CHƯƠNG 117: SÍNH LỄ TRỊ GIÁ HÀNG NGHÌN TỶ ĐỒNG
Bạch Thanh Dung nhìn về phía tin nhắn, nhưng mấy phút rồi mà Hạ Dũng vẫn chưa trả lời. Cô nghĩ, Hạ Dũng chưa trả lời tin nhắn Wechat của cô chắc vì anh đang bận.
Mới đầu Bạch Thanh Dung định gọi điện cho Hạ Dũng, nhưng khi nghĩ lại thì thấy không được ổn lắm, nếu Hạ Dũng bận đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn trên Wechat của cô, giờ nếu như cô gọi điện có khi còn làm lỡ việc của anh.
Quên đi, Bạch Thanh Dung đặt điện thoại di động xuống. Nếu như Hạ Dũng làm xong việc, nhất định sẽ thấy tin nhắn của cô, nên không cần phải gọi điện thoại quấy rầy anh. Hơn nữa, có lẽ Hạ Dũng đã thấy được tin nhắn nhưng không muốn trả lời mà thôi.
Sáng sớm, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị.
Một người đàn ông mặc bộ vest thiết kế riêng màu xám nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất, anh bần thần nhìn về phía tin nhắn Wechat mà Bạch Thanh Dung gửi, chỉ một câu nói ngắn ngủi cũng đủ để làm cho người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ này như rơi xuống hầm băng, một tuần trước, Lâm Thành Phong đã tuyên bố về đám cưới của mình với tất cả mọi người.
Chẳng qua khi Hạ Dũng nghe được tin đó cũng không cảm thấy đau lòng như lúc này, bây giờ là Bạch Thanh Dung đích thân gửi tin nhắn Wechat cho anh. Cái loại cảm giác này chính là cảm giác nữ thần của mình sẽ kết hôn với một người đàn ông khác, hơn nữa còn đặc biệt nói cho anh biết, Hạ Dũng biết Bạch Thanh Dung thông báo tin này cho anh biết cũng là xuất phát từ tình bạn, nếu như Bạch Thanh Dung ngay cả việc kết hôn cũng không thông báo cho anh biết thì sau này bọn họ căn bản sẽ không có quan hệ gì nữa.
Hạ Dũng tuyệt đối sẽ không đến dự đám cưới này, anh sẽ tìm một lý do thích hợp để từ chối. Nếu như anh không đến dự đám cưới của Bạch Thanh Dung mà không có lý do gì thì sợ là cô bé kia sẽ biết anh còn tình cảm với cô, như vậy e rằng sau này sẽ càng ngày càng thiếu cơ hội nói chuyện với nhau.
Anh nhìn về phía phố xá sầm uất bên ngoài cửa sổ, một cánh rừng xi măng cốt thép nguy nga. Hạ Dũng chống tay rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh là chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị, ở thành phố X cũng được coi là người có địa vị tương đối cao, là một trong số 20% người nắm giữ lượng tài sản lớn trên thế giới, mọi người đều cho rằng những người như bọn họ không có gì phải buồn phiền cả, nhưng họ sao có thể biết được là cho dù anh có bao nhiêu quyền lực, giàu có đến như thế nào cũng không thể có được người phụ nữ mà mình yêu.
Hạ Dũng nhắm mắt, nhớ lại lần khiêu vũ với Bạch Thanh Dung trong đêm tuyết và nụ hôn đêm đó, bàn tay của Hạ Dũng vô ý thức mà xoa lên môi mình, giống như nơi đó còn lưu lại nhiệt độ của Bạch Thanh Dung.
Ngày mai, người mà anh vẫn luôn nhớ nhung sẽ chính thức trở thành vợ của người khác. Chỉ có người đã từng mất đi thì mới có thể hiểu được cái cảm giác này, không, Hạ Dũng vốn chưa từng có được cô thì nói gì là mất đi, loại cảm giác đó càng thêm bất đắc dĩ.
Hạ Dũng nhìn đàn chim đang di cư về phía nam ở cuối đường chân trời, trong lòng càng thêm chua xót, anh cảm thấy choáng váng, nhiều năm sống ở nơi này, đây là lần đầu tiên anh căm hận cái thành phố nhộn nhịp này. Hạ Dũng đứng ở trước cửa sổ sát đất, cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới vứt bỏ, tất cả cũng là bởi vì Bạch Thanh Dung thật sự muốn kết hôn với Lâm Thành Phong mà thôi.
Một lúc lâu sau, Hạ Dũng lớn tiếng gọi: “Tề Vũ.” Tề Vũ mặc Vest đen, đi giày da, anh ta nghe thấy âm thanh liền lập tức đẩy cửa đi vào: “Chủ tịch.”
“Mua cho tôi một chiếc vé máy bay, đi đến đâu cũng được, chỉ cần phong cảnh đẹp và có thể bay trong ngày hôm nay là được.” Hạ Dũng nói. Tề Vũ đứng ở đằng sau, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hạ Dũng, nói: “Chủ tịch, nhưng mà, nhưng mà ngày mai là buổi ký hợp đồng mảnh đất ở Thành Đông, hơn nữa bà chủ còn muốn anh mang cô Dương đến tham gia đám cưới nhà họ Lâm nữa.”
Tề Vũ nhắc nhở Hạ Dũng, từ sau khi đưa Bạch Thanh Dung trở về, vị chủ tịch vốn luôn lười biếng của anh ta bỗng nhiên liều mạng làm việc, mỗi ngày đều tăng ca xử lý công việc. Tề Vũ cho rằng Hạ Dũng bởi vì tăng ca nên đầu óc trở nên không tỉnh táo, vậy mới muốn đi ra ngoài du lịch trong thời điểm mấu chốt này.
Hạ Dũng đương nhiên là biết những thứ mà Tề Vũ nói, nhưng anh vẫn là người có phần tùy hứng, không thích bị trói buộc, chuyện hợp tác thì để một người khác đi ký hợp đồng cũng được, không nhất thiết là anh không đi không được, còn đám cưới nhà họ Lâm, ai thích đi thì đi, hôm nay anh nhất định phải rời khỏi thành phố X để đi nghỉ phép, anh không muốn ở lại nơi này rồi đau khổ nhớ nhung Bạch Thanh Dung nữa.
Mọi người đều nói, du lịch và di chuyển sẽ xóa hết vết thương lòng, nên Hạ Dũng quyết định sẽ rời khỏi: “Nói vớ vẩn gì đấy, ông đây muốn làm gì thì sẽ làm cái đấy.” Hạ Dũng có phần bực bội nói.
Tề Vũ thấy chủ tịch của mình tức giận thì tự nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa, dáng vẻ cung kính, phục tùng nói: “Tôi lập tức đi sắp xếp.”
Tề Vũ đi ra khỏi phòng làm việc, bất đắc dĩ mà lắc đầu rồi thở dài một hơi, thân là một người trợ lý tri kỷ nên Tề Vũ đương nhiên biết tại sao chủ tịch đột nhiên lại buồn bực như vậy, nhưng anh ta chỉ biết bất đắc dĩ.
Bạch Thanh Dung có tốt đến như thế nào thì cũng là vợ của người khác, hơn nữa người kia còn là Lâm Thành Phong. Chủ tịch đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới thích một người, thế mà người đó lại là vợ của người khác, nếu như chủ tịch thích cô Dương thì hay biết mấy, dù sao thì cô Dương cũng yêu chủ tịch như vậy.
Lúc này, Bạch Thanh Dung đang mặc quần áo ở nhà, đi dạo trong vườn hoa của nhà họ Lâm. Sáng sớm thím Trương đã cử tài xế đến đón Phạm Lan Lan, Bạch Thanh Dung sắp trở thành cô dâu rồi, nhưng người khác khi làm cô dâu đều bận rộn muốn chết, chỉ có cô là vẫn có thể ung dung đi dạo vườn hoa như vậy.
Mặc dù bây giờ là đầu đông, nhưng vườn hoa nhà họ Lâm lại không có dấu hiệu héo úa. Những thực vật theo mùa trước đây đã bị người làm vườn thay thế bằng những loài hoa hiếm, quý giá. Những bông hoa đó làm cho khu vườn tràn ngập sức sống.
Bạch Thanh Dung ngắm nhìn vẻ đẹp của vườn hoa, cô giơ tay làm vài động tác khởi động, khi cô đang ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời thì thấy một chiếc máy bay bay ngang qua, để lại một đường khói trắng giữa bầu trời giống như một ngôi sao chổi vậy.
Hạ Dũng ngồi cạnh ô cửa sổ trong khoang hạng nhất, từ trên cao mấy nghìn mét nhìn xuống, chỉ thấy những dãy núi trùng điệp xanh mướt và biển mây mênh mông. Bây giờ anh sẽ rời khỏi cái thành phố này một khoảng thời gian, hy vọng cô có thể thật hạnh phúc.
Một tiếng rít dài vang lên giữa không trung, máy bay nhanh chóng rời khỏi thành phố X. Bạch Thanh Dung vẫn còn đang ngây người nhìn lên bầu trời, cảm khái đời người giống như một thành phố vậy, mỗi ngày đều có người đi đến và cũng có người rời khỏi, chỉ có rất ít người có thể ở đó đến cuối cùng, chỉ là, Lâm Thành Phong thật sự sẽ trở thành người cuối cùng của cô sao?
“Thanh Dung!” Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nữ ấm áp, quen thuộc gọi tên mình liền quay đầu lại, cô nhìn về phía Phạm Lan Lan cười nói: “Chị Lan Lan, cuối cùng thì chị cũng đến rồi.”
Phạm Lan Lan vừa mới xuống xe đã được bảo vệ của nhà họ Lâm đưa đến vườn hoa, Phạm Lan Lan không ngờ là dù đã vào đông nhưng vườn hoa của nhà họ Lâm vẫn còn tràn ngập sức sống như đang ở mùa xuân như vậy. Có thể nói, cuộc sống của một doanh nhân thành công cũng không kém vua chúa ngày xưa.
Bạch Thanh Dung vội vàng kéo Phạm Lan Lan đi vào trong nhà. Hai người ở trong phòng khách cười đùa, nói chuyện về đám cưới một lúc lâu. Cuối cùng, Lan Lan mân mê ly trà xanh trong tay, nói: “Thanh Dung, chị thật sự không ngờ là em cứ như vậy mà kết hôn, chị vẫn hơi không dám tin.”
“Đừng nói là chị, ngay cả chính em cũng không dám tin.” Bạch Thanh Dung nói, tâm trạng của Phạm Lan Lan lúc này cũng giống hệt như của cô, không dám tin tưởng vào những điều ở trước mắt. Nhưng mà tất cả đều là sự thật, cô thật sự phải kết hôn rồi, trước đây chỉ là đi đăng ký kết hôn với Lâm Thành Phong, rồi chuyển vào sống trong nhà họ Lâm.
Đêm trước đám cưới, Bạch Thanh Dung mới có cảm giác cô thật sự phải gả cho Lâm Thành Phong. Suy nghĩ thì thấy điều này thật là vi diệu, cô đã là vợ chồng với Lâm Thành Phong mấy tháng trời rồi, bây giờ cô thế mà lại chần chừ như vậy.
Bạch Thanh Dung uống trà với Phạm Lan Lan một lúc thì bên tổ chức hôn lễ mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh đến nhà họ Lâm. Khi Phạm Lan Lan và Bạch Thanh Dung còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai cô gái xinh đẹp kéo sang một bên, sau đó hai người họ ba chân bốn cẳng vân vê mái tóc và khuôn mặt của Bạch Thanh Dung.
Một người phụ nữ mặc đồng phục, hình như là quản lý, đứng bên cạnh, cầm một chiếc bìa kẹp hồ sơ, đang không ngừng ghi chú lại, rồi sai ngươi dọn dẹp đống đồ mang đến. Sau đó có mấy người đàn ông mặc Vest bê mấy chiếc rương lớn đặt trong phòng khách nhà họ Lâm.
Người phụ nữ mặc đồng phục tiến lên mở rương ra. Bạch Thanh Dung vì bị hai người đẹp kia kéo lại chăm sóc da nên không thể quay đầu lại xem trong cái rương ở sau lưng có cái gì, nhưng nhìn thấy Phạm Lan Lan trợn to mắt như vậy thì Bạch Thanh Dung cũng đại khái đoán được, nhất định là Lâm Thành Phong lại sai người mang món đồ quý hiếm nào đó qua đây rồi.
“Trời ơi.” Phạm Lan Lan khiếp sợ đi về phía mấy cái rương, các loại đồ cổ, bình hoa, kim cương đá quý được xếp ngay ngắn ở bên trong, ở trong một cái rương khác là một bộ váy cưới mày trắng, một bên còn khắc hai chữ KZ.
“Chẳng lẽ đây là do KZ, nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng ở Milan thiết kế sao?” Phạm Lan Lan có phần không thể tin được. Người phụ nữ mặc đồng phục mỉm cười gật đầu nói: “Quý cô đây thật là có mắt nhìn, nhà thiết kế KZ đã mất đến sáu tháng để hoàn thành bộ váy cưới này.”
“Wow, Thanh Dung, chồng của em đối với em thật là tốt, chị hâm mộ chết đi được. Em có biết không? Nhà thiết kế KZ chỉ may áo cưới cho hoàng gia, áo cưới của vợ của thái tử nước T cũng là do nhà thiết kế KZ thiết kế. Mặc áo cưới do nhà thiết kế KZ thiết kế chính là khát vọng của vô số người phụ nữ, về điểm này thì em đã đánh bại 99% nữ giới trên cả nước rồi.” Phạm Lan Lan khoa trương nói.
Bạch Thanh Dung máy móc phối hợp hai người đẹp kia, khi trả lời Phạm Lan Lan, cô phải cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, gần như nói từng chữ từng chữ một: “Dù sao anh ấy cũng là chủ tịch của một tập đoàn, đám cưới nhất định là long trọng hơn đám cưới của những người bình thường như chúng ta rồi.”
“Cũng phải.” Phạm Lan Lan gật đầu, hai mắt sáng rực nhìn về phía rương đá quý, nào là Rubi, Sapphire, cái gì cần có cũng có. Cảm giác Lâm Thành Phong gần như là đưa hết những thứ tốt trên đời cho Bạch Thanh Dung.
“Cô Lâm, những thứ này đều là những món quà cưới nhỏ của cậu Lâm tặng cho cô. Đây là danh sách, mời cô kiểm tra lại.” Người phụ nữ mặc đồng phục cung kính nói, sau đó đưa bảng dang sách mới ghi lại cho Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung vừa nghe thấy là quà tặng, lập tức nhớ lại đêm đó, Lâm Thành Phong nói nếu cô kết hôn với hắn thì hắn sẽ tặng cho cô một món quà khiến cô hài lòng. Lúc đó Bạch Thanh Dung liền đoán, nếu không phải là kim cương thì chính là đồ cổ, quả nhiên, một trọc phú như Lâm Thành Phong thì tác phong làm việc cũng mang theo một chữ phú.
Đáng tiếc là Bạch Thanh Dung hoàn toàn không thích mấy thứ kim cương, đá quý và đồ cổ này. Cô nhớ rất rõ, đồ vật của những người có tiền đều phải đăng ký, tuy Bạch Thanh Dung cô không phải là thánh nhân, cô rất yêu tiền, hơn nữa bây giờ cô cũng rất thiếu tiền, nhưng cô sẽ không động vào mấy thứ mà Lâm Thành Phong tặng.
“Bây giờ tôi cũng không xem được, cô đưa cho chị ấy đi.” Bạch Thanh Dung nhìn về phía Phạm Lan Lan, nhìn ánh mắt của Phạm Lan Lan khi nhìn mấy cái rương này thì cô đoán cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú hơn cô.
Người phụ nữ mặc đồng phục nghe theo mà đưa danh sách cho Phạm Lan Lan, nói: “Vậy thì mời quý cô đây kiểm tra lại một chút, nếu không có vấn đề gì thì cô chỉ cần ký ở phía dưới là được.”
Phạm Lan Lan nhận lấy tờ danh sách, nhìn về phía những con số Ả rập trên đó. Phạm Lan Lan ngơ ngác mà nhìn vào tờ danh sách. Mặc dù cô ấy không nhìn kỹ mấy con số Ả rập dài dằng dặc và mấy cái tên cả Trung lẫn Anh, nhưng khi nhìn thấy tổng giá trị ở trang cuối cùng thì Phạm Lan Lan thật sự không có cách nào để bình tĩnh lại được.
“Đơn vị, chục, trăm, nghìn, mười nghìn” Phạm Lan Lan cẩn thận đếm từng chữ số trước dấu phẩy, sau khi đếm xong toàn bộ, vậy mà cũng đến 14 chữ số: “Thanh Dung, mấy cái rương này trị giá đến mấy nghìn tỷ. Giờ chị cũng đã hiểu tại sao người ta lại nói lấy chồng là sinh ra một lần nữa, em chỉ cần lấy chồng là có thể đánh bại sự nỗ lực và gia cảnh của 99% người trên cả nước.” Phạm Lan Lan kích động nói.
Bạch Thanh Dung vừa nghe thấy vậy thì trong lòng cũng vô cùng chấn động, cô cho rằng chỗ này chỉ khoảng mấy tỷ, dù sao với Lâm Thành Phong mà nói, mấy tỷ cũng không phải là con số lớn, nhưng mà cô không ngờ được mấy rương đồ này lại trị giá mấy nghìn tỷ. Khoảng cách giữa mấy nghìn tỷ và mấy tỷ vô cùng lớn.
“Chao ôi, Thanh Dung, theo chị thấy, sau khi em gả cho người đàn ông này thì hãy cố gắng mà sống với anh ta. Mặc dù có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng một người đàn ông vừa có tiền vừa có thể tặng em mấy nghìn tỷ sính lễ thì không nhiều, nếu như gặp được thì phải biết quý trọng.” Phạm Lan Lan hâm mộ nói.