CHƯƠNG 60: RỜI KHỎI LÂM THÀNH PHONG
Giang Hiếu Thành cũng biết Đinh Mẫn Ly có yêu cầu mới làm như vậy, từ lúc đầu gặp cô ta, hắn đã biết tâm tư người phụ nữ này không ở trên người hắn, mặc dù biết tất cả điều này nhưng vẫn lựa chọn việc âm thầm chấp nhận.
Giang Hiếu Thành kéo cà vạt, vẻ mặt nguy hiểm cười nói: “Mẫn Ly, em chính là vì những thứ khác mới làm như vậy?” Hai tay Đinh Mẫn Ly nắm thật chặt chăn không nói lời nào.
“Mẫn Ly, chỉ cần em biết cho dù em nói gì, anh đều đồng ý với em. Em không cần phải như vậy.” Giang Hiếu Thành chăm chú nhìn Đinh Mẫn Ly, chìa tay định giúp Đinh Mẫn Ly mặc quần áo.
Đinh Mẫn Ly ngăn cản, hai tay quàng vào cổ Giang Hiếu Thành, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào Giang Hiếu Thành, dịu dàng nói: “Hạo Nhiên, là em tự nguyện, cũng là thật lòng muốn cho anh.”
Khoảng cách của Giang Hiếu Thành và Đinh Mẫn Ly vô cùng gần, anh ta dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Đinh Mẫn Ly. Đinh Mẫn Ly nhìn thấy Giang Hiếu Thành không có phản ứng, nũng nịu kêu lên: “Giang Hiếu Thành, cho em được không, làm người đàn ông đầu tiên của em.”
Dứt lời, Đinh Mẫn Ly đặt môi mình lên môi của Giang Hiếu Thành, vịn vào cổ, hôn lên cổ Giang Hiếu Thành.
Lúc này Đinh Mẫn Ly kiều diễm ướt át giống như một đóa hoa hồng nở vô cùng xinh đẹp, là một người đàn ông đều không thể từ chối được cô ta, bao gồm cả Giang Hiếu Thành. Giang Hiếu Thành cảm nhận được nụ hôn tinh tế, khí nóng từ bụng dưới xộc thẳng lên não.
Giang Hiếu Thành ra sức ôm chặt Đinh Mẫn Ly, say sưa hôn cô ta, trong phòng bệnh trắng tinh có một cảnh nóng tươi đẹp.
Khi Đinh Mẫn Ly tỉnh lại, nhìn Giang Hiếu Thành bên cạnh trần trụi không mảnh vải che thân, nhặt quần áo rơi lả tả dưới đất mặc lên người. Cô ta lấy điện thoại ở đầu giường gọi điện thoại: “Hình ảnh đợt trước gửi vẫn còn chứ? Đúng giờ phát ra, cứ như vậy nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt của Đinh Mẫn Ly lóe lên một tia nham hiểm, những thứ mà Đinh Mẫn Ly cô ta không có được thì cô ta thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Lâm Thành Phong nhìn những ghi chép giao dịch và địa chỉ trang web cửa hàng cất giữ trong máy tính của Bạch Thanh Dung, đôi lông mày đen dễ nhìn sắp nhíu chặt vào nhau. Không thể phủ nhận người phụ nữ này quả thực có tài vẽ tranh, nhưng cô thiếu tiền đến mức phải dựa vào việc vẽ tranh bán lấy tiền sao, hơn nữa chỉ có một tí tẹo như thế.
Bạch Thanh Dung rửa mặt xong xuôi, mặc một chiếc váy ngủ hoạt hình xoa tóc còn ướt đi ra, nhìn thấy Lâm Thành Phong đang sờ mó máy tính của mình, cô nhíu mày, trong lòng khó chịu.
“Này, người như anh không biết tôn trọng việc cá nhân riêng tư của người khác à.” Bạch Thanh Dung đi nhanh tới khép máy tính lại, giận đùng đùng nhìn Lâm Thành Phong.
“Đây là máy tính tôi mua.” Lâm Thành Phong ngăn lại tay của Bạch Thanh Dung, mở máy tính ra một lần nữa.
Lâm Thành Phong lặng lẽ xem lướt qua lịch sử trang mạng: “Em không có tiền có thể nói với tôi, không đáng như vậy.”
“Không cần, cảm ơn!” Bạch Thanh Dung không chút do dự từ chối Lâm Thành Phong, cô biết Lâm Thành Phong có tiền, hơn nữa tùy tiện một chút đều có thể đè chết cô.
“Không muốn dùng tiền của tôi?” Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em xem sao em lại ngốc nghếch như vậy chứ?” Bạch Thanh Dung nghi ngờ hỏi: “Tôi làm sao?”
“Có chồng em không cần, thực ra em có thể sử dụng đặc quyền của một cô chủ.”
“Đặc quyền gì chứ?”
“Ví dụ như tiêu tiền của chồng, mua quần áo, túi xách... Tốt hơn vẽ tranh nhiều!”
Bạch Thanh Dung tự nhiên cười: “Tự kiếm tiền tuy khổ cực, nhưng dù sao đều là mình nỗ lực có được, tiêu thiết thực buổi tối cũng ngủ ngon.”
Đôi mắt Lâm Thành Phong tối sầm lại, cô gái này có ý gì chứ? Lẽ nào tiền của Lâm Thành Phong anh cho cô tiêu không thiết thực, nghiêm trọng đến mức buổi tối không ngủ được ư?
Bạch Thanh Dung cảm nhận được Lâm Thành Phong không vui, lập tức cầm con chuột tắt trang mạng đi rồi cười ha ha nói: “Muộn thế này, đừng nhìn nữa, nghỉ sớm đi.”
“Sao vậy? Sao em lại nóng lòng như vậy? Muốn ngủ cùng tôi sao?” Lâm Thành Phong không nghiêm túc trêu chọc Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nghe xong lời của anh thì đỏ mặt, có chút lúng túng nói: “Anh đừng có nghĩ bậy bạ.”
Thấy bộ dạng này Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cảm thấy có chút buồn cười: “Đợi đã, cho em xem tin tức này.” Lâm Thành Phong lấy con chuột trong tay của Bạch Thanh Dung, lần trước muốn cho Bạch Thanh Dung xem tin tức giáo sư bị đuổi thì bị Đinh Mẫn Ly cắt ngang không thành công.
Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng đêm nay hiếm có thời gian rảnh rỗi, thuận tiện cho người phụ nữ này nhìn kỹ một chút, để cô hiểu rằng có anh ở đây thì tức là đã có người bất bình vì cô.
Lâm Thành Phong nhấp chuột vào chuyên mục tin tức, lúc anh vừa mới chuẩn bị ở ô tìm kiếm, nhìn tấm ảnh một cô gái không mảnh vải che thân ở trên trang đầu, đôi mắt to rõ ràng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Lâm Thành Phong thầm kêu một tiếng: “Không xong rồi.”
Lâm Thành Phong lập tức nghiêng đầu nhìn BạchThanh Dung bên cạnh, ánh mắt Bạch Thanh Dung tức giận nhìn anh, đôi mắt này chứa đầy sự tức giận và thù hận, mặc dù ánh mắt nhìn anh trước kia của Bạch Thanh Dung cũng không dịu dàng gì cho lắm nhưng cô cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Ánh mắt như thế, Bạch Thanh Dung như thế, Lâm Thành Phong không thích.
“Thanh Dung em phải tin tôi không...”
Lời của Lâm Thành Phong còn chưa nói hết... “Bốp” một tiếng giòn vang truyền đến, một cái tát mạnh của Bạch Thanh Dung đánh vào khuôn mặt khôi ngô của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong ngơ ngẩn, sống 30 năm từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh anh như Bạch Thanh Dung. Nhìn thấy đôi mắt buồn bã của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong không thể tức giận được.
“Đây chính là thứ anh muốn cho tôi xem? Chủ tịch Lâm thật có lòng.”
Bạch Thanh Dung giễu cợt nói, nhìn tin tức mình trần trụi trên trang bìa, lồng ngực của Bạch Thanh Dung bắt đầu lan ra một đóa hoa thật to màu đỏ gọi oán hận.
Đó là đêm kí giao ước với Lâm Thành Phong, bị Lâm Thành Phong chụp hình lại làm điểm yếu của bản thân để uy hiếp cô. Chuyện này ngoại trừ cô và Lâm Thành Phong ra, không có người thứ ba biết, bây giờ những bức hình này lại trở thành tin tức, ngoại trừ Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung không nghĩ ra còn có ai có thể làm như vậy.
Nhớ đến người đàn ông trong xe hôm nay nói sẽ cho cô hối hận, Bạch Thanh Dung không những không giận mà còn cười:
“Lâm Thành Phong, anh thật là bản lĩnh, thực sự quá bản lĩnh ha ha.”
“Thanh Dung, không phải tôi làm.” Lâm Thành Phong chau mày nhìn đôi mắt cười của Bạch Thanh Dung trước mặt, Bạch Thanh Dung như vậy khiến trong lòng anh vô cùng nặng nề cũng vô cùng xa lạ, Bạch Thanh Dung của hiện tại thật sự rất kỳ quái.
“Chủ tịch Lâm, dám làm dám nhận đi. Cho dù anh nhận, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tôi có thể làm gì chủ tịch Lâm vòi vọi trên cao như anh được.” Bạch Thanh Dung khinh thường giễu cợt Lâm Thành Phong, cô cười, nước Tắt cũng không ngừng rơi xuống.
Người đàn ông này luôn đổi mới giới hạn và cách nhìn cuộc sống của cô, trước kia một đám thiêu thân lộn xộn Mẫn Ly gì đó, phụ nữ gì đó của anh cô đều có thể chịu đựng được, nhưng lần này Lâm Thành Phong thực sự làm cô phát bực, cô vô cùng thất vọng.
“Thanh Dung, em bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh? Anh kêu sao tôi có thể bình tĩnh được đây? Anh để ảnh khỏa thân của tôi cho cả thế giới xem, lại bảo tôi bình tĩnh ư? Anh không cảm thấy nực cười sao?”
“Tôi lập tức cho Cường xử lý.” Lâm Thành Phong cầm điện thoại di động lên gọi cho Cường: “Xóa bỏ toàn bộ tin tức sau mười giờ, nhớ là toàn bộ!”
Sau khi Lâm Thành Phong cúp điện thoại, anh ném nó qua một bên: “Thanh Dung, chuyện này tôi sẽ tra rõ.”
“Đủ rồi, chủ tịch Lâm đừng ra vẻ đạo mạo. Những thứ trong tay chủ tịnh Lâm như anh, người khác có thể tùy tiện lấy được sao?” Bạch Thanh Dung cười ha hả:
“Lâm Thành Phong là người như thế nào chứ, bản thân anh còn không biết sao?”
Trong lòng Lâm Thành Phong vô cùng nặng nề, Bạch Thanh Dung nói rất đúng, vật trong tay anh không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy được, anh giải thích nhiều hơn nữa cũng vô ích.
“Thanh Dung, em bình tĩnh đã, được không?”
Lâm Thành Phong có chút bất đắc dĩ nói, anh muốn đợi Bạch Thanh Dung tỉnh táo lại rồi giải thích với cô.
“Lâm Thành Phong, anh cũng có lúc hết đường chối cãi.” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong cười:
“Thỏa thuận của chúng ta đã không còn hiệu lực nữa, Lâm Thành Phong, cho dù muốn tôi đi chỉ cần nói một câu là đủ rồi, cần gì phải phí công phí sức như vậy.”
“Ai nói là hết hiệu lực, còn chưa hết một năm.”
Lâm Thành Phong có chút tức giận.
“Chỉ cần anh công khai ảnh khỏa thân của tôi, giữa chúng ta không còn giao ước nào nữa, Lâm Thành Phong anh cảm thấy tôi rất dễ ức hiếp sao?”
“Ở bên cạnh anh, tôi đã rất nỗ lực diễn vai một cô vợ tốt, tôi đã chịu đủ khổ với những người và chuyện bát nháo rồi, tôi vô cùng cảm kích anh dùng hơn ba tỷ giúp tôi.”
Nhưng Lâm Thành Phong, ai cũng có danh dự cả. Từ nay về sau giữa chúng ta đã thanh toán xong, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không liên quan đến nhau.
Nói xong, Bạch Thanh Dung xoay người đi vào phòng chuẩn bị thay quần áo để đi, lại bị Lâm Thành Phong nắm tay:
“Bạch Thanh Dung, ai cho phép em đi. Không cho em đi, chúng ta đã kết hôn rồi, em nghĩ em có thể tùy tiện bỏ đi sao?” Lâm Thành Phong suýt nữa gào lên.
Bạch Thanh Dung ra sức gạt tay tức giận nói:
“Lâm Thành Phong, đủ rồi, anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?”
Lâm Thành Phong đau lòng nhìn Bạch Thanh Dung: “Tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi, Thanh Dung, tin tôi một lần này có được không?”
“Ha ha, dựa vào cái gì để tin anh đây?”
Bạch Thanh Dung khinh thường nhìn Lâm Thành Phong
“Bởi vì tôi là chồng em, em là vợ tôi.”
“Thỏa thuận của chúng ta kết thúc rồi, Lâm Thành Phong, tôi phải đi.”
“Tôi không cho phép, chỉ cần tôi không đồng ý, Thanh Dung em không được đi đâu cả.”
Bạch Thanh Dung đi tới bên tai Lâm Thành Phong, thì thầm nói: “Lâm Thành Phong, tôi biết thế lực của anh rất lớn, cũng rất có bản lĩnh, nhưng thế giới rộng lớn, chỉ có anh e rằng không quản được hết.”
Nói xong, Bạch Thanh Dung dùng hết sức lực đẩy Lâm Thành Phong ra, Lâm Thành Phong ngã xuống đất. Bạch Thanh Dung nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng thay đồ, cầm điện thoại di động ở trên giường xông cửa ra ngoài.
Thấy Bạch Thanh Dung mặc một chiếc váy ngủ chạy ra bên ngoài, thím Trương không khỏi kinh ngạc: “Cô chủ, đã muộn như vậy, cô còn muốn đi đâu?”
Bạch Thanh Dung không có phản ứng với lời nói của thím Trương, trong lòng cô không quan tâm thứ gì cả, chỉ chạy về phía trước. Cho đến khi tiếng gọi của thím Trương ngày càng xa dần, bảo vệ ở ngoài cửa chính cũng vô vùng ngạc nhiên nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, cô…”
“Đừng nói nhảm, mau mở cửa.” Bạch Thanh Dung tức giận nói, nhìn thấy bảo vệ vẫn chưa phản ứng: “Tôi có việc gấp, làm lỡ việc của tôi, anh có gánh nổi trách nhiệm không?”
Nghe Bạch Thanh Dung nói như vậy, bảo vệ vội vàng mở cửa sắt ra cho Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung chạy ra đường cái ở giữa núi sau nhà họ Lâm, chạy không ngừng nghỉ, vừa chạy vừa khóc, cô không muốn trở về nhà họ Lâm, cũng không muốn gặp cái người tên Lâm Thành Phong kia. Nhưng bây giờ đã muộn như vậy, cô chạy ra khỏi nhà họ Lâm còn có thể đi đâu được chứ?
Đi tìm Phạm Lan Lan sao? Nhưng ở trong ngọn núi vắng vẻ hoang tàn này làm gì có xe taxi, Bạch Thanh Dung chạy băng băng trên đường quốc lộ tối đen như mực, mơ hồ nghe được âm thanh chuyển động của xe hơi ở phía sau.
Bạch Thanh Dung ngày chạy càng nhanh hơn, phía dưới chân không chú ý, loạng choạng ngã nhào xuống đất, đầu gối bị trầy xước, cô cắn răng chịu đựng.
Bạch Thanh Dung cầm điện thoại di động lên gọi cho Hạ Dũng, hiện tại cô chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Hạ Dũng. Điện thoại reo lên khá lâu mới truyền đến giọng đàn ông lười biếng bên đầu dây bên kia: “Hạ Dũng, anh ngủ chưa?”
Hạ Dũng vừa nghe thấy giọng Bạch Thanh Dung vội vã xoa đôi mắt nhập nhèm nhanh nhẹn nói: “Thanh Dung, anh chưa ngủ, em có chuyện gì vậy?”
“Hạ Dũng, bây giờ e là em phải làm phiền anh, em xảy ra một số chuyện cần anh đến đón em.” Bạch Thanh Dung ấm ức nói, Hạ Dũng bên đầu kia điện thoại nghe thấy giọng nói không bình thường của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, cho anh địa chỉ. Anh lập tức đến ngay, em đừng khóc, ở tại chỗ đợi anh, đừng tắt điện thoại!”
Sau khi Bạch Thanh Dung nói địa chỉ cho Hạ Dũng, tập tễnh núp vào trong rừng cây bên cạnh, cô ở trên đường, Lâm Thành Phong nhất định sẽ nhanh chóng tìm thấy cô, cô cũng không bằng lòng trở về bên cạnh người đàn ông đó và dây dưa không rõ với anh.
Lúc Bạch Thanh Dung ngồi dưới một cây lớn, nhìn màn hình giao diện trò chuyện thoại truyền đến âm thanh chuyển động của ô tô, trong lòng Bạch Thanh Dung mới bình tĩnh trở lại.
Câu nói “em đừng khóc” vừa rồi của Hạ Dũng thực sự đã chạm vào tận sâu trái tim mềm mại của Bạch Thanh Dung, lúc bản thân cần giúp đỡ, lúc nào Hạ Dũng cũng xuất hiện trước mặt cô.