CHƯƠNG 42: XUẤT RA SỞ TRƯỜNG ĐẶC BIỆT
Bạch Thanh Dung lè lưỡi và chạy chậm theo bước chân của Lâm Thành Phong, chân cô không dài như chân của Lâm Thành Phong. anh đi một bước thì cô phải đi tới hai bước, cho nên phải chạy chậm có khả năng đuổi kịp được bước chân của anh.
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung đi lên tầng, anh đi hồi lâu cuối cùng mới dừng lại ở trước một gian phòng và trầm giọng nói: “Em mở cửa ra đi.”
Bạch Thanh Dung nhìn cánh cửa gỗ màu đồng cổ này thì kinh ngạc tới mức đôi mắt trợn tròn và nói: “Tại sao lại là tôi?”
Lâm Thành Phong thản nhiên nhìn Bạch Thanh Dung với vẻ đầy ngang ngược nói: “Tôi không muốn lặp lại một lần nữa.”
Bạch Thanh Dung dừng lại một lát, trước đây cô xem trong tiểu thuyết đều nói trong biệt thự và nhà lầu của kẻ có tiền đều có vài gian phòng bí mật chuyên cất giữ những thứ khủng khiếp.
Bình thường cô chỉ hoạt động ở phòng ngủ và phòng khách nên chưa từng vào gian phòng này. Lúc này, chị Trịnh đã ngủ rồi, ở tầng ba chỉ có hai người Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung, ánh đèn mờ trên tường càng làm cho trong lòng Bạch Thanh Dung cảm thấy khủng hoảng hơn.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không hề có động tác gì thì lạnh lùng nói: “Em không nghe được sao?” Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Lâm Thành Phong thì cố nhịn xuống nỗi khủng hoảng trong lòng, dù sao Lâm Thành Phong cũng ở đây, nếu thật sự có quái thú thì anh cũng chạy không thoát được.
Bạch Thanh Dung hít sâu một hơi rồi mở cửa ra nhưng không có quái thú cũng không có u linh nào. Lâm Thành Phong đưa tay bật đèn. Lúc này, Bạch Thanh Dung đã có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
“Oa!” Bạch Thanh Dung không nhịn được kinh ngạc kêu lên, cô kinh ngạc tới mức ngây người khi nhìn thấy trong phòng hơn một trăm mét vuông lại treo đầy những bức tranh nổi tiếng trên thế giới.
“Cuộc chiến Waterloo”, “Thiếu nữ đeo vòng ngọc trai” Bạch Thanh Dung ngạc nhiên nhìn các bức tranh trên tường, tất cả đều là tác phẩm của các họa sĩ bậc thầy trên thế giới. Bạch Thanh Dung không nhịn được âm thầm thán phục, Lâm Thành Phong quả nhiên rất giàu.
Bất kỳ một bức tranh nào ở đây đều có giá trên một vài trăm đến hàng nghìn tỷ đồng, cho dù Bạch Thanh Dung là sinh viên của học viện mỹ thuật cao cấp thì cũng chỉ được xem những bức tranh này ở trên sách giáo khoa mà thôi, từ trước tới nay cô chưa từng tận mắt nhìn thấy chúng bao giờ.
Bạch Thanh Dung tiến vào, ở trước mỗi một bức tranh cô đều dừng chân ngắm nhìn rất lâu và liên tục kinh ngạc. Lâm Thành Phong đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung và nói: “Em hẳn rất thích gian phòng này đúng không?”
Bạch Thanh Dung lẩm bẩm nói: “Lâm Thành Phong, anh thật sự có tiền!”
“Đúng vậy, giàu hơn chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói. Bạch Thanh Dung nghẹn lời trước những câu nói này của Lâm Thành Phong, người đàn ông này đúng là thù dai mà. Bạch Thanh Dung giả vờ như mình không nghe thấy mà quay đầu đi xem bức tranh khác.
Đột nhiên, Bạch Thanh Dung cảm thấy thích biệt thự này. Nếu như không có Lâm Thành Phong, biệt thự này quả thật chính là thế ngoại đào nguyên, Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung dường như suy nghĩ tới điều gì nên thản nhiên nói: “Sau này, em có thể ngồi vẽ ở đây.”
Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về lỗ tai của mình, vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn Lâm Thành Phong: “Thật sao? Nếu chẳng may tôi làm hỏng những bức tranh này thì chẳng phải là tội ác tày trời sao? Không không không, tôi vào phòng sách thì tốt hơn.”
“Tùy em!” Lâm Thành Phong hờ hững nói: “Xem đủ rồi, chúng ta quay về đi ngủ thôi!”
Sau khi trở lại phòng ngủ rồi, Bạch Thanh Dung vẫn nhớ mãi không quên gian phòng kia, nghĩ đến chỗ mình ở lại tự nhiên có nhiều bức tranh nổi tiếng như vậy làm cô có cảm giác mình dù nằm mơ cũng phải cười tới tỉnh lại mất.
Lâm Thành Phong đến phòng tắm để tắm rửa rồi rất nhanh lại đi ra, thấy Bạch Thanh Dung vẫn ngồi ở trên ghế sofa cười giống như kẻ ngốc thì khóe miệng anh cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm rất đẹp mắt: “Xem ra em rất thích nó!”
“Duy nhất chỉ có nghệ thuật và đồ ăn ngon là không thể phụ được.” Bạch Thanh Dung khẽ cười và nói. Lâm Thành Phong đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung và bế Bạch Thanh Dung lên: “Em đã vui rồi, có phải cũng nên cho tôi vui vẻ một chút hay không?”
“Lâm Thành Phong, anh…”
Lâm Thành Phong ném Bạch Thanh Dung lên trên giường, bản thân cũng nhào về phía Bạch Thanh Dung, giam cầm Bạch Thanh Dung vào giữa cánh hai tay của mình và nhìn cô giống như đang quan sát một con mồi vậy.
Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung đẩy vào vai của Lâm Thành Phong nói: “Em mệt rồi, em muốn ngủ.”
“Không được ngủ, ngày hôm nay em đi ra ngoài, tôi còn chưa có trừng phạt em đâu.” Lâm Thành Phong nhíu mày nhìn Bạch Thanh Dung: “Phụ nữ mà không dạy dỗ thì sẽ bị giẫm đạp lên mặt mũi mất.”
Anh vừa nói dứt lời thì nụ hôn đã hạ cánh xuống đôi môi ấm áp của Bạch Thanh Dung. Những nụ hôn tinh tế lại dày đặc như chuỗi hạt ngọc trai rơi vào trên mâm ngọc, lần này Bạch Thanh Dung không giãy giụa mà lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng trong giây lát của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong càng hôn càng sâu, càng hôn càng động lòng. Lúc này anh kích động muốn kéo Bạch Thanh Dung vào trong cơ thể mình, bàn tay ôm Bạch Thanh Dung cũng càng lúc càng chặt.
Hai bàn tay anh không nhịn được lại tìm kiếm về phía quần áo của Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung đang trong mê loạn thì bị bàn tay của Lâm Thành Phong sờ tới bên thắt lưng kéo trở về hiện thực. Cô bắt đầu giãy giụa.
Lâm Thành Phong cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình giãy giụa thì dần dần buông tay ra, ôm Bạch Thanh Dung vào trong lòng và ngã xuống giường rồi thản nhiên nói: “Ngủ đi!” Bạch Thanh Dung kéo chăn qua đắp kín cho hai người.
Sau khi tắt đèn, Bạch Thanh Dung mượn ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn Lâm Thành Phong đã nhắm mắt lại, hàng lông mi của thật dài nổi bật trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng tiếng hít thở đều đặn vang lên.
Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Lâm Thành Phong đến khi mí mắt trên và mí mắt dưới bắt đầu đánh nhau, cô ngáp một cái và dần dần chìm vào giấc mộng đẹp mà khóe miệng vẫn còn khẽ mỉm cười.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Bạch Thanh Dung rời giường thì Lâm Thành Phong đã sớm đi ra ngoài. Cô xuống dưới tầng ăn sáng xong lại kéo màn cửa sổ ra tắm mình trong ánh sáng mặt trời của một ngày mới. Tối hôm qua Bạch Thanh Dung ngủ rất ngon nên cả ngày có cảm giác tinh thần rất tốt.
Bạch Thanh Dung đứng ngây người bên cửa sổ một lát mới đi tới trước bàn, mở máy tính xách tay ra và bắt đầu lập ra cửa hàng trực tuyến của mình, cô vào QQ của mình và tìm được rất nhiều tác phẩm mình đã vẽ trước đó rồi gửi lên.
Sau khi gõ loạn một hồi thì cô cũng thành công mở được cửa hàng cho mình, nhưng vẫn có chút đau lòng về chi phí quảng cáo cho cửa hàng: “Đã giải quyết xong rồi!” Bạch Thanh Dung đầy đắc ý nhìn thành quả mình đã cần cù vất vả cho tới trưa.
Cửa hàng nhỏ của mình đã bước đầu được hoàn thành ổn thỏa rồi, bây giờ chỉ cần chờ bàn vẽ, vải vẽ tranh sơn dầu thuốc màu đến là mình có thể thi triển tài năng. Bạch Thanh Dung hài lòng mở máy nghe nhạc khúc nhạc của Mozart, rồi nhón chân và tùy ý nhảy ở trong phòng ngủ.
Mặc dù không mặc lễ phục khiêu vũ sang trọng nhưng chiếc váy ngủ lại hoàn toàn không che giấu được vẻ tao nhã, từng bước nhảy nhẹ nhàng kỹ thuật kết hợp với cơ thể thiếu nữ uyển chuyển của Bạch Thanh Dung.
Cô theo tiếng nhạc không ngừng khiêu vũ, từng nụ cười, từng nét nhăn mặt nhíu mày, từng bước chân giống như sinh ra đóa sen vậy.
Ngoài cửa có đôi mắt sâu lắng cũng nhìn ngắm tới say mê, người đàn ông thả các dụng cụ vẽ trong tay xuống bảo Cường mang đi và nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung, nói nhỏ một câu: “Rất vui lòng làm bạn nhảy của em.” Bạch Thanh Dung giống như con hươu nhỏ bị giật mình, sợ hãi nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong nhìn người đẹp nhỏ nhắn trong lòng mình bị kinh sợ thì nhíu mày nói: “Tiếp tục đi.” Lúc này, Bạch Thanh Dung mới lấy lại tinh thần và để tay lên vai của Lâm Thành Phong, theo Lâm Thành Phong di chuyển theo tiếng nhạc và nhảy điệu nhảy quốc tế.
Hai người nhanh chóng tiến vào điệu nhảy với độ ăn ý trăm phần trăm. Bạch Thanh Dung cười nói: “Chủ tịch Lâm thật đúng là đa tài đa nghệ. Kinh doanh giỏi mà khiêu vũ cũng là một bậc thầy đấy.”
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung trong lòng mình khẽ cười thì thản nhiên nói: “Em nên tìm hiểu rõ hơn về chồng của mình.”
“Cũng phải, nếu anh không có chút tài năng thì sao có thể lọt vào mắt xanh của nhiều cô gái giàu có và người mẫu như vậy chứ!” Sau khi Bạch Thanh Dung nói dứt lời thì trong lòng lại mơ hồ có cảm giác mất mát, cô lại nghĩ tới vết son môi và mùi nước Goa thoang thoảng trên người của Lâm Thành Phong lúc trước.
Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói lời chế giễu mình thì Lâm Thành Phong chợt dừng nhảy và kéo tay Bạch Thanh Dung đi tới phòng sách.
“Chờ tôi ở đây!”
Bạch Thanh Dung ngồi ở trên ghế giống như suy nghĩ tới điều gì, chỉ trong giây lát Lâm Thành Phong lại cầm một chiếc túi vải lớn đặt xuống dưới đất.
Anh kéo khóa lấy ra bút vẽ, vải vẽ tranh sơn dầu và thuốc màu rồi nhìn Bạch Thanh Dung nói: “Sau này em buồn chán có thể vẽ.” Anh nói xong lại xắn tay áo và lấy giá vẽ ra để lắp ráp cho Bạch Thanh Dung, anh rất nghiêm túc nghiên cứu từng vị trí linh kiện lắp ráp.
Bạch Thanh Dung đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong nói: “Để tôi tự làm!” Cô nhận lấy dụng cụ trong tay Lâm Thành Phong và lắp ráp một cách quen thuộc. Sau khi lắp xong, cô lại thành thạo căng vải vẽ tranh sơn dầu và bày ra một đống thuốc màu.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung nhanh nhẹn hoàn thành tất cả những điều này thì cười nói: “Em còn giỏi hơn tôi nghĩ.” Bạch Thanh Dung vỗ tay phủi bụi nói: “Cái này thì đã là gì, chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi. Trước đây ở nhà tôi còn có thể sửa dây điện đấy.”
“A? Cô Bạch biết sửa bóng đèn sao?” Lâm Thành Phong nhíu mày nghi ngờ nói. Bạch Thanh Dung không để ý tới câu hỏi của Lâm Thành Phong mà trở lại phòng ngủ rửa tay rồi dùng dây buộc mái tóc dài của mình ra phía sau đầu.
Khi Bạch Thanh Dung xoay người trở lại phòng sách, Lâm Thành Phong ngồi ở trên ghế sau bàn nhìn thấy toàn thân cô gọn gàng như vậy lại hỏi: “Em nóng lòng không chờ được muốn sáng tác luôn bây giờ sao?”
Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong nói: “Chủ tịch Lâm à, hôm nay anh không đi làm sao?” Lâm Thành Phong cầm lấy bật lửa châm một điếu thuốc rồi phả khói, nói: “Chủ tịch cũng có kỳ nghỉ chứ? Dù sao tôi cũng muốn dành nhiều thời gian cho vợ mình!”
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong lại nói đùa với mình thì tự động khởi động hình thức không nhìn tới mà đi tới trước giá vẽ ngồi xuống. Cô mở ra thuốc màu hộp và không khỏi thán phục Lâm Thành Phong thật sự hào phóng, các loại thuốc màu này đều là sơn men với đủ mọi màu sắc, giá của màu đơn lại càng đắt hơn.
Trước đây khi cô ở trong trường học, rất nhiều bạn học nhà giàu cũng không thể dùng nổi, thật không nghĩ tới hôm nay mình có thể sử dụng loại thuốc màu đắt tiền như vậy để vẽ tranh. Trong lòng Bạch Thanh Dung càng thêm kích động, cảm hứng giống như dòng nước suối vọt tới.
Khi người sáng tác có cảm hứng thì chẳng phân biệt được thời gian và địa điểm hay con người. Trong lòng Bạch Thanh Dung đã tự động không để ý tới Lâm Thành Phong và cầm lấy bút vẽ bắt đầu vẽ lên mặt vải, cô nhắm mắt lại, ở trong đầu tập trung ra một hình ảnh con hươu trong tuyết.
Sau khi trầm tư một lúc, Bạch Thanh Dung mở mắt ra và cầm bút vẽ, vẽ không ngừng, cô đón ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên toàn thân cô đang chăm chú vẽ tranh.
Lâm Thành Phong ngồi ở trên ghế ung dung hút thuốc, phun khói và nhìn Bạch Thanh Dung nghiêm túc vung bút vẽ với vẻ nặng tình, người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, đồng thời người phụ nữ nghiêm túc cũng rất gợi cảm.
Khóe miệng Lâm Thành Phong cong lên nở nụ cười tuyệt đẹp, thật không uổng công ngày hôm nay mình bỏ lại công việc, chỉ muốn ở nhà cùng Bạch Thanh Dung.
Từ sau lần sự kiện tin tức trước, cho dù Lâm Thành Phong rất tức giận, nhưng nhìn thấy được Bạch Thanh Dung cười vui vẻ như vậy ở trước mặt Hạ Dũng, trong lòng anh phần nhiều là cảm thấy mất mát, anh càng hiểu sâu sắc hơn, nếu mình cũng chịu khó kiên trì hơn một chút ở trước mặt Bạch Thanh Dung thì cô cũng sẽ nhìn mình mỉm cười như vậy.
Chỉ cho người phụ nữ tiền tài và vật chất thì còn xa mới đủ, các cô cần nhiều hơn chính là sự chiều chuộng và ở bên cạnh bọn họ. Cho nên Lâm Thành Phong cố ý dành một ngày để ở bên cạnh Bạch Thanh Dung.
Sáng sớm anh đã bảo Cường lái xe đi mua dụng cụ vẽ. Từ biểu hiện của Bạch Thanh Dung tối qua khi anh dẫn cô tới phòng tranh thì rõ ràng cô rất thích vẽ. Khi kinh doanh buôn bán thì phải nắm bắt được điểm yếu của khách hàng, trên tình trường muốn tán được người phụ nữ thì cũng phải ném cho cô cái tốt.
Nhìn Bạch Thanh Dung vẽ tranh thật giống như một đóa hoa sen yên tĩnh mà tâm trạng của Lâm Thành Phong lại thấy vui hơn. Giống như nhìn thấy một đóa hoa sen nở rộ lắc lư ở trong gió vậy, cái đẹp của Bạch Thanh Dung không chỉ có siêu phàm thoát tục mà còn thẹn thùng giống như một đóa hoa sen vậy.
Lâm Thành Phong đứng dậy lặng lẽ đi tới phía sau của Bạch Thanh Dung, nhìn bức tranh đã sắp thành hình của Bạch Thanh Dung. Anh cúi xuống nói nhỏ ở bên tai của Bạch Thanh Dung: “Một cái cúi đầu nhẹ nhàng lại như một đóa hoa sen e thẹn không chịu được một trận gió mát!”
Bạch Thanh Dung cảm giác bên tai khác thường nên mới hồi phục lại tinh thần và cúi đầu nhìn xuống Lâm Thành Phong đang ghé ở trên vai mình. Cô cố gắng kiềm chế sự không vui trong lòng: “Chủ tịch Lâm, anh có thể để người ta yên tĩnh vẽ xong một bức tranh không?”
Lâm Thành Phong thản nhiên nhìn Bạch Thanh Dung: “Tôi nói là chuyện của tôi, em cứ tiếp tục đi.” Lâm Thành Phong trực tiếp ngồi trên băng ghế dài bên cạnh Bạch Thanh Dung, tay Bạch Thanh Dung cầm bút vẽ dừng lại và nhìn chằm chằm vào Lâm Thành Phong.
“Sao vậy? Có người ở bên cạnh lại làm em luống cuống sao?” Lâm Thành Phong nói như gió thoảng mây bay: “Xem em vẽ thì trình độ cũng không thấp, tại sao lại bị trường học cho nghỉ chứ?”
Lâm Thành Phong không để ý nói một câu lại khiến Bạch Thanh Dung nhớ đến nỗi đau trong lòng mình. Từ sau khi xảy ra việc đó, số phận của Bạch Thanh Dung như bị phù thủy nguyền rủa vậy, càng lúc càng long đong lận đận.