Trưởng tiệm của Bảo Hòa Đường không khỏi giật mình và lớn tiếng quát khi thấy Mộ Dung Tráng Tráng hung hăng bước vào: “Tiểu nữ như ngươi sao dám…”
Khi hắn nhìn thấy trên người hai hộ vệ theo sau Tráng Tráng có đeo đao, trong phút chốc sợ đến biến sắc, miệng lắp bắp nói: “Là công chúa giá đáo, tiểu nhân có tội, có tội!”
Thị vệ ôm Liên Thị bước vào, Mộ Dung Tráng Tráng lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi lại đây hầu hạ, cần thuốc gì thì sẽ dặn ngươi đi lấy.”
“Trời ạ, sao lại chảy nhiều máu như vậy? Mau, lấy bạch dược trước đi.” Trưởng tiệm giật mình sợ hãi kêu lên, sau đó liền vội xoay người đến tủ thuốc lấy thuốc.
Ở phía bên kia, hai gã thị vệ đang giục ngựa đuổi theo xe ngựa của Tướng phủ, đến phố Nam Tông thì xe ngựa bị chặn lại.
Người điều khiển xe bèn lên tiếng quát: “Các ngươi là ai? Cả gan dám chặn đường xe ngựa của Tướng phủ?”
Thị vệ lạnh lùng lên tiếng: “Phụng lệnh trưởng công chúa, điều tra vụ án cố ý gây thương tích, xin phối hợp.”
Người điều khiển xe ngựa nghe là người của công chúa, lại còn là điều tra vụ án làm thương người, bèn liền xuống xe và nói: “Vụ án đả thương người gì?”
Người điều khiển xe lo ở phía trước điều khiển xe chạy nhanh, không hề hay biết Liên Thị đã lăn ra khỏi xe ngựa, tuy là hắn có nghe được tiếng động, nhưng lại không quay đầu nhìn, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng la hét sợ hãi gì, vì vậy nên hắn hoàn toàn không biết chuyện.
Tấm màn che xe được mở lên, trên xe chỉ có phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, Hạ Thừa tướng không có ở trên xe ngựa.
Phu nhân Nguyệt Nhung nhìn thấy hai thị vệ bèn lên tiếng: “Điều tra vụ án đả thương gì mà lại điều tra đến chỗ Tướng phủ đây? Trưởng công chúa thì cũng phải nói lý lẻ chứ?”
Thị vệ liếc nhìn Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm và nói: “Xin lỗi hai vị, mời hai vị đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hạ Oanh Nhiễm liền tức giận nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Dám đưa ta đi?”
Mặt thị vệ vẫn bình thản đáp lại: “Chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, xin thông cảm.”
Hạ Oanh Nhiễm hừ lạnh rồi nói với người điều khiển xe: “Mặc kệ bọn họ, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, đi!”
Xa phu nhìn nhìn bên trong xe, phát hiện không thấy Liên Thị, liền giật mình, nhưng ở trong Tướng Phủ thì vai vế của Liên Thị cũng chẳng khác gì người hầu hạ, nên hắn không dám hét lớn tiếng, hắn đành quay qua phía thị vệ và thở dài: “Thị vệ đại ca, chúng tôi thật sự không biết vụ án đả thương gì, xin chuyển lời đến công chúa giúp.”
Thị vệ lạnh lùng nói: “Nói những lời vô nghĩa đó làm gì? Mau cho xe ngựa đi theo chúng tôi.”
Xa phu vẫn còn do dự định nói gì đó, một trong hai vị thị vệ bèn đẩy người điều khiển xe ra, rồi tự mình lên vị trí điều khiển, hắn kéo dây cương và cho xe quay đầu trở về.
Hạ Oanh Nhiễm liền giận dữ hét lớn: “Ngươi thật to gan, dám cướp thái tử phi tương lai? Ngươi có tin là ta sẽ nói với Hoàng Hậu nương nương hay không? Để xem ngươi có mấy cái đầu để mà rơi?”
Thị vệ mặc kệ nàng ta, hắn giật dây cương và cho ngựa đi nhanh.
Hạ Oanh Nhiễm bị té bật ngửa ra sau, Phu nhân Nguyệt Nhung đưa tay đỡ nàng dậy mà trong lòng tim đập loạn nhịp.
Lúc rời khỏi cung, Hạ Thừa tướng không đi chung với họ về phủ, mà ông ở lại gặp Lương thái phó, vì vậy nên ông cho xe ngựa đưa hai người họ về trước.
Bà nhớ đến những câu mà Liên Thị nói ở trong cung, lại nghĩ đến bị những người đó cười nhạo, nên bà càng căm hận Liên Thị nhiều hơn, nhân lúc Liên Thị không để ý bèn đưa mắt ra hiệu với Hạ Oanh Nhiễm, ngay trong lúc xe ngựa đang chạy nhanh bèn đẩy Liên Thị ra khỏi xe.
Bà không hề biết xe của Trưởng công chúa ở ngay sau lưng, vì vậy mà bà cứ nghĩ rằng không ai biết, cho dù Liên Thị không chết thì trở về cũng không làm gì được bà.
Nhưng bà cũng không nghĩ rằng Liên Thị sẽ bị té chết, chẳng qua bà muốn hù dọa nhắc nhở nàng, đợi đến khi về đến phủ rồi mới lệnh cho người đi tìm Liên Thị, nhưng không ngờ lại bị Trưởng công chúa phát hiện trước.
Điều mà bà càng không ngờ đến chính là, Hạ Thương Mai cũng có mặt trên xe của trưởng công chúa.
Trong đầu bà liền nhanh chóng nghĩ lý do để biện minh thoát thân, ví dụ như là Liên Thị tự mình ngồi không vững bị rơi xuống, hoặc là Liên Thị cố ý muốn nhảy xuống để vu oan giá họa hãm hại bà, để cho mọi người biết bà là người đàn bà ác độc.
Phu nhân Nguyệt Nhung nhớ tới lúc ở phủ cũng có đắc tội qua với trưởng công chúa, vì vậy nên trong lòng bà không khỏi lo lắng. Bà biết quá rõ về thế lực của công chúa ở trong triều đình, đừng nói bản thân mình không thể chống đối lại nàng, ngay cả đến Tướng gia cũng chưa chắc dám đắc tội với nàng.
Nhưng ngược lại Hạ Oanh Nhiễm lại không sợ, chẳng qua chỉ là cô công chúa gả không đi mà thôi, cho dù là trưởng bối của thái tử, mà cũng không có quyền hạn gì, nhưng ít nhiều gì thì cũng sẽ nể mặt thái tử phi tương lai này, chắc cũng sẽ không vì chuyện của Liên Thị mà làm căng với nàng.
Vì vậy khi nàng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phu nhân Nguyệt Nhung, nàng liền trấn an: “Mẹ lo lắng làm gì? Đâu có ai nhìn thấy chúng ta đẩy bà ta xuống, chúng ta không nhận là được. Cho dù bà ta lên tiếng chỉ điểm chúng ta thì cũng không có bằng chứng, hơn nữa, chúng ta cũng có thể nói ngược lại bà ta, rằng bà ta ở trên xe dùng lời lẽ khó nghe chửi chúng ta, sỉ nhục thái tử phi tương lai, còn muốn ra tay đánh con, mẹ chỉ vì muốn bảo vệ ta nên mới giằng co qua lại, rồi bà ta cố tình nhảy xuống xe ngựa để vu oan giá họa hãm hại chúng ta.”
Lời Hạ Oanh Nhiễm nói rất giống với suy nghĩ của Phu nhân Nguyệt Nhung, hai người thật không hổ danh là mẹ con, tâm địa độc ác như nhau.
Phu nhân Nguyệt Nhung nghe xong lời an ủi của Hạ Oanh Nhiễm, cũng cảm thấy có thể là mình suy nghĩ quá nhiều, tuy Nhiếp Chính Vương có ý không muốn thừa nhận Oanh Nhiễm là thái tử phi, nhưng cuối cùng thì người quyết định không phải là hắn mà là Hoàng hậu nương nương.
Không cần biết sau này như thế nào, hiện tại ý chỉ đã hạ, Oanh Nhiễm chính là thái tử phi tương lai, đều là người lớn lên trong Hoàng gia, trưởng công chúa chắc sẽ nể mặt chút.
Phía bên Liên Thị, bà ta đã cầm được máu, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, ngoại trừ trên trán có vết thương do bị té, đầu gối cũng còn vết thương do té, cũng may là không nghiêm trọng lắm.
Thương Mai ngồi bên cạnh giường, dùng khăn để rửa vết máu khô trên mặt Liên Thị.
Tuy cô không nói lời nào, nhưng dáng vẻ có chút khác thường.
Mộ Dung Tráng Tráng thấy vậy nên hỏi: “Có phải nghiêm trọng lắm không? Hay đưa vào cung để mời thái y chữa trị?”
Vừa dứt lời, bất chợt nàng nhớ đến y thuật của Thương Mai còn giỏi hơn cả thái y, bèn lên tiếng: “Nếu như ngươi hết cách thì Thái y cũng sẽ không có cách.”
Thương Mai nhỏ giọng nói: “Miệng vết thương sau khi cầm máu thì cũng không còn nghiêm trọng lắm, quan trọng là ta lo lắng não bị ảnh hưởng.”
Mộ Dung Tráng Tráng nhìn thần sắc của cô bèn lên tiếng dò hỏi: “Bà ta không thể nào vô duyên vô cớ tự té xuống được, chắc chắn là Phu nhân Nguyệt Nhung và muội muội của ngươi làm, không biết phụ thân của ngươi có ngồi trên xe không, nếu có thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Thương Mai đặt khăn vào lại chậu nước, những vết máu dính trên khăn bắt đầu từ từ loang ra nước, mùi tanh của máu lan tỏa ra, Mộ Dung Tráng Tráng nhìn thấy khóe mắt cô cũng đỏ hoe.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nụ cười sâu thẳm hiện lên trên mặt cô, cô nhẹ nhàng nói: “Hại người hại mình, giết người thì đền mạng, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.”
“Được, bổn cung cứ lo lắng người vì biết hắn là phụ thân của ngươi mà khiến ngươi phải nương tay.” Mộ Dung Tráng Tráng liền lớn tiếng ủng hộ.
Thương Mai cụp mi xuống, cô khẽ nhếch mép, phụ thân? Chưa bao giờ là của cô.
Lúc sau, Liên Thị tỉnh lại, ánh sáng chiều tà rọi vào gương mặt trắng bệch của bà, theo quán tính, hành động đầu tiên là bà đưa tay lên sờ trán mình, Thương Mai liền nắm lấy tay bà và nhẹ giọng nói: “Không có việc gì đâu, ổn cả rồi!”
“Thương Mai?” Liên Thị lên tiếng như dò hỏi, nhưng đôi mắt lại như không nhìn về hướng cô.
Thương Mai cảm thấy nặng nề hơn, cô đưa tay đảo qua đảo lại trước mặt bà, mắt bà không hề phản ứng lại.
Mộ Dung Tráng Tráng cũng phát hiện vấn đề, nàng ta giật mình nhìn Thương Mai.
Thương Mai đưa ngón tay lên miệng ra hiệu với Mộ Dung Tráng Tráng đừng nói.
Rồi cô cúi người chạm nhẹ vào gương mặt: “Sao mẫu thân lại bị ngã khỏi xe?”
Đôi tay Liên Thị chậm rãi buông xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “Hai mẹ con họ đẩy ta xuống đó.”
Bà đưa tay sờ soạng lúc: “Chúng ta về đến phủ rồi sao? Sao con lại không thắp đèn?”
Đầu ngón tay Thương Mai khẽ run, cô nhìn về phía ánh đèn trên bàn và đèn tường, tuy đã là chiều tối, nhưng độ sáng vẫn còn rất đủ.
Bà
bị mù rồi!