CHƯƠNG 69: CẠM BẪY NGỌT NGÀO
“Lâm Thành Phong, anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Bạch Thanh Dung run rẩy nói từng chữ một. Mặc dù bây giờ là thế kỉ 21, phụ nữ không còn quan trọng chuyện trinh tiết nữa, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn là một người phụ nữ, mà có người phụ nữ nào không hi vọng được dâng hiến lần đầu tiên cho người mình yêu chứ?
Bây giờ, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia của Lâm Thành Phong, cô chỉ cảm thấy chán ghét và căm hận mà thôi...
“Được, anh ra ngoài!” Lâm Thành Phong đứng lên, nhanh chóng mặc một bộ âu phục Armani cao cấp màu xanh lam, nhìn Bạch Thanh Dung một chút, trên mặt vô cùng phức tạp.
Sau đó, anh quay người mở cửa, rời đi.
Sau khi Lâm Thành Phong rời đi, Bạch Thanh Dung lấy chăn kéo lên che khuất cơ thể của mình, chậm rãi đi tìm quần áo để mặc, sau đó đến phòng tắm rửa mặt mũi. Bạch Thanh Dung nhìn chiếc giường lớn xộc xệch, mỗi nếp gấp trên giường đều chứng minh cho sự hung bạo đêm qua của Lâm Thành Phong, trong mắt cô nổi lên sự chán ghét.
Cô lấy điện thoại trên bàn sách, nhắn tin cho Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, ở nhà chờ em!” Sau đó xoay người đi xuống duới.
Bạch Thanh Dung biểu hiện lạnh nhạt như bình thường, ngoại trừ cặp mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều kia ra thì không có gì khác lạ.
Thím Trương thấy Bạch Thanh Dung xuống lầu, nhiệt tình hỏi: “Cô Lâm, tới ăn sáng đi, có sữa đậu nành cô thích uống nhất đó.” Bạch Thanh Dung mỉm cười nhìn thím Trương: “Thím Trương, tôi không ăn đâu, tôi có việc phải đi ra ngoài.”
“Không ăn sáng sao được?” Thím Trương đi đến bàn lấy hoa quả và trứng gà chạy đến trước mặt Bạch Thanh Dung, đưa cho cô: “Cho dù việc gấp đến mấy thì vẫn phải ăn chứ! Phụ nữ không ăn sáng sẽ rất mau già đó, cô phải đối xử tốt với bản thân mình.”
Hành động của thím Trương khiến cho cô nhớ tới mẹ mình, hồi xưa khi cô đi học, mẹ cũng sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho cô, bỏ vào trong cặp xách...
Bạch Thanh Dung nhận lấy đồ mà thím Trương đưa tới, dịu dàng nói: “Cảm ơn thím Trương, tôi đi trước đây!” Ở nhà họ Lâm, thím Trương là người đối xử với cô tốt nhất nên bình thường cô rất tôn trọng thím Trương.
Nghĩ đến việc bản thân chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, về sau cũng không có cơ hội gặp mặt thím Trương nữa, Bạch Thanh Dung lập tức quay đầu lại, mỉm cười với thím Trương, sau đó xoay người rời đi.
Thím Trương cảm thấy hôm nay Bạch Thanh Dung có gì đó là lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ ở chỗ nào.
“Cô Bạch, chủ tịch nói cô không thể ra ngoài một mình được, cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi.” Ngoài cửa lớn của nhà họ Lâm, Cường ngăn Bạch Thanh Dung lại. Chủ tịch nhà cậu ta trước khi đi làm đã dặn cậu ta ở lại trông chừng Bạch Thanh Dung, nếu Bạch Thanh Dung muốn ra ngoài một mình thì nhất định phải đi theo, một tấc cũng không rời.
“Được, tôi muốn ra ngoài mua vài món đồ...” Bạch Thanh Dung thấy Cường nói như vậy, cô lập tức biết Lâm Thành Phong không cho phép cô làm trái mệnh lệnh của anh. Nếu đã không thể làm trái thì đành tuân theo vậy...
Cường cung kính mở cửa xe, Bạch Thanh Dung bước lên, ngồi xuống. Cường lễ phép hỏi: “Cô Bạch, cô muốn đi đâu?”
“Đi trung tâm thương mại quốc tế.”
Cường khẽ gật đầu, đạp ga, đi về phía trung tâm thương mại quốc tế.
Bạch Thanh Dung lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Phạm Lan Lan: “Tình huống thay đổi, hôm nay không đến!” Sau đó nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại Phạm Lan Lan.
Thông báo của Wechat bỗng hiện lên: “Thanh Dung, có khỏe không?” Là tin nhắn của Hạ Dũng gửi tới. Nhìn thấy tin nhắn này của Hạ Dũng, trong lòng Bạch Thanh Dung bỗng có chút chua xót, vành mắt không khỏi đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng đáp lại: “Hạ Dũng, em rất khỏe. Còn vài chuyện rắc rối, em xử lý xong là có thể đi rồi.” Vừa gửi đi được vài giây, Hạ Dũng đã nhắn tin trả lời: “Có việc thì gọi điện thoại cho anh, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ tới.”
“Được, cảm ơn anh, Hạ Dũng!”
“Thanh Dung, anh nói rồi, giữa bạn bè không cần cảm ơn!”
Câu cuối cùng của Hạ Dũng khiến trái tim Bạch Thanh Dung cảm thấy ấm áp, nghĩ đến việc cô có thể rời khỏi Lâm Thành Phong, trong lòng cô cũng được an ủi rất nhiều.
Xe rất nhanh đã tới trung tâm thương mại. Sau khi Bạch Thanh Dung xuống xe, Cường theo sát phía sau, Bạch Thanh Dung tùy ý đi vào một cửa hàng chọn chút khăn lụa, giày dép. Khi đi ngang qua cửa hàng đồ nam, Bạch Thanh Dung dừng chân lại...
Cường mừng thầm trong lòng, cậu ta nghĩ rằng: Nhìn dáng vẻ này của cô Bạch, nhất định là muốn mua quần áo cho chủ tịch nhà mình rồi! Xem ra trong lòng Bạch Thanh Dung vẫn có chủ tịch. Không uổng phí tấm lòng của chủ tịch đối với Bạch Thanh Dung...
Quả nhiên, Bạch Thanh Dung bước vào trong cửa hàng. Người bán hàng xinh đẹp thấy Cường quần áo phẳng phiu đi theo sau Bạch Thanh Dung, trong lòng thầm phán đoán thân phận của Bạch Thanh Dung, cô ta nghĩ thân phận Bạch Thanh Dung cũng không tầm thường, vì vậy tươi cười rạng rỡ đi ra tiếp đón Bạch Thanh Dung.
“Xin chào, cô muốn xem âu phục hay áo sơ mi? Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Bạch Thanh Dung lạnh nhạt cười: “Cảm ơn, tôi tự xem là được rồi, cần gì sẽ nói với cô sau.” Thấy Bạch Thanh Dung nói như vậy, người bán hàng biết Bạch Thanh Dung không muốn bị người khác quấy rầy, vì vậy im lặng đứng một bên, không nói chuyện.
Bạch Thanh Dung đứng trong cửa hàng nhìn ngắm một lúc, sau đó nói: “Tôi lấy bộ màu xám này, cả bộ màu cà phê kia nữa. Bọc lại cho tôi, số đo thì tôi sẽ viết ra giấy cho cô.”
Người bán hàng thấy Bạch Thanh Dung không thèm nhìn giá mà đã lấy luôn hai bộ mẫu mới nhất năm nay, trong lòng vui vẻ vô cùng, phần trăm hoa hồng tháng này của cô lại được tăng lên rồi!
Người bán hàng mang giấy bút ra trước mặt Bạch Thanh Dung, mời cô ngồi vào khu khách quý: “Mời cô viết số đo vào đây. Quần áo cần chúng tôi đưa tới tận nơi không ạ?”
Bạch Thanh Dung nhanh chóng ngồi xuống, viết số đo của Lâm Thành Phong, sau đó thản nhiên nói: “Không cần, tôi lấy đi luôn. Tôi quẹt thẻ!” Người bán hàng nhận lấy tờ giấy Bạch Thanh Dung viết, nhanh chóng gọi người đi sắp xếp.
Cường vừa chuẩn bị quẹt thẻ liền bị Bạch Thanh Dung ngăn lại: “Tôi mua đồ không cần dùng tiền của nhà họ Lâm.” Cường khó xử nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô Bạch, chủ tịch đã dặn dò, cô muốn mua cái gì có thể quẹt thẻ này.”
Bạch Thanh Dung cười nhẹ: “Tôi chỉ muốn dùng tiền của tôi mua cho chủ tịch nhà anh mấy bộ đồ mà thôi nên anh thu lại đi.” Thấy Bạch Thanh Dung nói như vậy, trong lòng Cường rmừng thầm. Nếu chủ tịch biết cô Bạch tự dùng tiền của mình mua quần áo cho chủ tịch thì nhất định chủ tịch sẽ rất vui vẻ.
Cường thu lại thẻ trên tay mình, Bạch Thanh Dung quẹt thẻ xong lại cảm thấy có chút xót tiền, nhưng không bỏ con săn sắt thì không bắt được cá rô chứ? Cô đối xử tốt với Lâm Thành Phong một chút thì cậu ta sẽ buông lỏng cảnh giác với cô thôi.
Cường cầm theo đồ, lái xe đưa Bạch Thanh Dung trở về nhà họ Lâm. Bạch Thanh Dung đi ra vườn hoa hái không ít hoa tươi vào cắm ở phòng ngủ, khiến cho phòng ngủ vốn u ám đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống. Thím Trương và Cường đều nghĩ rằng Bạch Thanh Dung làm những chuyện này vì Lâm Thành Phong.
Sau khi ông cụ Lâm qua đời, tâm trạng của chủ tịch nhà bọn họ luôn không tốt. Bọn họ rất vui mừng vì chủ tịch còn có Bạch Thanh Dung là tri kỷ. Trong lòng Cường thở phào nhẹ nhõm, chủ tịch nhà cậu ta mà nhìn thấy cô Bạch như vậy thì nhất định sẽ rất vui mừng.
Bạch Thanh Dung ngửi mùi thơm của hoa tươi tràn ngập khắp phòng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Nhìn thấy chăn gối lộn xộn, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng khó chịu, cô lập tức lấy quần áo Lâm Thành Phong ném vào trong giỏ đựng quần áo bẩn, sau đó đem chăn ga trên giường đều đổi thành màu đỏ chót, cuối cùng mới cầm giỏ quần áo bẩn của Lâm Thành Phong đi xuống phòng giặt đồ ở dưới để giặt.
Hôm nay Lâm Thành Phong trở về rất sớm, khi làm việc ở công ty, anh luôn lo lắng người phụ nữ kia ở nhà sẽ xảy ra chuyện nên đã về sớm hơn. Cường thấy chủ tịch vừa về, hắn chậm rãi chạy đến trước mặt Lâm Thành Phong, nhận lấy áo khoác anh vừa cởi ra.
“Hôm nay cô ấy có gì khác lạ không?” Lâm Thành Phong cởi cúc áo sơ mi, trầm giọng hỏi.
“Cô Bạch không có gì khác lạ cả, chỉ là ra ngoài mua đồ mà thôi.” Cường đáp lại, không nói thêm gì nhiều, vì cậu ta muốn để cho chủ tịch bất ngờ.
Lúc này, Bạch Thanh Dung cầm quần áo vừa giặt sạch đi tới, nhìn thấy Lâm Thành Phong ở trong phòng khách, cô nở nụ cười: “Anh về nhà rồi à?”
Lâm Thành Phong sững sờ gật nhẹ đầu, nhìn không thấu những thứ ẩn giấu sau nụ cười của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cầm quần áo chạy lên lầu, Lâm Thành Phong theo sát phía sau. Anh vốn cho rằng khi anh về nhà thì sẽ thấy người phụ nữ này đang bày ra dáng vẻ tuyệt vọng, không ăn không uống, ai oán khóc lóc, đòi tìm cái chết... nhưng không phải, cô chỉ khẽ cười với anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Anh về rồi à?” mà thôi.
Sau khi Bạch Thanh Dung vào phòng ngủ, cô chậm rãi treo đồ lên móc, còn Lâm Thành Phong chỉ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt mơ hồ nhìn hành động của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung làm xong việc, quay đầu nhìn Lâm Thành Phong, nở nụ cười: “Nhìn em làm gì vậy? Anh có thích hoa trong phòng không?” Lâm Thành Phong nghe thấy lời Bạch Thanh Dung, anh quay đầu nhìn xung quanh phòng ngủ, trong lòng đột nhiên có cảm giác mừng rỡ khó tả.
Phòng ngủ sang trọng dùng bình hoa trong suốt cắm các loại hoa tươi, hương hoa ngập tràn trong phòng, thấm vào tận ruột gan. Lâm Thành Phong kinh ngạc: “Đều chuẩn bị cho anh sao?”
Bạch Thanh Dung cười nói: “Trong này còn có ai khác sao?” Nói xong, cô lấy từ tủ quần áo ra hai hộp quà, đưa tới trước mặt Lâm Thành Phong: “Đây là quần áo hôm nay em mua cho anh, có lẽ không tốt bằng đồ bình thường anh hay mặc, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của em, không biết anh có thích hay không?”
Lâm Thành Phong nhận lấy, nhìn âu phục bên trong: “Sao đột nhiên lại mua quần áo cho anh?”
“Anh đã nói chúng ta là vợ chồng mà, em mua quần áo cho chồng mình thì có gì không được sao? Chỉ là em không biết anh có thích không...” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
Lâm Thành Phong nhìn chăm chú Bạch Thanh Dung, ánh mắt không chớp lấy một cái. Một lát sau, anh nói: “Em không trách tôi chuyện tối qua sao?”
Bạch Thanh Dung lạnh nhạt, mỉm cười nhìn Lâm Thành Phong: “Xảy ra thì cũng xảy ra rồi, trách gì chứ? Anh vẫn chưa trả lời em, anh có thích đồ em mua cho anh không?”
“Thích!” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng nói. Tuy anh không biết người phụ nữ này muốn làm gì nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt dù là thật hay giả thì cũng khiến anh rất hài lòng.
“Đói không? Xuống lầu ăn cơm đi!” Bạch Thanh Dung kéo Lâm Thành Phong đi về phòng ăn. Thím Trương đã bày xong đồ ăn. Trong bữa ăn, Bạch Thanh Dung không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Thành Phong: “Ngày nào anh cũng rất vất vả, ăn nhiều một chút.”
Bởi vì tâm trạng bà Lâm không tốt, nên mấy ngày nay thím Trương đều mang cơm vào phòng ngủ, vì vậy trên bàn ăn chỉ còn lại Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong. Rất nhanh đã xong bữa, đây là bữa ăn ngon nhất trong mấy ngày gần đây của Lâm Thành Phong.
Không phải bởi vì đồ ăn ngon, mà bởi vì Bạch Thanh Dung ngoan ngoãn biết điều như vậy khiến cho anh rất vui vẻ, khẩu vị cũng tốt hơn. Hiện giờ anh phát hiện ra, cùng người mình thích ăn cơm thì ra lại ăn ngon đến vậy.
“Lên lầu đi, có chuyện muốn nói với em.” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, thản nhiên nói. Bạch Thanh Dung tò mò nhìn Lâm Thành Phong, trong lòng nghĩ thầm: “Không biết người đàn ông này muốn làm gì, nhưng mình vẫn phải biểu hiện cho tốt mới được.”
Bạch Thanh Dung mang theo nụ cười, đi lên lầu cùng Lâm Thành Phong. Sau khi vào phòng, Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung ngồi xuống ghế sô pha trước mặt, lấy từ túi quần ra một hộp trang sức, bên trong đó đựng một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Thành Phong nở nụ cười mê người: “Thích không?” Bạch Thanh Dung nhìn thoáng qua viên kim cương to bằng trứng bồ câu, trong lòng có chút đau khổ, nhưng trên mặt vẫn thẹn thùng: “Thích...”
Lâm Thành Phong đeo nhẫn kim cương vào tay Bạch Thanh Dung: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, cho nên Thanh Dung, tôi sẽ tặng cho em một hôn lễ thế kỉ.”
“Hôn lễ?” Bạch Thanh Dung kinh sợ hỏi lại. Nếu như Lâm Thành Phong làm hôn lễ với cô, chẳng phải anh muốn công bố với mọi người rằng cô thật sự là vợ anh sao?