CHƯƠNG 146: BỊ HÃM HẠI
Bạch Thanh Dung sẽ không bao giờ tin Lâm Thành Phong nữa, luôn nói sẽ khống chế bản thân, nhưng đến cuối cùng vẫn là thể lực khống chế anh.
Sáng sớm Lâm Thành Phong tinh thần phấn chấn thức dậy, nhìn dáng vẻ yên tĩnh do mệt lử mà ngủ thiếp đi của Bạch Thanh Dung, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, mặc dù không nỡ rời xa, nhưng vẫn đứng dậy xuống giường đi làm.
Đợi đến lúc Bạch Thanh Dung tỉnh lại, đã gần trưa rồi, nhìn giường ngủ trống không bên người, trong lòng bỗng thấy lạc lõng, nhưng nghĩ đến Lâm Thành Phong như sói như hổ, cô lại cảm thấy hai người xa nhau vẫn tốt hơn.
Dương Nhạc Nhạc đang làm spa, điện thoại bỗng reo lên, nhìn số điện thoại lạ hoắc bên trên, không khỏi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn bắt máy.
“Alo, ai đó?”
“Tôi là Đinh Mẫn Ly, bây giờ cô Dương có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.” Đinh Mẫn Ly trực tiếp nói ra mục đích gọi điện thoại cho cô ta.
Dương Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười, cô ta thì có cái gì đáng để nói với Đinh Mẫn Ly chứ.
“Hình như tôi đâu có chuyện gì đáng để nói với cô Đinh đâu nhỉ.” Dương Nhạc Nhạc trực tiếp từ chối lời mời của Đinh Mẫn Ly, nhẹ nhàng vớt nước suối lên, nhìn chúng rơi xuống hồ, chậm rãi nói.
“Nếu cô Dương không có hứng thú, vậy được rồi, tôi đi tìm người khác vậy, dù sao người thích Hạ Dũng cũng không phải chỉ có mình cô.” Đinh Mẫn Ly nói rồi cúp máy.
“Đợi đã.” Dương Nhạc Nhạc nghe thấy lời của Đinh Mẫn Ly, lập tức ngăn động tác cúp máy của cô ta, Đinh Mẫn Ly tìm cô và Hạ Dũng có việc gì, lẽ nào Đinh Mẫn Ly cũng thích Hạ Dũng, sao có thể như vậy được.
Đinh Mẫn Ly ở đầu dây bên kia mỉm cười, cô ta cũng biết tìm Dương Nhạc Nhạc không hề sai.
“Cô Dương đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với Hạ Dũng, nhưng lại có thể giúp cô Dương có được anh ta.” Đinh Mẫn Ly tự tin nói.
“Cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô.” Dương Nhạc Nhạc đứng dậy, tạo nên một hồi tiếng nước.
“Nửa tiếng sau, quán cà phê Hải Lan, tôi chờ cô.” Đinh Mẫn Ly nói xong liền cúp máy, cô ta quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười tự tin.
Đinh Mẫn Ly nhìn cả trai lẫn gái trên đường phố, tin rằng rất nhanh thôi, tình cảm của Lâm Thành Phong dành cho Thanh Dung sẽ biến thành nỗi căm phẫn sâu đậm.
Nghĩ đến thôi mà cô ta đã cảm thấy sung sướng, nửa tiếng sau, Dương Nhạc Nhạc xuất hiện ở quán cà phê.
Sau khi hỏi phục vụ Đinh Mẫn Ly ngồi ở phòng bao nào, cô ta liền lao thẳng đến phòng bao.
Dương Nhạc Nhạc đi vào trong phòng bao, Đinh Mẫn Ly vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
“Không cần khách khí, có lời gì cô cứ nói thẳng đi.” Sau khi ngồi xuống, Dương Nhạc Nhạc nhìn Đinh Mẫn Ly rồi trực tiếp nói.
“Tôi cần cô Dương hỗ trợ, đến lúc đó, bảo đảm Hạ Dũng sẽ hết hy vọng đối với Bạch Thanh Dung.” Đinh Mẫn Ly tự tin nói.
Đôi mắt của Dương Nhạc Nhạc lóe sáng, rất hứng thú với kế hoạch Đinh Mẫn Ly sắp nói.
“Cô muốn làm thế nào?” Dương Nhạc Nhạc nhìn Đinh Mẫn Ly hỏi.
Đinh Mẫn Ly trực tiếp đi tới ngồi xuống bên Dương Nhạc Nhạc, nói nhỏ bên tai cô ta, Dương Nhạc Nhạc nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết.
“Chúng ta khi nào thì bắt đầu?” Cô ta thực sự rất chờ mong, chỉ cần Hạ Dũng từ bỏ tình cảm đối với Thanh Dung, cô ta sẽ có cơ hội bước vào trái tim anh.
“Đến lúc đó tôi sẽ báo cho cô.” Đinh Mẫn Ly nói xong cầm ly cà phê trên bàn, nhấc cao lên, trên mặt Dương Nhạc Nhạc vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý, nâng ly cà phê lên chạm ly với cô ta.
...
Mười ngày sau.
Cố Sâm đang ở trường học tham gia một bài giảng về hội họa, Cố Sâm là người rất chú trọng chi tiết, khi đi dạy, điện thoại luôn để trong phòng làm việc, anh ta vẫn luôn tin rằng cơ hội có thể ngồi trong phòng học không dễ có, nếu anh ta vì điện thoại mà làm lỡ thời gian học tập của học sinh, làm lỡ một phút thôi, nhưng nhiều người như vậy, lại là làm lỡ rất nhiều thời gian.
Dương Nhạc Nhạc nhìn Cố Sâm trên bục giảng, đột nhiên đứng lên nhìn anh ta đau đớn nói.
“Thầy ơi, đầu em rất đau, em có thể đến phòng y tế xem chút không?” Dương Nhạc Nhạc làm bộ đáng thương nhìn Cố Sâm, khắp mặt đều là biểu cảm đau đớn.
Cố Sâm gật đầu, Dương Nhạc Nhạc liền ra khỏi phòng học.
Dương Nhạc Nhạc vừa ra khỏi phòng học, trên mặt không khỏi nở nụ cười đắc ý, để tìm được cơ hội, cô ta cố ý đăng ký lớp vẽ, chính vì ngày hôm nay, cô ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, nghĩ đến chuyện hôm nay, cô ta vui đến nỗi không thể kiềm chế sự kích động trong lòng.
Cô ta trực tiếp đi đến phòng làm việc, mở ngăn kéo bàn làm việc của Cố Sâm ra, lấy điện thoại của anh ta nhắn tin cho Bạch Thanh Dung.
“Mười một giờ trưa, anh đợi em ở khách sạnh Hàn Lan, anh có chuyện muốn nói cho em biết.”
Sau khi xóa tin nhắn đã gửi, Dương Nhạc Nhạc liền xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Cô ta gọi điện thoại cho Đinh Mẫn Ly, Đinh Mẫn Ly nghe được nhiệm vụ chỗ cô ta đã hoàn thành, sau đó là lúc mình ra trận rồi.
Buổi trưa, Đinh Mẫn Ly lái xe giả bộ đi qua cổng trường học.
Cố Sâm vừa từ trong trường đi ra, Đinh Mẫn Ly xuống xe, đứng trên đường Cố Sâm phải đi qua, đúng lúc đó, điện thoại vang lên, cô ta vội vàng nhận.
“Cái gì? Thanh Dung ngất ở khách sạn Hàn Lan ư?” Ngay khi Cố Sâm lướt qua chỗ cô ta, Đinh Mẫn Ly đột nhiên nói.
Khi Cố Sâm nghe được cái tên Thanh Dung này, theo bản năng dừng bước chân lại, bước đi chậm lại, chờ nghe xem Thanh Dung mà Đinh Mẫn Ly nói rốt cuộc là có phải Bạch Thanh Dung hay không.
“Chủ tịch Lâm chưa đến đó sao?” Đinh Mẫn Ly hỏi Dương Nhạc Nhạc ở đầu kia, Cố Sâm nghe thấy chủ tịch Lâm, chẳng lẽ là Lâm Thành Phong, đúng là Bạch Thanh Dung rồi.
“Cái gì? Thành Phong đi công tác rồi ư, Cường, anh là đàn ông đi qua đó không tiện, hay là để tôi đi cho.” Đinh Mẫn Ly nói xong liền cúp máy, đi vào trong xe.
Cố Sâm có thể chắc chắn chủ tịch Lâm mà Đinh Mẫn Ly nói chính là Lâm Thành Phong, dù sao không phải trợ lý của tất cả chủ tịch Lâm đều tên Cường, huống hồ trùng hợp là người phụ nữ kia cũng tên Thanh Dung.
Anh ta nghe thấy Thanh Dung ngất xỉu ở khách sạn Hàn Lan, dù có đúng hay không, anh ta đi xem sao là biết rồi.
Cố Sâm vẫy tay đón chiếc xe rồi đi đến khách sạn Hàn Lan, Đinh Mẫn Ly đứng ở tầng ba khách sạn Hàn Lan nhìn Cố Sâm đi vào trong, nét mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.
Bạch Thanh Dung ở trong phòng đã ngủ say, Dương Nhạc Nhạc nhìn Bạch Thanh Dung ngủ say như chết, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười mong chờ.
Cố Sâm đi bàn đăng ký khách sạn hỏi phòng của Bạch Thanh Dung, rồi đáp thang máy lên lầu.
Đinh Mẫn Ly gọi điện thoại cho Dương Nhạc Nhạc, Dương Nhạc Nhạc sớm đã rời khỏi phòng.
Cố Sâm nhìn số phòng, gõ cửa rồi đi vào, đúng lúc đi vào, bỗng nhiên cảm giác trên đầu tê rần, rồi không biết gì nữa.
Sau khi đánh ngất Cố Sâm, người đàn ông liền gọi điện thoại cho Dương Nhạc Nhạc, nói chuyện đã làm xong.
Dương Nhạc Nhạc và Đinh Mẫn Ly đi tới phòng, cởi hết đồ của Cố Sâm và Bạch Thanh Dung vứt xuống đất, mới đắc ý rời đi.
Để hủy bỏ chứng cứ, Dương Nhạc Nhạc đi thẳng đến phòng an ninh khách sạn, bỏ ra một xấp tiền xóa đoạn video cô ta và Đinh Mẫn Ly xuất hiện trong khách sạn.
Bạch Thanh Dung ngủ say, sắc trời tối dần, cô mơ màng tỉnh lại.
Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh vang lên, ánh đèn chói mắt lóe lên.
“Cút ra ngoài.” Lâm Thành Phong lạnh lùng quát, Cường xoay người ra khỏi phòng, biết chuyện lần này lớn rồi.
Lâm Thành Phong bước nhanh tới, mạnh mẽ vén chăn lên, cơ thể trần trụi của Bạch Thanh Dung và Cố Sâm xuất hiện trước mắt anh.
Anh thật không ngờ, Bạch Thanh Dung lại làm ra chuyện như vậy, nhưng chuyện đã sờ sờ trước mắt rồi, anh không thể không tin.
Bạch Thanh Dung vội vàng kéo chăn đắp lên người, nhìn Lâm Thành Phong muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Thành Phong, em không phản bội anh, em cũng không biết đây là chuyện gì nữa?”
“Không biết chuyện gì ư?” Lâm Thành Phong lạnh lùng châm chọc Bạch Thanh Dung, anh tan làm về đến nhà, lại không thấy bóng dáng Bạch Thanh Dung, vốn tưởng cô đi chơi với bạn, nhưng thật không ngờ đúng lúc anh chuẩn bị gọi điện thoại nói đến đón cô thì trong điện thoại đột nhiên có số lạ nhắn tin đến, nói Bạch Thanh Dung và Cố Sâm thuê phòng khách sạn, trên đó còn có cả ảnh hai người lần lượt vào khách sạn.
Lâm Thành Phong cũng không tin, nhưng đợi rất lâu mà không thấy Bạch Thanh Dung trở về, cuối cùng vẫn đến khách sạn để tìm ra sự thật.
Kết quả lại thật không ngờ có thể nhìn thấy một cảnh không muốn thấy như vậy.
“Thành Phong, anh nghe em giải thích đi.” Bạch Thanh Dung đi tới bên người Lâm Thành Phong, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, anh yêu cô như vậy, cho cô mọi thứ cô muốn, nhưng thật không ngờ đổi lại là sự phản bội như vậy.
“Bạch Thanh Dung, dù em có yêu anh ta đến đâu thì em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh.” Lâm Thành Phong nói xong liền ôm Bạch Thanh Dung đang ở trên đất ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, lúc thấy Cường, lạnh lùng nói câu.
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở đây nữa.” Cường đương nhiên hiểu ý của anh, anh ta đương nhiên là nói Cố Sâm rồi.
Cố Sâm kéo chăn đắp lên người, cố nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ cảm thấy trên đầu đau đớn, anh ta biết rõ, anh ta bị người khác hãm hại.
Cường nhìn dáng vẻ đau đớn đầy mình của Cố Sâm, trong mắt hiện lên chút thương hại, anh động ai không động, hết lần này tới lần khác cứ động đến Bạch Thanh Dung.
“Anh đi đi, ở lại đây không có gì tốt với anh đâu.” Cường nhìn Cố Sâm lạnh lùng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Sâm nghi hoặc nhìn Cường hỏi, Cường nhìn sự khó hiểu trong mắt anh ta, không giống như đang giả vờ.
“Anh và cô chủ đã làm gì rồi?” Cường trực tiếp hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Sâm, khi đang nói dối, đôi mắt con người chắc chắn sẽ không lừa người được.
“Thanh Dung? Cô ấy ở đâu? Anh nói cái gì sao tôi nghe không hiểu?” Cố Sâm xoa chiếc gáy đang đau đớn hỏi.
Cường nhìn Cố Sâm, anh ta không giống giả vờ, lẽ nào chuyện này có hiểu lầm gì đó? Nhưng hai người cũng đã nằm chung một chỗ rồi, còn có thể có hiểu lầm gì chứ, chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của Cố Sâm rất tốt.
“Anh đi đi, không cần thiết phải biết, sau này đừng về đây nữa.” Cường nói xong rồi ra khỏi khách sạn.
Lâm Thành Phong lái xe đưa Bạch Thanh Dung trở về nhà, Bạch Thanh Dung nhìn biểu cảm lạnh lùng của Lâm Thành Phong, cô suy nghĩ nên giải thích thế nào.