CHƯƠNG 97: KHOẢNG CÁCH LẠI XA HƠN
“Ăn không nói, ngủ không nói.” Lâm Thành Phong không khỏi cau mày nói.
Lúc này Bạch Thanh Dung mới ý thức được mình hơi mất lịch sự, không thèm quan tâm đó là ly trà hoa hồng Lâm Thành Phong vừa mới uống, cô bưng lên uống vài ngụm, nuốt bánh ga-tô trong miệng xuống.
Sau khi khẽ đặt ly trà lên bàn sách, Bạch Thanh Dung quay qua nghiêm túc nhìn Lâm Thành Phong, muốn nói lại thôi. Một là cô không biết bây giờ có thích hợp để Lâm Thành Phong giúp mình không. Hơn nữa, cho dù cô mặt dày không biết xấu hổ xin giúp đỡ thì Lâm Thành Phong sẽ giúp cô sao?
Lâm Thành Phong thấy lúc nãy Bạch Thanh Dung nói có chuyện muốn nói với mình, bây giờ lại thẫn thờ không biết đang suy nghĩ gì, anh không nhịn được hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Ờ, ờ, nếu em có việc muốn nhờ anh, anh có giúp em không?” Bạch Thanh Dung khẽ cắn môi nhỏ giọng nói, cô không quen nhờ vả người khác, đặc biệt là người đàn ông này, không biết vì sao cô cứ sợ người đàn ông trước mặt mình sẽ không giúp cô.
Lâm Thành Phong nghe ra trong lời nói của Bạch Thanh Dung có sự xa cách, trong lòng anh không những khó chịu mà còn đau lòng. anh tự trách mình không thể trở thành người đầu tiên có thể dựa vào trong lòng cô, khiến Bạch Thanh Dung không có cảm giác an toàn mà cứ phải cẩn thận thấp thỏm khi ở bên cạnh.
Đôi tay to lớn của Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, tự tay vỗ về gò má ửng hồng của Bạch Thanh Dung, diu dàng nói: “Anh đã nói rất nhiều lần, chúng ta là vợ chồng, có bất cứ yêu cầu gì em cứ nói với anh, sau này đừng thận trọng như vậy, anh là chồng em, là người muốn nắm tay em đi hết cả cuộc đời.”
Nghe vậy, Bạch Thanh Dung ngồi trong lòng Lâm Thành Phong khẽ gật đầu. Cô nghĩ chuyện mình muốn nhờ Lâm Thành Phong cũng không phải là chuyện to tát gì đối với anh, bèn nói thẳng với Lâm Thành Phong: “Một người bạn của em là Phạm Lan Lan đang làm việc ở Thiên Đường Nhân Gian. Nhưng cô ấy là phụ nữ, em thấy cô ấy làm việc lâu dài ở đó có hơi…”
“Đó là do cô ta chọn.” Lâm Thành Phong lên tiếng cắt ngang câu nói dang dở của Bạch Thanh Dung. Lâm Thành Phong vẫn luôn không thích những cô gái không có lòng tự trọng, nhiều năm qua anh đã gặp không ít, hơn nữa vừa nghĩ tới ngày xưa Phạm Lan Lan đó còn giúp Bạch Thanh Dung vào Thiên Đường Nhân Gian, anh đã nổi giận.
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong cắt ngang lời nói của mình, cũng mơ hồ đoán được có lẽ Lâm Thành Phong sẽ không giúp cô chuyện này, nhưng nghe thấy câu nói có chút khinh miệt của Lâm Thành Phong, trong lòng cô lại càng lạnh lẽo.
Trong lòng Lâm Thành Phong, bạn của cô Phạm Lan Lan chẳng khác gì những loại gái diêm dúa, nhưng chẳng phải anh cũng mang cô về từ Thiên Đường Nhân Gian sao? Bạch Thanh Dung đột nhiên cảm thấy mình thật ảo tưởng, tại sao cô lại trông mong Lâm Thành Phong sẽ giúp cô chứ.
“Lâm Thành Phong, trên thế giới này không phải ai cũng có thể làm chủ vận mệnh và cuộc đời của mình, em cũng là người được mang về từ nơi đó.” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói, đứng dậy rời khỏi vòng tay của Lâm Thành Phong, chậm rãi dọn dẹp bát đĩa trên bàn sách.
Lâm Thành Phong thấy thái độ của Bạch Thanh Dung xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ trở nên lạnh lùng khi nghe thấy câu nói của mình, Lâm Thành Phong có chút hối hận vì đã nói ra câu đó. Lời nói của Bạch Thanh Dung càng khiến tâm trạng của anh nặng nề, Bạch Thanh Dung quả thực là người anh mang về từ Thiên Đường Nhân Gian, nhưng trong lòng anh, cô hoàn toàn khác biệt với những người khác.
“Thanh Dung.” Lâm Thành Phong kéo tay Bạch Thanh Dung, bị Bạch Thanh Dung khéo léo né tránh. Bạch Thanh Dung bưng khay gỗ lên: “Không quấy rầy anh nữa, xem như hôm nay em chưa nói gì, em đi rửa bát.” Nói xong, Bạch Thanh Dung đi ra ngoài.
Lâm Thành Phong chán nản đấm một cú lên bàn sách, cô gái nhỏ của anh lại bị anh dọa chạy mất. Lâm Thành Phong khó chịu trong lòng châm một điếu thuốc, hít mạnh một hơi rồi từ từ nhả khói, xung quanh anh là khói trắng lượn lờ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh đang suy nghĩ về lời Bạch Thanh Dung vừa nói, cô nói đúng, không phải ai cũng có thể làm chủ vận mệnh của mình, ngay cả một chủ tịch ở vị trí cao như anh cũng phải bất đắc dĩ nhượng bộ và hi sinh rất nhiều chuyện.
Huống chi những cô gái bình thường như Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan, phái yếu bọn họ cũng sẽ nhượng bộ vì thực tế cuộc sống.
Lâm Thành Phong hít một hơi thuốc dài rồi dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trên bàn sách. anh lấy điện thoại di động ra tìm số liên lạc trên màn hình rồi gửi một tin nhắn, phía bên kia nhanh chóng cho anh một câu trả lời hài lòng.
Bạch Thanh Dung cất xong bát đũa thì lập tức đi thẳng về phòng ngủ, rửa mặt qua loa, thay đồ ngủ rồi đứng thẫn thờ bên cửa sổ, lòng thấy chua xót.
Bạch Thanh Dung vẫn canh cánh trong lòng với thái độ vừa nãy của Lâm Thành Phong, câu nói chồng cô muốn ở bên cô cả đời của anh chỉ là lừa gạt. Bạch Thanh Dung là người có lòng tự trọng rất cao, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời nói vừa nãy của Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong khinh thường Phạm Lan Lan như vậy không phải cũng là khinh thường cô sao?
Bạch Thanh Dung nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, trong lòng vừa chua xót vừa tức. Nghĩ một lúc lại cảm thấy không nên giận Lâm Thành Phong làm gì, khoảng cách giữa cô và Lâm Thành Phong xa vạn dặm, trong mắt người giàu có như anh làm sao hiểu được sự bất lực và cuộc sống của những người bình thường như các cô đây?
“Hừ, đồ đàn ông ngạo mạn, trái đất không có anh vẫn quay, không có anh thì em vẫn giúp được chị Lan Lan.” Bạch Thanh Dung nhìn ánh trăng trên bầu trời, lẩm bẩm: “Trên đời này có ngàn vạn con đường thành công, không ai cần ai nhé.”
Nói là làm, Bạch Thanh Dung kéo rèm cửa sổ, xoay người ngồi trước bàn máy tính trong phòng ngủ, mở máy ra. Ngón tay cô gõ lạch cạch trên bàn phím, tập trung tinh thần xem lướt các loại tài liệu quản lý tài chính trên các trang web học tập.
Lúc Lâm Thành Phong mở cửa phòng ngủ, thấy Bạch Thanh Dung hết sức chăm chú ngồi trước máy tính, hoàn toàn không nhận ra anh đã vào, trong lòng anh lại nặng nề hơn, lẽ nào trong lòng người phụ nữ của mình, bản thân không hề tồn tại như vậy sao?
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng đi tới phía sau Bạch Thanh Dung, thoáng nhìn vài thông tin tài liệu Bạch Thanh Dung tìm kiếm, trầm giọng nói: “Những thứ tìm được trên mạng đều vô dụng, thành công thực sự nằm ở thực tế, là những kinh nghiệm quý báu từng bước có được.”
Bạch Thanh Dung có vẻ đã quen với việc Lâm Thành Phong xuất hiện sau lưng không chút tiếng động, lúc này, Bạch Thanh Dung không bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thành Phong nữa. Tuy biết lời nói của Lâm Thành Phong có lý lẽ của riêng nó nhưng cô không muốn chịu thua trước mặt Lâm Thành Phong, cứng đầu tiếp tục xem tài liệu của mình, không thèm để ý đến Lâm Thành Phong.
“Phụ nữ thường xuyên dùng máy tính rất mau già.” Lâm Thành Phong mạnh mẽ kéo Bạch Thanh Dung đang ngồi trước máy tính vào lòng mình.
“Mắc mớ gì đến anh.” Trong lúc nhất thời, Bạch Thanh Dung theo bản năng thốt ra một câu thô tục, lời mới ra khỏi miệng, Bạch Thanh Dung đã chột dạ. Đây là lần đầu tiên cô xổ ra những lời kém duyên, mà lần này còn ngay trước mặt Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung thấp thỏm ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lâm Thành Phong, quả nhiên mặt anh đen như than, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm cô, mày kiếm nhíu chặt.
Môi mỏng của anh hé mở, lạnh lùng nói: “Em nói gì?” Âm cuối hơi kéo dài, ba chữ ngắn ngủi tràn đầy tính nguy hiểm khi lọt vào tai Bạch Thanh Dung.
Nhận thấy khuôn mặt đẹp trai đang kề sát vào mình, Bạch Thanh Dung theo bản năng lùi về phía sau, chân cũng không ngừng lùi về phía sau, Bạch Thanh Dung lùi một bước thì Lâm Thành Phong tiến thêm một bước, đôi tay to lớn ôm chặt cô vẫn không buông.
Mãi đến khi Bạch Thanh Dung lùi đến bên cửa sổ, không đường lui, Lâm Thành Phong cân nhắc nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trầm giọng nói: “Sau này anh mà nghe được em nói vậy, em sẽ biết tay.”
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Anh buông em ra trước đi.” Đôi tay Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung lại chặt thêm một chút: “Em là vợ anh, anh không buông.”
“Vợ anh cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi. Hôm nay làm nhiều trà hoa và mứt hoa quá, em mệt.” Bạch Thanh Dung có chút mệt mỏi rã rời nói, cô không gạt Lâm Thành Phong, đúng là cô hơi mệt. Nói gì thì nói, trong vòng một ngày dùng cả trăm ngàn đóa hồng chế biến thành trà hoa, mứt hoa là cả công trình cực lớn.
Bạch Thanh Dung bình thường cũng rất ít làm chuyện vặt, hôm nay hoàn thành một công trình lớn cùng mọi người nhờ vào bầu nhiệt huyết, vừa nãy lại vận động trí não trước máy tính hồi lâu, bây giờ cô thật sự hơi buồn ngủ.
“Lo chồng em không mua nổi trà hoa, mứt hoa sao? Vất vả như vậy làm gì?” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung quả thực khá mệt, có chút đau lòng nói.
“Theo chủ nghĩa tư bản của các anh, đó là tận dụng hết công dụng của một thứ, anh hiểu không?” Bạch Thanh Dung cạn lời nói: “Nó không liên quan đến việc có mua nổi hay không, có tiền cũng không thể lãng phí.”
Mặc dù biết Bạch Thanh Dung nói rất có lý, Lâm Thành Phong vẫn muốn bật cười: “Vậy em tốn sức làm nhiều trà hoa, mứt hoa như vậy, chúng ta không dùng hết, đến lúc đó lại vứt đi thì không phải càng lãng phí sao?”
Bạch Thanh Dung đẩy Lâm Thành Phong ra, trách móc: “Ai nói mình em ăn chứ, mình em ăn thì e rằng ăn cả đời cũng không hết. Có thể làm món quà nhỏ tặng nhân viên trong công ty mà.”
“Cái gì?” Lâm Thành Phong kinh ngạc nheo mắt nhìn Bạch Thanh Dung: “Công sức em cực khổ một ngày lại là quà tặng cho nhân viên của tập đoàn Lâm Thị?” Lâm Thành Phong cho rằng Bạch Thanh Dung bắt đầu để ý đến việc của mình và công ty, trong lòng càng vui hơn.
Bạch Thanh Dung gật đầu: “Nhiều hoa như vậy, vứt đi thật đáng tiếc. Chế biến thành trà hoa, mứt hoa làm quà không phải rất tốt sao?”
“Bây giờ em là vợ của Lâm Thành Phong anh, lại tiếc mấy trăm ngàn bông hoa kia sao? Bình thường chi phí sinh hoạt của em rất eo hẹp hả?” Nghe Bạch Thanh Dung luôn miệng nói đáng tiếc lãng phí, quả thực quá mất mặt đối với ông trùm thương trường như anh.
Bạch Thanh Dung thầm trợn mắt trong lòng rồi nhẹ giọng nói: “Tiết kiệm không liên quan đến có tiền hay không có tiền, bỏ đi, có nói anh cũng không hiểu.”
Lâm Thành Phong đương nhiên hiểu ý của Bạch Thanh Dung, anh chỉ hy vọng cô trở thành người phụ nữ của Lâm Thành Phong anh thì đừng tiết kiệm như vậy nữa. Lâm Thành Phong lấy ví tiền trong túi, rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu bạc, phía trên có khắc chữ “Lâm” rất to.
Lâm Thành Phong đưa thẻ cho Bạch Thanh Dung: “Không có mật khẩu, em cứ cầm đi quẹt, thích cái gì mua cái đó.” Lâm Thành Phong mới nhớ tới anh và Bạch Thanh Dung kết hôn lâu như vậy, nhưng một người vợ như cô lại chưa hưởng chút gì từ nguồn kinh tế tài chính của anh.
Bạch Thanh Dung nhìn tấm thẻ kia, có thể khiến ngân hàng đặc biệt làm một tấm thẻ có in chữ Lâm thì tuyệt đối không phải là tấm thẻ bình thường, Bạch Thanh Dung lắc đầu: “Em không cần, anh giữ đi.”
Lâm Thành Phong nhíu mày, người phụ nữ này lại từ chối tấm lòng của anh, bên ngoài kia có bao nhiêu cô gái muốn bước chân vào nhà họ Lâm vì tấm thẻ này, mà Bạch Thanh Dung của anh gần như chưa bao giờ quan tâm đến sự giàu có và công ty của dòng họ sau lưng anh.
“Cho em thì em cứ cầm, đừng từ chối anh.” Lâm Thành Phong giả vờ nặng nề nói, có đôi khi đối xử với cô gái nhỏ này, anh phải sầm mặt lại, nếu không... cô vợ nhỏ của anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên, thấy Lâm Thành Phong sầm mặt, Bạch Thanh Dung lập tức ngoan ngoãn nhận lấy tấm thẻ màu bạc in chữ Lâm kia. Nhưng Bạch Thanh Dung nhận nó chỉ vì không muốn cãi nhau với Lâm Thành Phong chứ không hề nghĩ tới việc tiêu tiền trong đó.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung nhận thẻ, tâm trạng tốt hẳn lên. Người phụ nữ của Lâm Thành Phong anh nên như vậy, cơm no áo ấm muốn mua gì thì mua, trong thẻ luôn có tiền quẹt mãi không hết, nếu không... anh kiếm tiền còn có ý nghĩa gì, cho dù có giàu nhất đất nước thì sao chứ.
“Ngủ nào.” Lâm Thành Phong bế Bạch Thanh Dung đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt Bạch Thanh Dung lên giường, đang chuẩn bị đè người lên, Bạch Thanh Dung nhận ra ý muốn của người đàn ông này.
Cô giơ tay khẽ đẩy Lâm Thành Phong ra, nhỏ giọng nỉ non nói: “Lâm Thành Phong, hôm nay em mệt chết đi được.” Lâm Thành Phong gấp không chờ nổi thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Thanh Dung, bỗng mềm lòng hơn. Tuy anh quả thực rất muốn gần gũi cơ thể tỏa ra mùi hương thơm dịu của Bạch Thanh Dung nhưng trong lòng anh càng thương cơ thể mỏi nhừ của Bạch Thanh Dung hơn.
Sau một lát, Lâm Thành Phong xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, cố nén ham muốn khàn giọng nói: “Ừ, ngủ đi em.”
Mãi đến khi Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông ấy trên đỉnh đầu, cô mới khẽ nhắm mắt, bình yên ngủ say.