CHƯƠNG 67: ANH, KHÓC RỒI
Lâm Thành Phong quay đầu đau buồn nhìn Bạch Thanh Dung, nhìn ánh mắt quan tâm và khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thanh Dung, không biết vì sao trong lòng anh càng thêm đau xót.
Trên gương mặt của Bạch Thanh Dung nở nụ cười nhạt:
“Không sao đâu, Lâm Thành Phong, muốn khóc thì cứ khóc đi, không có ai biết đâu.”
Bạch Thanh Dung không nói câu này còn tốt, vừa nói xong trong lòng Lâm Thành Phong không nhịn được sự đau thương và căm giận.
Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung vào trong lòng, đầu của Bạch Thanh Dung chôn vào trong ngực của Lâm Thành Phong, hít mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Bạch Thanh Dung đưa tay ôm lấy hông của Lâm Thành Phong, cô biết Lâm Thành Phong sẽ không làm gì mình, chỉ là quá buồn cần người an ủi mà thoi.
Người đàn ông trên đỉnh đầu không nói không rằng, chỉ ôm chặt lấy Bạch Thanh Dung, ánh mắt đau xót đến cực điểm. Càng ôm chặt thêm Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cảm giác được trán mình có chút ướt át, có một giọt nước chảy xuống miệng cô mặn mặn nhạt nhạt. Là nước Tắt, Lâm Thành Phong lại có thể khóc, Lâm Thành Phong cao ngạo lạnh lùng lại có thể rơi nước Tắt.
Bạch Thanh Dung ngoài ngạc nhiên ra còn có cảm giác đau lòng, ai nói đàn ông không được khóc, chỉ là chưa đến lúc đau lòng nhất mà thôi. Bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung vỗ lên lưng Lâm Thành Phong, giống như vỗ về một đứa nhỏ vậy:
“Không sao, ông chỉ lên thiên đường mà thôi.”
Bạch Thanh Dung nhỏ giọng an ủi Lâm Thành Phong, nước Tắt rơi xuống gương mặt Bạch Thanh Dung ngày một nhiều. Bạch Thanh Dung muốn thoát khỏi cái ôm của Lâm Thành Phong đi tìm khăn lau nước Tắt cho anh.
Nhưng lại bị Lâm Thành Phong ôm càng chặt hơn:
“Thanh Dung, đừng cử động, để tôi ôm một lát có được không.”
Giọng nói khàn đặc của Lâm Thành Phong lộ ra sự khao khát, Bạch Thanh Dung không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu trong lòng Lâm Thành Phong.
Ánh hoàng hôn chiếu vào hai thân thể đang ôm chặt lấy nhau trong phòng ngủ, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào, bầu không khí đau thương lạ thường.
Ngày hôm sau, xung quanh và trước cửa biệt thự nhà họ Lâm treo đầy vải trắng, người giúp việc và bảo vệ đều mặc quần áo tang màu trắng đứng canh trước cửa bên cạnh di thể của ông cụ Lâm.
Thím Trương chuẩn bị xong đồ vật cho tang sự của ông Lâm suốt cả một đêm, bà Lâm cũng thay một chiếc sườn xám màu đen, trên tóc và trước ngực cài một bông hoa cúc màu trắng, được thím Trương dìu đi đến cửa chính của nhà họ Lâm.
Bạch Thanh Dung cũng đỡ tay Lâm Thành Phong đi ra cửa chính của nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong mặc âu phục màu đen, trên túi áo vest cài một bông hoa màu trắng, Bạch Thanh Dung mặc sườn xám màu trắng, trên đầu búi tóc đen nhánh, phía sau cài một bông hoa màu trắng.
Bà Lâm thấy Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung cũng ra ngoài, gật đầu ý bảo có thể đi rồi.
“Lên đường tiễn ông cụ Lâm.”
Thím Trương nói với người giúp việc và bảo vệ trước mặt.
Bảo vệ đặt thi thể của ông Lâm lên xe tang, bà Lâm, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong lần lượt lên xe. Sau khi đến nhà tang lễ hỏa táng ông Lâm, không ít người bạn làm ăn qua lại thân thiết với nhà họ Lâm và bạn tốt mang theo hoa cúc đến phúng viếng.
“Chị dâu, Thành Phong, mọi người nén bi thương.”
“Chủ tịch Lâm, xin bớt đau buồn!”
“Bớt đau buồn!”
Đối với những người đến viếng, Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung sẽ đều gật đầu tỏ ý đáp lại. Bận rộn cả một ngày, người đến chia buồn mới đi hết, trong phòng hoa của ông cụ Lâm đặt rất nhiều hoa cúc xung quanh, nơi để linh cữu bi thương tràn ngập mùi hoa, nhưng mùi hoa này lại khiến người ta càng thêm đau lòng.
Lâm Thành Phong đi đến bên cạnh bà Lâm, ôm bả vai bà:
“Mẹ, đừng quá đau buồn. Thân thể của mẹ không được tốt, nên sớm quay về, ở đây có con và Thanh Dung rồi.”
“Đúng vậy, bà chủ, người không thể ngã bệnh được.”
Thím Trương lo lắng nói.
“Mẹ, mẹ trở về nghỉ ngơi đi, đừng quá đau buồn.”
Bạch Thanh Dung nắm tay bà Lâm, nhìn bộ dạng đau buồn của bà Lâm, trong lòng cô cũng vô cùng đau đớn. Người chết không thể sống lại, người sống cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Bà Lâm lã chã nước Tắt gật đầu:
“Thành Phong, Thanh Dung, hai con đã là người làm chủ của gia đình rồi, vậy ở đây giao cho hai con xử lý.”
“Mẹ, yên tâm đi, có con ở đây rồi! Mẹ quay về nghỉ ngơi đi, mệt cả một ngày rồi.”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nói với thím Trương:
“Thím Trương, đưa mẹ về trước đi.”
Lâm Thành Phong cũng đồng ý gật đầu:
“Thím Trương, đưa mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Thím Trương dìu bà Lâm:
“Bà chủ.”
Bà Lâm gật đầu, sắc mặt nặng nề rời khỏi linh đường, trong linh đường chỉ còn Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung ra ngoài linh đường dặn dò nhân viên nhà tang lễ xong, cùng Lâm Thành Phong mang hài cốt ông cụ Lâm ra nhà an táng công cộng ở ngoại thành chôn cất ông Lâm, xong xuôi thì trời đã tối.
Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được sự bi thương của Lâm Thành Phong, trên trời bắt đầu có những hạt mưa nhỏ rơi xuống. Cơn mưa mùa thu là lạnh nhất, Bạch Thanh Dung cầm chiếc ô trong suốt từ trong xe đi phía sau Lâm Thành Phong, lặng lẽ bên cạnh Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong giống như một cây lớn đứng yên không nhúc nhích trước mộ của ông Lâm, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Mưa càng lúc càng nặng hạt, trong không khí tràn đầy mùi bùn đất cùng mùi nước Tưa, tí tách chảy xuống, mưa to như trút nước.
Lâm Thành Phong vẫn duy trì tư thế này, nếu không phải Bạch Thanh Dung biết anh là một thương nhân, suýt nữa còn tưởng rằng Lâm Thành Phong từng ở trong quân đội, bởi vì anh đứng ở đó không động đậy rất lâu, giống như một pho tượng vậy.
Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, không có chiều hướng tạnh, Bạch Thanh Dung không khỏi có chút lo lắng:
“Lâm Thành Phong, chúng ta về thôi. Mưa càng lúc càng nặng hạt.”
Lâm Thành Phong giống như không nghe thấy vậy, vẫn đứng yên nhìn chằm chằm bia mộ của ông cụ Lâm.
“Lâm Thành Phong, anh đứng như vậy chỉ hành hạ chính mình. Ông sẽ không hy vọng anh như vậy, anh có biết không?”
Thấy Lâm Thành Phong vẫn không phản ứng, Bạch Thanh Dung dứt khoát vứt ô sang một bên:
“Được rồi, anh muốn ướt, chúng ta cùng ướt, ướt đến khi nào anh muốn quay về thì thôi.”
Mưa như trút nước nháy mắt khiến Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong ướt sũng, chân trời còn lướt qua mấy tia chớp sáng như ban ngày, tiếng sấm ầm ấm liên tục truyền đến.
Lâm Thành Phong vẫn đứng im không nhúc nhích trước mộ ông Lâm. A a hắt xì, Bạch Thanh Dung ướt sũng, lạnh đến hắt hơi. Lâm Thành Phong xoay người nhìn Bạch Thanh Dung.
Hạt mưa lớn như hạt đậu không chút thương tiếc rơi lên mặt Bạch Thanh Dung, một thân sườn xám màu trắng lúc này bị nước Tưa khiến cho ướt sũng thành màu xanh nhạt, trên đầu tóc cũng ướt sũng lộn xộn rơi xuống trán.
Ánh mắt nặng nề của Lâm Thành Phong thoáng qua tia khác thường, kéo Bạch Thanh Dung rời khỏi nghĩa trang đi vào trong xe, giận dữ nói:
“Thật là người phụ nữ ngu ngốc.”
Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong:
“Nếu không phải vì anh, tôi sẽ như vậy sao?”
“Em có thể đi trước, không cần quan tâm đến tôi.”
Lâm Thành Phong khởi động xe nhìn thẳng về con đường phía trước, lạnh nhạt nói.
“Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, tôi không quan tâm anh thì ai quan tâm anh.”
Chiếc xe chạy trong núi, đèn xe chiếu sáng đường núi trước mặt. Bạch Thanh Dung ngồi ghế lái phụ lạnh run, Lâm Thành Phong bật điều hòa trong xe:
“Thân thể không tốt thì đừng học người khác khoe sức.”
“Lâm Thành Phong, anh nối cáu cái gì, anh ướt thêm một lúc nữa cũng sẽ cảm lạnh giống tôi thôi, là tôi cứu anh đó.”
Lâm Thành Phong nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn Bạch Thanh Dung, ánh mắt hiện lên một chút phức tạp. Nhìn đến trong lòng Bạch Thanh Dung khó thở:
“Nhìn tôi làm gì?”
“Ha ha, em tưởng tôi muốn nhìn sao. Trở về nhanh chóng thay quần áo đi.”
Giọng điệu Lâm Thành Phong lạnh lùng, Bạch Thanh Dung vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình vốn là sườn xám bó người, sườn xám bị mưa ướt dường như dính chặt lên người cô, lộ ra đường cong lung linh trên người cô.
Hơn nữa sướn xám lại là màu trắng, dính nước gần như trong suốt, có thể nhìn rõ được nội y màu đen của Bạch Thanh Dung. Khuôn mặt của Bạch Thanh Dung ửng đỏ, lắp bắp nói:
“Không được nhìn nữa, nhìn nữa sẽ đau mắt.”
“Cũng không phải chưa nhìn chưa sờ bao giờ.”
“Lâm Thành Phong, anh...”
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự hồ Thiên Đàng, Bạch Thanh Dung nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phong:
“Không về nhà họ Lâm sao?”
“Không đủ xăng, xuống xe.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung, giống như ra lệnh nói:
“Bộ dạng này của cô quay về nhà họ Lâm, còn không ngại người khác nhìn thấy sao?”
Bạch Thanh Dung nhụt chí nhìn Lâm Thành Phong, muốn phản bác lại nghẹn ở cổ, hiện giờ bộ dáng này của cô quả thực không thích hợp về nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm nhiều bảo vệ và người giúp việc như vậy, nhìn thấy cô thế này quay về, cô biết chôn mặt đi nơi nào được.
Sau khi Bạch Thanh Dung xuống xe, chạy đến mở cửa, ngay cả chào cũng chưa kịp chào đã bị chị Trịnh đưa vào phòng ngủ. Đóng cửa phòng xong, Bạch Thanh Dung lập tức xông vào phòng tắm cời quần áo và nội y đã ướt sũng, thuận tiện tắm rửa.
Thân thể trần trụi nhanh chóng chạy vào phòng cất quần áo, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được bộ quần áo ngủ phù hợp, không phải quá dày thì là quá mỏng. quần áo ở đây đều là do Lâm Thành Phong sai người chuẩn bị, tìm một lúc lâu mới tìm thấy một chiếc váy ngủ màu kem, thắt lưng có đai đeo.
Lâm Thành Phong đi vào phòng giữ đồ đúng lúc nhìn thấy Bạch Thanh Dung đang mặc quần áo, màu kem tôn lên làn da trắng nõn của Bạch Thanh Dung, mái tóc dài ướt sũng tùy ỳ xõa xuống bả vai và trước ngực của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong nhìn thấy khiến trong lòng thoáng qua cảm giác kỳ lạ.
“A. Sao anh lại ở đây?”
Bạch Thanh Dung thét to, người đàn ông này xuất hiện từ lúc nào vậy, vì sao không có bất kỳ tiếng động nào, muốn dọa chết người ta sao?
“Cô nói xem.”
Lâm Thành Phong cởi áo khoác ướt sũng của mình ra, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình xuống:
“Em rất thích nhìn tôi cởi quần áo sao?”
Bạch Thanh Dung đỏ mặt:
“Anh nói vớ vẩn gì vậy, tôi không có.”
“Vậy còn không ra ngoài.”
Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, Bạch Thanh Dung lập tức phản ứng kịp ý tứ của Lâm Thành Phong, chạy ra khỏi phòng giữ đồ.
Bạch Thanh Dung ngồi đầu giường, tim đập thình thịch, gương mặt nhỏ nhắn nóng ran, Bạch Thanh Dung có chút tò mò vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Trước đây Lâm Thành Phong cũng hay nói những lời vô lại như vậy.
Vì sao hôm nay anh vừa nói, phản ứng của mình lại lớn như vậy.
Lâm Thành Phong thay bộ quần áo ngủ màu bạc, đi ra khỏi phòng cất đồ nhìn thấy Bạch Thanh Dung ngồi đầu giường lộ một mảng da thịt trắng nõn. Cảm giác sâu trong lòng ngày càng mãnh liệt. Trong đầu lóe lên hình ảnh Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng ở cùng nhau, cảm giác khác thường đó càng thêm mãnh liệt.
Lâm Thành Phong đi về phía Bạch Thanh Dung, người phụ nữ của Lâm Thành Phong anh không được phép đứng gần bất kỳ người đàn ông nào khác, cho dù bọn họ thật sự là bạn cũng không được.
Sau hai ngày Bạch Thanh Dung ở cạnh, chuyện này khiến Lâm Thành Phong càng thêm kiên định vào suy nghĩ trong lòng mình.
Anh quyết định đêm nay phải nói rõ tâm ý của mình cho Bạch Thanh Dung, cho dù Bạch Thanh Dung có muốn hay không, anh cũng sẽ không buông tha cho cô.