trà hoa hồng và mứt hoa hồng sao?
Chỗ hoa này bỏ đi cũng rất đáng tiếc, nhất định là có thể làm thành không ít trà hoa hồng và mứt hoa hồng. Nói là làm, Bạch Thanh Dung lên mạng tìm tòi rất nhiều cách bào chế trà hoa hồng và mứt hoa hồng.
Lấy bút ghi lại từng bước và những mục chú ý, độ ấm của nước và những nguyên liệu điều chế…v.v. Bạch Thanh Dung chép lại phương pháp mấy lần, một mình cô sao có thể xử lý hết nhiều cánh hoa như vậy, cô cần người làm và thím Trương của nhà họ Lâm giúp đỡ mới được.
“Thím Trương, thím Trương.” Bạch Thanh Dung đi tới phòng khách tìm thím Trương, thím Trương đang ở nhà bếp vội lau tay đi tới, cung kính nói: “Cô chủ, có chuyện gì không?”
Bạch Thanh Dung đưa thím Trương cách điều chế vừa mới viết xong: “Đây là hướng dẫn cách làm, gọi mọi người mang toàn bộ hoa hồng trong phòng cháu ra sân, theo cách làm này điều chế ra trà hoa hồng và mứt hoa hồng.”
Thím Trương cầm lấy bản hướng dẫn cách làm xem qua rồi cười nói: “Cô chủ, hoa trong phòng cô là tiên sinh trang trí, cũng tầm một vạn bông, nhiều hoa như vậy làm trà hoa hồng với mứt thì cả đời nhà họ Lâm chúng ta cũng không uống hết, không ăn hết.”
“Vậy có thể tặng cho nhân viên công ty, tập đoàn Lâm Thị nhiều nhân viên như vậy. Chỗ hoa này cứ để héo đi thật sự là rất đáng tiếc, thím Trương, nhân hôm nay thời tiết tốt chúng ta mau làm thôi!” Bạch Thanh Dung thúc giục thím Trương.
Thím Trương nghĩ nhiều hoa như vậy đáng giá không ít tiền, bỏ đi thật rất đáng tiếc, đừng nói Bạch Thanh Dung đau lòng, bảo bà vứt đi bà cũng đau lòng không nỡ. Bạch Thanh Dung quản lý gia đình, phong cách làm việc cần kiệm như thế, trong lòng thím Trương tốt lên mấy phần.
Thím Trương không khỏi cảm khái: chủ tịch thật là có phúc, có thể lấy được người thông minh, lại còn tuyệt không ham muốn tài sản nhà họ Lâm như cô Bạch.
Thím Trương cầm bản hướng dẫn chạy nhỏ ra cửa tìm không ít người làm lên lầu lấy hoa hồng trong phòng ngủ, còn bảo mấy người làm nữ xem các hướng dẫn Bạch Thanh Dung viết trong bản hướng dẫn cẩn thận, đến những bảo vệ ngoài cổng chính cũng bị thím Trương gọi vào vặt hoa.
Trong sân lớn nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt, ai chuyển hoa thì chuyển hoa, ai vặt hoa thì vặt hoa, những người làm nữ vặt cánh hoa rồi bỏ vào hộp, bận rộn đóng gói.
Vì làm mứt cần nấu bằng nước sôi, Bạch Thanh Dung dẫn mấy người làm nữ vào bếp nấu mứt hoa hồng, thêm tỷ lệ mật ong và đường thích hợp theo bản hướng dẫn.
Bình thường trong nhà họ Lâm uy nghiêm yên tĩnh, lúc này tiếng người huyên náo, tất cả mọi người vô cùng bận rộn.
Người bên dịch vụ hôn lễ Lâm Thành Phong gọi đến bàn bạc chi tiết với Bạch Thanh Dung cũng bị Bạch Thanh Dung lấy lý do bận quá mà gửi trở lại.
Ánh nắng mùa thu tuyệt đối không dịu hơn mùa hè, là thời tiết nắng gắt cuối thu. Những người làm và bảo vệ làm việc trong sân đổ không ít mồ hôi, rốt cuộc cũng làm xong công trình một vạn đóa hoa trước khi mặt trời lặn.
Trong sân bày biện những bình đựng trà hoa hồng hình tròn bằng thủy tinh, trên bàn lớn trong phòng khách nhà họ Lâm cũng bày đầy những mứt hoa hồng mà Bạch Thanh Dung nấu.
Tuy quá trình rất vất vả nhưng mọi người thấy thành quả khổ cực một ngày của mình, trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
“Oa, vậy mà cũng xong cả rồi.” Bạch Thanh Dung có chút kinh ngạc nhìn thành quả mọi người cùng nhau nỗ lực, cô còn tưởng phải làm mấy ngày mới có thể xong.
“Cô chủ, nhiều người thì sức lớn. Chúng ta đông người như vậy lại toàn là người trẻ tuổi khỏe mạnh tay chân lanh lẹ, hiệu suất làm việc cũng cao.” Thím Trương vừa cười vừa nói.
“Thím Trương, thím nói đúng, đều là nhờ mọi người cả. Tối nay tôi và mọi người cùng nhau làm cơm khao mọi người một bữa, Cúc, cô đi chuẩn bị thêm một ít rượu đi.” Bạch Thanh Dung ra ngoài cửa tập hơn mọi người lại một chỗ.
“Hôm nay vất vả cho mọi người đã giúp tôi một tay. Lát nữa tôi và thím Trương sẽ chuẩn bị một bữa cơm rượu, tối nay tất cả mọi người đều đến bàn dài trong nhà chính để dùng cơm nhé.” Bạch Thanh Dung nói với đề xi ben lớn hơn bình thường.
Đến nhà chính nhà họ Lâm ăn cơm là chuyện tất cả người làm ở đây còn chẳng dám nghĩ tới, trong ý thức của bọn họ, người có thể ăn cơm trong nhà chính nhà họ Lâm đều có thân phận vô cùng tôn quý, phòng ăn nhà họ Lâm đâu phải là nơi mà những người bình thường như họ có thể ngồi.
Thấy mọi người không nói lời nào, dường như Bạch Thanh Dung nhận ra sự e ngại của mọi người, để xóa tan lo lắng trong lòng mọi người, Bạch Thanh Dung nhìn thím Trương bằng ánh mắt như là đang cầu cứu, thím Trương nhận ra ý Bạch Thanh Dung.
Đi tới trong đám người hiền hòa nói: “Hôm nay mọi người đã làm việc cả ngày, cô chủ đãi tiệc để cảm ơn mọi người. Mọi người đều không đi chẳng phải là không nể mặt cô chủ sao? Cô chủ chúng ta là một người chủ tốt, không phải người kiêu ngạo. Hôm nay nhất định phải ăn bữa cơm này, không được thiếu một ai.”
Thím Trương đã ở nhà họ Lâm mấy chục năm, lời nói vẫn là có mấy phần trọng lượng trước mặt đám người kia. Sau khi thím Trương thuyết phục một hồi, rốt cuộc mọi người trong sân cũng giảm bớt sự cố chấp trong lòng.
“Cô chủ bình dị gần gũi, chúng ta cũng không thể chối bỏ tâm ý của cô chủ. Mọi người nói có phải hay không.” Một anh bảo vệ đứng phía trước nhất hô lên.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi lên theo, không ít người phụ họa cho anh bảo vệ dẫn đầu: “Đúng vậy, cảm ơn cô chủ.”
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi rửa chân tay mặt mũi chuẩn bị dùng cơm cả thôi!” Thím Trương thấy mọi người đáp lại, ở bên cạnh nhắc nhở.
Đám người nhìn gương mặt bụi bẩn của người khác và cánh tay đổ đầy mồ hôi của mình, đi theo nhóm về chỗ của mình rửa ráy lau chùi. Bọn họ không muốn lát nữa ăn cơm mùi mồ hôi hôi rình dọa Bạch Thanh Dung, dù sao trong cuộc đời rất nhiều người, đây là lần đầu tiên được cô chủ nhà giàu mời mình ăn cơm.
Thấy tất cả mọi người vui vẻ đồng ý lời mời của mình, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng phấn khởi. Đi ra phía trước thân thiết kéo tay thím Trương: “Thím Trương, hôm nay tất cả đều nhờ thím, nếu không một mình cháu nhất định là không làm được gì.”
Thím Trương làm thuê lâu thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên được chủ thân thiết kéo tay bà, thân thiết nói chuyện với bà như vậy, trong lòng thím Trương cũng ngọt ngào.
Bạch Thanh Dung kéo thím Trương như vậy khiến thím Trương cảm thấy Bạch Thanh Dung giống như con gái mình vậy. Thím Trương cười hiền dịu: “Cô chủ, cô nói đi đâu vậy. Đây đều là việc những người làm như tôi nên làm, nhưng chủ nhân bình dị gần gũi như cô, tôi đã làm thuê mấy chục năm rồi cũng rất ít gặp được.”
“Thím Trương, đừng nói gì mà người làm hay không người làm. Lùi một vạn bước cũng nên coi là bề trên của cháu, thím giúp cháu làm nhiều việc như vậy cháu có nói cảm ơn cũng là việc nên làm.” Bạch Thanh Dung kéo thím Trương vào nhà bếp cười nói: “Thím Trương, chúng ta không nói lời thừa nữa, phải mau chóng làm cơm thôi, nếu không lát nữa mọi người ăn gì?”
“Được được được, nấu cơm nấu cơm.” Mắt thím Trương cũng cười thành một đường, hôm nay là một ngày bà bận rộn, cũng là một ngày vui ở nhà họ Lâm. Bà phát hiện có cô chủ như Bạch Thanh Dung, sau này cuộc sống nhà họ Lâm sẽ ung dung vui vẻ hơn rất nhiều.
Thấy Bạch Thanh Dung và thím Trương bận rộn trong phòng bếp, mấy người làm cũng hỗ trợ cùng. Người làm của nhà họ Lâm cũng xấp xỉ hơn ba mươi người, sao Bạch Thanh Dung và thím Trương có thể làm cơm cho nhiều người như vậy được.
Quản gia nam lần trước đưa Bạch Thanh Dung đi lấy xe chào hỏi những thanh niên, đặt bàn ăn trong phòng khách đến chỗ rộng nhất, bày rất nhiều hoa quả tươi và nước ngọt, rượu.
Những người làm bày biện từng món ăn mà Bạch Thanh Dung và thím Trương đã làm xong lên bàn, sườn heo xào chua ngọt, cá chép, tôm hùm cay…v.v
Tuy đều là những món ăn bình thường nhưng nhìn thôi mọi người cũng thèm lắm rồi. Đối với bọn họ đây không phải là một bữa ăn bình thường, đây chính là bữa cơm do phu nhân chủ tịch đích thân xuống bếp chuẩn bị. Ý nghĩa trong này có thể còn quan trọng hơn cả Mãn Hán Toàn Tịch (*) của hoàng đế.
Sau khi món cuối cùng được đặt lên bàn, Bạch Thanh Dung và thím Trương từ phòng bếp đi ra. Vị trí chủ tọa trên bàn ăn vẫn còn trống, anh vệ sĩ ngồi bên cạnh ghế của Bạch Thanh Dung thấy Bạch Thanh Dung đi ra thì lịch sự tiến lên kéo ghế ra cho cô.
Bạch Thanh Dung cúi đầu cười nhẹ nói cảm ơn xong liền vào chỗ, sau khi nhân vật chính của hôm nay ngồi xuống, mọi người trên bàn ăn ngừng thở, sợ một cử động không lễ phép của mình sẽ làm phiền vị phu nhân chủ tịch xinh đẹp dịu dàng này của bọn họ.
“Đừng nhìn nữa, rót rượu đi, tôi mời mọi người một ly.” Bạch Thanh Dung thấy mọi người không nói lời nào, để bầu không khí sôi động lên, cầm lấy cái ly không trước mặt, nhã nhặn rót cho mình một ly rượu.
Vừa nghe thấy phu nhân chủ tịch muốn mời mọi người, mọi người vội vã rót đầy ly rượu trước mặt. Bạch Thanh Dung đứng dậy nâng ly rượu cười nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi. Chỉ là một vài món ăn gia đình thường ngày, hy vọng mọi người đừng chê, mọi người đừng câu nệ, coi như là ăn cơm uống rượu với bạn bè, ai câu nệ liền phạt người đó ba ly rượu, ly thứ nhất tôi mời mọi người, tôi cạn rồi mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Bạch Thanh Dung nói xong ngửa cổ lên uống cạn rượu trong ly sứ. Mọi người thấy phu nhân chủ tịch đã cạn cũng uống hết rượu trong ly của mình, sau mấy câu nói của Bạch Thanh Dung vừa rồi, bầu không khí trên bàn ăn không còn căng thẳng nữa.
Bạch Thanh Dung ngồi xuống thấy mọi người đều không động đũa: “Đừng ngẩn ra đó, tôi đói chết rồi. Mọi người mau ăn đi.” Mọi người vốn đang câu nệ thấy phu nhân chủ tịch không hề xa cách gì, nói chuyện cũng rất hiền hòa, đều từ từ buông xuống cảm giác mất tự nhiên.
Trên bàn cơm bắt đầu truyền đến tiếng gắp thức ăn nhộn nhịp, tâm trạng Bạch Thanh Dung rất tốt, gắp cho mình mấy đũa đồ ăn. Từ sau khi đến nhà họ Lâm đây là lần đầu tiên ăn cơm với nhiều người như vậy, cũng là lần đầu tiên xuống bếp làm nhiều đồ ăn như vậy, càng là lần đầu tiên sống thỏa mãn như vậy ở nhà họ Lâm.
Tâm trạng con người tốt thì ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng. Bạch Thanh Dung rất hài lòng đối với tài nấu nướng hôm nay của mình, không khỏi ăn thêm mấy miếng. Trong lúc gắp thức ăn Bạch Thanh Dung để ý mấy vệ sĩ ngồi quanh mình rất ít động đũa.
Bạch Thanh Dung nghĩ thầm nhất định là ngồi quá gần nên bọn họ mới không tự nhiên như vậy. Rõ ràng cô đã tốt bụng mời người ta ăn, nếu người ta ăn không ngon thì không phải cô tốt bụng làm chuyện thừa thãi sao?
Bạch Thanh Dung gắp riêng cho từng vệ sĩ một vài miếng sườn chua ngọt, cười sảng khoái: “Đừng chỉ nhìn không, ăn đi. Chê tôi làm cơm không ngon sao?”
Mấy vệ sĩ thấy Bạch Thanh Dung đích thân gắp thức ăn cho mình, thật tưởng rằng Bạch Thanh Dung cho rằng bọn họ khó ăn mới không ăn, liền vội vàng giải thích: “Không có, cô chủ chê cười rồi. Cô chủ làm cơm đã không dễ gì, sao mấy người chúng tôi có thể chê chứ?”
“Các vị đại ca, đừng câu nệ, mọi người còn câu nệ như vậy nữa tôi cũng không thể làm gì khác hơn là rời khỏi bàn ăn đấy.” Bạch Thanh Dung cười nói.
Mấy vệ sĩ kia thấy Bạch Thanh Dung thực sự bình dị gần gũi như vậy, nhìn nhau một cái rồi cũng bắt đầu ăn cơm như những người khác, trong lúc đó còn nâng vài ly rượu mời Bạch Thanh Dung.
Trong sảnh nhà họ Lâm, trên bàn cơm hình chữ nhật khoảng mười mét, mọi người cười nói ăn uống linh đình, hình ảnh đó vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều giơ ngón cái lên trong lòng với vị phu nhân chủ tịch nhà mình.
Chưa bao giờ sĩ diện, quản lý nhà cửa cần kiệm, không chỉ rất xinh đẹp, xứng đôi với chủ tịch nhà họ mà còn có thể hòa đồng với bọn họ, quả thực cách xa mấy con phố so với những thiên kim giàu có kia.
Bên trong nhà chính nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt, bên ngoài nhà chính lại vắng ngắt. Lúc Cường chở Lâm Thành Phong về trước cổng chính nhà họ Lâm nhìn thấy ngoài cửa không có lấy một bảo vệ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Bảo vệ của nhà họ Lâm được huấn luyện bài bản, cho dù gió thổi mưa rơi cũng sẽ giữ vững cương vị, mà tối nay trăng thanh gió mát lại không có lấy một người.
***
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: bữa tiệc lớn của triều đình Trung Quốc.