Nàng ta nghiêng đầu, nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, cảm giác bây giờ như là đang ở trong mộng, nàng ta thất bại, chỉ là một giấc mộng sao?
Không thể nào thua trong tay Mai Phi được, nàng ta cả nghĩ cũng không hề nghĩ đến.
Đây gần như là không thể nào.
"Nương nương!" Tĩnh Lan và Thanh Phù cũng rơi lệ rồi, chuyện cho đến bây giờ, chuyện gì cũng không làm được, Nghi Lan cung bị phong tỏa, thậm chí ngay cả tin tức cầu cứu cũng không thể truyền ra.
Cơn ác mộng này, đến quá đột ngột, các nàng không có chút phòng bị nào, tất cả mọi chuyện đều trôi chảy như vậy, ngay cả khi phong tỏa toàn thành, bọn họ cũng có thể đưa Tôn Phương Nhi ra ngoài, sắp xếp ổn thỏa, sao lại lật thuyền trong rãnh nước chứ?
"Hoàng thượng giá lâm!"
Âm thanh của Lộ công công, như là sứ giả địa ngục, vang lên trong Nghi Lan cung.
Cả người Nghi quý phi run lên, nàng ta ngẩng đầu, nhìn Tĩnh Lan và Thanh Phù: "Các ngươi, tìm cách thông báo ra bên ngoài, để bọn họ, dù là thế nào, cũng phải bảo vệ Thất hoàng tử."
"Vâng, nương nương!"
Một bóng dáng màu vàng sáng bước nhanh đến, một đám người đi theo sau.
Nghi quý phi nhìn hắn ta, lạnh lùng nở nụ cười, từ lúc vào cung, nàng ta đã từng giống như những phi tần khác, trong lòng cũng từng có chờ mong với hắn ta.
Nhưng mà, tình yêu không lâu dài, cũng như ân sủng của hắn ta.
Hơn nữa, nàng ta chưa từng cho rằng, tình yêu là tất cả cuộc sống của mình.
Từ sau khi có con, nàng ta bắt đầu thận trọng, tính toán vì con của mình, con của nàng ta, sau này không giống như thời ấu thơ của nàng ta, trải qua đủ loại loạn ly, hắn nên từng bước được nâng đỡ, leo lên vị trí cao.
Nàng ta vẫn nhìn hắn ta như trước, trong đáy mắt hắn ta là cuồng nộ bùng cháy, ngọn lửa cuồng nộ này, gần như có thể thiêu cháy nàng ta.
Mai Phi chọn một thời điểm rất tốt, Hạ Lâm ra đi, Tôn Phương Nhi mất tích, hắn ta gần như mất hết lý trí, cho nên, hắn ta sẽ không tỉnh táo suy xét mọi thứ của Mai Phi, có hợp tình hợp lý hay không, chỉ còn một chút ý thức mà phát tiết lửa giận lên người nàng ta.
Nàng ta nhẹ nhàng cắn nát viên thuốc trong miệng, trên mặt dần lộ ra nụ cười.
"Phụ hoàng, phụ hoàng!" Một bóng người nhào đến, bước lên ôm lấy hoàng đế.
Thần sắc nàng ta cứng đờ, là hoàng nhi? Cái đứa này, tự cho là thông minh, hắn nhất định đã biết rồi, nhưng mà, ngàn vạn không cần phải cầu tình cho nàng ta. Truyện Hài Hước
"Phụ hoàng!" Thất hoàng tử khóc quỳ xuống: "Ngài đến rồi, nhi thần thật là sợ, mẫu phi trở nên rất đáng sợ, dọa chết nhi thần rồi."
Hoàng đế hơi cúi đầu, nhìn đứa bé sợ đến mức toàn thân phát run, khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt đầy rẫy hoảng sợ và bối rối, giống như bạch tuộc ôm lấy chân hắn ta, nửa quỳ dưới đất.
"Thất hoàng tử, nhanh, nhanh đứng lên!" Lộ công công vội vàng tiến lến kéo hắn ra.
Thất hoàng tử dùng sức ôm lấy Lộ công công, cả người run rẩy: "Công công, cứu ta, mẫu phi nói hận chết phụ hoàng, muốn giết ta, để phụ hoàng đau lòng, bà nói bà thích đại ca ca, bà hận ta không phải là con trai của đại ca ca, ta làm sao bây giờ?"
Thất hoàng tử nói xong, gào khóc lên, khóc rất thê thảm.
Nghi quý phi nghe nói những lời nói này, nhìn đứa con trai mình vẫn luôn xem như là bảo bối, từ nhỏ, nàng ta đã cảm thấy đứa con trai này thông minh hơn người, suy nghĩ linh hoạt, bởi vậy, nàng ta nhận định sau này có khiếu làm đế vương.
Hắn thật sự rất thông minh, vừa nói như vậy, phụ hoàng của hắn sẽ không hoài nghi hắn có phải là con trai của mình không.
Khóe miệng của Nghi quý phi chảy ra một giọt máu đen, nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử, đáy mắt hận ý như lửa đốt: "Nghịch tử, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi."
Lời ấy, giống như là làm chứng cho lời nói của Thất hoàng tử.
"Tiện nhân!" Hoàng đế tức giận đến mức toàn thân phát run, tát một cái lên mặt nàng ta.
Nghi quý phi té xuống, ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào Thất hoàng tử, không rõ là yêu hay hận, hoặc giả là cả hai.
"Sao lại đối với mẫu phi như vậy?" Thanh âm của nàng ta, mơ hồ không rõ, chỉ có chính nàng ta nghe thấy.
Nàng ta tán thưởng hắn thông minh thức thời, nhưng mà nàng ta lại không hy vọng hắn đối với mình như vây.
Thất hoàng tử dùng sức lùi về phía sau, khóc vô cùng thương tâm.
Lộ công công vội vàng giấu hắn ở đằng sau, không cho hắn nhìn tận mắt Nghi quý phi chết.
Hoàng đế không quan tâm đến thân phận, lại nhào qua, bắt lấy Nghi quý phi chỉ còn lại một hơi thở, cả giận nói: "Nói, Tôn Phương Nhi ở đâu?"
Trong miệng Nghi quý phi không ngừng phun ra máu đen, Lương Thụ Lâm thấy thế nói: "Hoàng thượng, thị nữ giả trang Chiêu quý phi, cũng giống quý phi nương nương, đều là trong miệng chảy ra máu đen."
"Ngươi nói hay không?" Hoàng đế cuồng nộ, liên tục tát nàng ta mấy cái, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của Nghi quý phi, lập tức sưng phồng lên.
Nghi quý phi suy yếu nở nụ cười: "Nàng ta chết rồi, ngươi vĩnh viễn không thể tìm ra nàng ta, nàng ta chết rồi, ngươi cũng sống không nổi..."
Nàng ta đột nhiên hít một hơi, dùng hết sức toàn thân, bò về phía Lộ công công, bắn độc châm từ trong tay áo ra, rống lên: " Giết chết ngươi, nghịch tử, ta giết chết ngươi!"
Lộ công công nhanh chóng ôm Thất hoàng tử phi thân đi, tránh thoát độc châm, mặc dù đã tránh thoát, nhưng mà bị dọa cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Hoàng đế thấy tình hình như vậy, sự cuồng nộ trong đáy mắt càng tăng lên, hắn ta đứng lên, căm hận trừng nàng ta, chậm rãi hạ lệnh: "Người đến, kéo nàng ta ra ngoài, ngũ mã phanh thây!"
Lương Thụ Lâm tuân lệnh, giơ tay lên, cho người kéo Nghi quý phi đã hấp hối ra ngoài.
Hoàng đế cố gắng đứng lại, lại chỉ cảm thấy một hồi thiên địa chuyển dời, trước mắt không ngừng biến thành màu đen, hắn ta nhắm mắt lại, muốn cố gắng ngăn lại cơn choáng váng này, mắt vừa khép lại, người đã ầm ầm ngã xuống.
"Phụ hoàng!"
"Hoàng thượng!"
Trong cung Hi Vi, tất cả ngự y trong cung đều vây trước long sàng, chờ người trên giường tỉnh lại.
Hoàng đế hôn mê hai ngày hai đêm, hai ngày, chỉ có thể cưỡng chế rót nước cơm, gần như là nhìn tính mạng của hắn ta xói mòn từng chút một, bất lực.
Chấm đỏ trên người hắn ta, chậm rãi lộ ra, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết.
Lúc trước Tôn Phương Nhi té xỉu, hắn ta thương cảm Tôn Phương Nhi, để nàng ta tạm dừng dùng cổ, hôm nay, đã quá mười ngày không dùng rồi, cho nên, bệnh của hắn ta, chậm rãi phát tác.
Mí mắt nặng như nghìn cân, nhưng mà, hắn ta vẫn cố gắng mở ra.
"Phụ hoàng!" Lương Vương ở bên cạnh gường, nghẹn ngào gọi hắn ta một tiếng.
Hoàng đế nhìn hắn ta, đột nhiên cảm thấy đứa con trai này rất lạ lẫm, nhưng mà, đáy lòng lại dâng lên một tình cảm ấm áp, con của hắn ta, con trưởng của hắn ta, trưởng thành rồi.
"Hoàng thượng!"
Lộ công công cũng bước lên, gọi một tiếng: "Ngài cảm thấy thế nào?"
Hoàng đế chậm rãi xoay mắt đi chỗ khác, chuyện trước lúc té xỉu dần dần hiện lên trong đầu, ngực hắn ta đau nhức một lúc, tiện nhân kia...
"Mai Phi thế nào?" Hắn ta hỏi, đối với Mai Phi, bây giờ hắn ta mới cảm thấy có chút áy náy, đây là người phụ nữ mà hắn ta đã không để mắt đến rất lâu.
"Mai Phi nương nương đã tỉnh, hôm nay nghe thấy hoàng thượng bị bệnh, khóc muốn đến gặp hoàng thượng, chuyện này, Lương Vương điện hạ khuyên bảo xong, mới đến." Lộ công công nói.
Hoàng đế lẳng lặng nghe, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đột nhiên, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghi Lan cung...đào ba thước đất, đào thi thể Chiêu quý phi ra."
Lương Vương nói: "Phụ hoàng, Nghi Lan cung đã đào rồi, trong hậu viện của Nghi Lan cung, đào ra rất nhiều thi hài, phỏng đoán sơ bộ, hơn mười bộ, thi hài không hoàn chỉnh, hẳn là băm nát toàn bộ thịt, xương cốt bị chặt đứt, sau đó chôn xuống đất, lúc đào ra, phát hiện một đống thịt nhão, hẳn là vừa chết không lâu."
"Là Chiêu quý phi, phải không? " Đầu của hoàng đế, chậm rãi thả lỏng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Vương.
"Không cách nào xác nhận." Vẻ mặt Lương Vương đau khổ.
Sự thất vọng to lớn xông lên, chậm rãi biến thành tuyệt vọng.
Là Tôn Phương Nhi, hắn ta lục soát cả kinh thành, phong tỏa cửa thành, nếu như Tôn Phương Nhi còn sống, không thể nào không soát ra được.
Người đã sớm biến thành thịt vụn, khó trách không tìm ra được.
Hoàng đế lẩm bẩm: "Trước kia, lão tổ tông thường nói với trẫm, độc nhất là lòng dạ đàn bà, lúc ấy, trẫm còn cười, nói ngài cũng là phụ nữ, vì sao lại nói như vậy?"
Hắn ta nhìn Lương Vương: "Ngươi đoán xem, lão tổ tổng trả lời trẫm thế nào?"
Con mắt Lương Vương căng thẳng: "Nhi thần ngu dốt."
Hoàng đế thở dài, vươn tay, muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng mà, tay dừng lại giữa không trung, từ từ rủ xuống: "Bà ấy nói, sự độc địa của phụ nữ, ẩn ấp trong tâm, hiểu cách ngụy trang che dấu, một giọt nước mắt, làn thu thủy, có thể làm đàn ông giao tâm ra, tin tưởng. Trẫm từ nhỏ ở bên cạnh lão tổ tông, nghe lời của bà mà lớn lên, bởi vậy, đối với phụ nữ chưa hoàn toàn thổ lộ tình cảm, mặc dù là trẫm thích nhất, trẫm cũng thà rằng không cần, bởi vì, trẫm không muốn vì phụ nữ, mà làm tâm mình loạn, quyết định sai lầm, lại không ngờ, không ngờ được, thì ra, người ở bên cạnh, âm thầm, mới là con rắn kịch độc."
Hoàng đế nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại, người có vẻ rất mệt mỏi, hô hấp cũng bắt đầu không thuận.
"Ngự y, phụ hoàng rốt cuộc là thế nào?" Đến cùng vẫn là phụ tử, Lương Vương mà dù khinh thường những gì phụ thân làm, nhưng mà, cuối cùng cũng không cắt được cốt nhục tình thân.
Viện Phán kéo Lương Vương ra bên ngoài điện, khẽ nói: "Điện hạ, hoàng thượng bệnh cũ tái phát, mà trong cơ thể lại có máu độc chảy cuồn cuộn, hẳn là sẽ từ từ xuất hiện ảo giáo, thần trí loạn lạc, hồ ngôn loạn ngữ, vừa rồi thần thấy vẫn luôn nói chuyện, hẳn là xuất hiện triệu chứng, nếu không có thuốc tốt, sợ..."
Lương Vương trong lòng đau xót: "Thế nào?"
"Sợ là không qua nổi một tháng." Viện Phán nói xong, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Lương Vương dùng tay xoa lên mặt một cái, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Lúc sau, hắn kéo Viện Phán: "Một chút biện pháp cũng không có sao?"
Viện Phán nói: "Vi thần vô năng, chỉ là không biết vương phi có còn biện pháp hay không."
Lương Vương không phát ra tiếng, Thương Mai bây giờ mang thai, đương nhiên không thể vào cung.
Hơn nữa, phụ hoàng cũng không còn mặt mũi nào mà truyền Thương Mai vào cung.
Dựa theo lời hắn ta vừa nói, hắn ta hẳn là biết mình làm sai.
Biết sai, thì sẽ biết xấu hổ.
Hoàng đế lúc tỉnh, lúc mê, lại hồ ngôn loạn ngữ.
Có đôi lúc, kéo Lộ công công nói những chuyện quá khứ, có lúc, lại kéo Lương Vương nói những kế trị quốc tương lại, có lúc lại mạnh mẽ lên án loạn thần tặc tử, có đôi lúc, lại lẳng lặng ngồi, trầm tư, đáy mắt lại lộ vẻ hung ác.
Rất nhiều chuyện, là một vòng luân hồi, hắn ta giống như trở về lúc trước khi Tôn Phương Nhi vào cung, có lẽ tình huống còn tệ hơn.
Tiếng bá tính lên án công khai Thương Mai, càng lúc càng nhiều.
Từ sau khi quốc sư khai đàn, vương phủ đã mấy lần bị người đánh vào, thông tin Thương Mai ở Tây Uyển, vốn không có nhiều người biết, nhưng mà cũng dần dần truyền đi, Tây Uyển liên tục bị bạo dân đánh vào.
Nhưng mà, kỳ thật Thương Mai vào lúc Mai Phi gặp chuyện không may, đã âm thầm đưa ra ngoài thành, ở trong Bảo An tự.
Cho nên, lúc bạo dân cuối cùng vượt qua phòng tuyến Tây Uyển, đi vào đòi đánh đánh giết giết, lại không tìm được Thương Mai.
Trong thành lâm vào thế cục loạn lạc trước nay chưa từng có.
Cuối cùng, hoàng đế hạ chỉ, truyền quốc sư đến Hi Vi cung yết kiến.
Truyền thuyết hồ ly tinh, vốn là từ Thứ Châu mà nổi, đương nhiên, cũng là một tay hắn ta sắp đặt.
Hắn ta muốn, chính là hủy diệt cái nhìn của dân chúng với Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai.
Vì tạo ra cuộc khủng hoảng toàn dân này, hắn ta chuẩn bị rất lâu, thậm chí, sắp xếp rất nhiều người tạo lời đồn ở kinh thành.
Nhưng mà đến bây giờ, hắn ta mới biết hắn ta làm nhiều chuyện như vậy, là gậy ông đập lưng ông.
"Nghĩ cách, bình ổn oán thán, trả lại danh cho vương phi."
Hôm nay hoàng đế tinh thần hơn nhiều, bởi vì, Viện Phán bắt đầu cho hắn ta dùng phương thuốc trước đây vương phi để lại.
Ảo giác ít đi rất nhiều, người cũng tinh thần lên, chỉ ba thang thuốc, đã thấy hiệu quả rồi.
Hắn ta không còn Tôn Phương Nhi nữa, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào Hạ Thương Mai.
Nhưng mà, hắn ta không thể truyền triệu một con hồ ly tinh tiến cung xem bệnh, Hạ Thương Mai, phải là đại phu vì dân chữa bệnh cứu khổ cứu nạn lúc trước.
"Hoàng thượng." Quốc sư không biết tình hình, nghe Hoàng thượng nói như vậy, lại không đồng ý, mà kịch này, dù là hoàng thượng bày ra, nhưng mà sau lưng hắn ta dùng không ít sức, chỉ cần bạo dân lại đánh vào, là có thể truy sát Hạ Thương Mai: "Chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ trả lại danh dự, là uổng phí tâm cơ, làm việc vô ích."
Hoàng đế sẳng giọng nhìn ông ta một cái: "Trẫm bảo ngươi làm thế nào, ngươi làm thế đấy, nói nhảm cái gì?"
Quốc sư thấy thần sắc uy nghi của hắn ta, trong lòng rùng mình, mặc dù không cam lòng, lại không dám lỗ mãng: "Dạ!"
Quốc sư chậm rãi lui ra ngoài, nhiệt huyết trên người, chậm rãi lạnh xuống.
Trong lòng lo lắng, dù làm thế nào cũng không ổn định được.
Lúc tu hành, không nhìn thấy nhân gian phú quý, ông ta còn có thể tĩnh tâm.
Nhưng mà từ lúc được sắc phong làm quốc sư, mỗi ngày có không ít hoàng công hầu tước đến cửa kính thăm, khiêm cung hữu lễ với ông ta, ông ta cảm nhận được tư vị của quyền thế và đế sủng.
A di đà phật!
Quốc sư lại lần nữa khai đàn, ngày đó, vạn dặm không mây, bầu trời sáng trong giống như viên ngọc bích.
Quốc sư thông cáo thiên hạ, đã tìm ra hồ ly tinh, hơn nữa đã tru sát.
Hồ ly tinh, chính là Nghi quý phi đến từ Tiên Bi, lại ở trên đàn, tuyên đọc từng tội trạng của Nghi quý phi.
Giả tạo thân phận, khi quân phạm thượng, mưu hại cung phi, độc sát cung nữ, móc tim nuốt sống người trong cung Nghi Lan, nghiền xương thành tro, sắp đặt hãm hại Nhiếp chính vương phi, thậm chí còn băm thây vạn đoạn Chiêu quý phi, đủ loại hành vi phạm tội không dưới trăm điều, thậm chí, cái chết của tôn thái hậu, cũng có liên quan đến nàng ta.
Quốc sư nói, trước đó vẫn luôn không chứng minh trong sạch cho Nhiếp chính vương phi, là vì không muốn bứt dây động rừng, tránh cho bị hồ ly tinh phát giác.
Sau khi vương phi bị uất ức, vẫn yên lặng chịu đựng, lòng da sắt son, có nhật nguyệt chứng giám, vì vậy, hoàng thường đặc biệt sắc phong vương phi thành Nhất phẩm vương phi, khen ngợi trung tâm và ái dân của nàng.
Dân chúng là dễ lừa gạt nhất, hơn nữa, trước khi quốc sư khai đàn, đã có tin tức từ Thứ Châu truyền đến, nói con hồ ly tinh này, đến từ Tiên Bi.
Mà trước đó, trong cung cũng lộ ra, nói trong cung Nghi Lan đào được rất nhiều thi cốt, toàn bộ thi cốt đều mất thịt, chỉ còn lại xương trắng hếu, hơn nữa, nghe nói Chiêu quý phi và đứa con trong bụng nàng ta, cũng bị hồ ly tinh hút hết cốt tủy, tử trạng thê thảm.
Lời đồn, trong vòng một ngày, thay đổi lớn.
Những dân chúng trước đó theo bạo dân xung kích, cũng đều phủi sạch, nói lúc đó bị hồ ly tinh làm phép che mắt, mới phạm vào chuyện hồ đồ như vậy.
Khi Mộ Dung Khanh nghe được những chuyện này, là sau khi sắp xếp Tôn Phương Nhi xong, quay về vương phủ.
Hắn đạm mạc cười: "Mất công bận rộn một thời gian, há có thể dễ dàng cam tâm như vậy?"
Đây là một phần của kế sách, truyền thuyết hồ ly tinh, hắn không muốn dẹp loạn, ngược lại, còn không ngừng làm lớn lên.
Hắn muốn cái người địa vị cao kia, gieo gió gặt bão.
Mà hắn, không cần phải làm gì cả, chỉ yên lặng chờ đợi là được.
Nhưng mà, hồi tưởng lại cả kế hoạch, công lao của Mai Phi đúng là không thể bỏ qua.
Mộ Dung Khanh cuối cùng cũng có thể đến Bảo An tự đón Thương Mai về rồi.
Thương Mai được người của Tố Nguyệt Lâu đưa ra ngoài, trong lúc đó, chưa gặp Mộ Dung Khanh qua.
Sau khi Quốc sư khai đàn, dân gian liền có tin tức, Vương phi sau khi thăm viếng Liên đại học sĩ hồi kinh thì lập tức đến Bảo An Tự cầu phúc cho nước cho dân, hy vọng sớm ngày giết được yêu nghiệt.
Cứ như vậy, sau sự kiện hồ ly sinh, danh tiếng của Thương Mai lại tăng thêm một bậc.
Tất cả mọi người chỉ biết có Nhiếp Chính Vương phi, mà không biết có Hoàng hậu.
Dù sao, Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ kia, không có chút cống hiến gì khi hồ ly tinh làm loạn trong cung.
Mộ Dung Khanh đến Bảo An tự, thì thấy An Nhiên lão Vương gia cũng có ở đó, có chút ngạc nhiện, vội vàng tiến lên trước bái kiến.
“Lão gia tử, cuối cùng ông cũng lộ mặt rồi, gặp ông một cái, còn khó hơn lên trời nữa.” Mộ Dung Khanh nói.
Khuôn mặt lão Vương gia như gió xuân: “Lão thất à, muốn gặp lão phu rất dễ thôi, chỗ nào có chuyện vui thì chỗ đó có lão phu.”
“Chuyện vui? Vậy hôm nay có chuyện vui gì, đáng để lão nhân gia ông đến như vậy?” Mộ Dung Khanh cười nói.
“Chuyện vui lớn.” An Nhiên lão Vương gia quay đầu nhìn Thương Mai một cái: “Chuyện vui của ngươi đó.”
Thương Mai trợn ông ta một cái mắt trắng, chuyện này vốn định sau khi về phủ mình mới nói với hắn mà.
“Các người nói đi, ta đi vào trong thu dọn đồ đạc một chút.” Thương Mai nói xong liền quay người đi vào.
Mộ Dung Khanh nhìn lão Vương gia: “Chuyện vui của bổn Vương? Bổn Vương còn có chuyện vui gì chứ?”
Lão Vương gia lắc lắc một ngón tay, hừ nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, giả vờ ngu ngốc à, muốn né tránh một bữa tiệc đúng không? Nhỏ mọn!”
Nói xong, cũng quay người đi vào trong.
Mộ Dung Khanh quay đầu lại nhìn Nghiêm Vinh: “Chuyện vui gì vậy?”
Nghiêm Vinh cũng mờ mịt, mấy ngày nay hắn luôn theo Vương gia, làm gì biết có chuyện vui gì chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Có lẽ là Vương phi cuối cùng cũng không phải hồ ly tinh nữa.”
Mộ Dung Khanh cũng nghĩ ngợi: “Đây đúng là chuyện vui.”
Ít ra cũng có lý.
Sau khi Tiểu Khuyên giúp Thương Mai thu dọn đồ đạc xong, Du ma ma dìu Thương Mai ra ngoài.
Thương Mai mỉm cười nói: “Ma ma, chân của ta không có bị tàn phế gì hết, ta tự đi được mà.”
“Bậc thềm, cẩn thận bậc thềm, đi đường đừng nói chuyện.” Du ma ma rất lo lắng mà nói.
Không phải bà ta lo lắng dư thừa mà là sức khoẻ của Vương phi trước giờ đều không tốt, lại bị hạ dược qua, nếu như không cẩn thận chút, thì chuyện tốt này sẽ….hừm hừm hừm!
Mộ Dung Khanh thấy Du ma ma dìu Thương Mai ra ngoài, liền cười nói: “Ma ma, nàng ấy không có tôn quý như vậy đâu, để nàng ấy tự đi đi.”
Ma ma còn tưởng An Nhiên lão Vương gia đã nói với hắn rồi, liền xị mặt nói: “Vương gia nói lời này nô tỳ nghe không thích chút nào, sao lại không có tôn quý chứ? Cả đời của một nữ tử chỉ có mấy ngày tôn quý này thôi.”
Thương Mai liếc hắn một cái: “Sao? Chàng cảm thấy ma ma đối tốt với ta một chút thì không được à?”
Mộ Dung Khanh xin lượng thứ mà nói: “Đâu có ý như vậy chứ? Chỉ là nhìn kỳ cục thôi.”
Thương Mai hỏi: “Chàng không có lời gì khác muốn nói với ta à?”
Mộ Dung Khanh tưởng cô nói đến chuyện của Tôn Phương Nhi, liền nói: “Yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.”
Thương Mai tưởng cái hắn nói là sắp xếp chuyện cho cả thai kỳ của cô, không khỏi tán thưởng: “Nhanh như vậy à? Phải khen mới được.”
“Đó là đương nhiên.” Mộ Dung Khanh dìu cô lên xe ngựa, rất lâu không gặp Thương Mai rồi, hôm nay gặp lại, đương nhiên là vui mừng, dưới sự vui mừng, cũng học theo bộ dạng của ma ma, cung kính mà nói: “Vương phi cẩn thận bước chân, đừng có để ngã đó.”
Thương Mai liếc hắn một cái: “Cút!”
Mộ Dung Khanh cười cười lên xe ngựa, Tiểu Khuyên và ma ma thì ngồi ở chiếc xe khác.
Trên đường về, Mộ Dung Khanh hỏi: “Nàng không có nói với Linh Lợi về chuyện phụ thân của nàng ta sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Không có nói, nhưng hẳn là nàng ta cũng biết, tin tức của Tố Nguyệt Lâu nhanh nhạy, chỉ xem nàng ta có đồng ý về kết thúc tất cả mọi thứ hay không thôi.”
Mộ Dung Khanh nói: “Ừm, bây giờ cũng không quan trọng nữa, lúc đó bổn vương nghĩ, nếu như nàng nói với nàng ta rồi, nàng ta về làm loạn một phen, bổn vương phải thay đổi một chút sách lược.”
“Tôn Phương Nhi bây giờ sắp xếp ở đâu?”
“Đưa đi Hàn Sơn rồi.” Mộ Dung Khanh nói.
“Làm thế nào mà cướp được người từ trong tay Nghi quý phi vậy?” Thương Mai tò mò mà hỏi.
Mộ Dung Khanh đợi xe ngựa di chuyển, rồi nói với Thương Mai: “Nghi quý phi đúng là rất cẩn thận, sau khi thay đổi người, bà ta không có lập tức đưa ra ngoài cung mà giữ lại ở Nghi Lan Cung, Hoàng thượng phong toả, tra soát toàn Kinh Thành, thậm chí đào bới cả Vương phủ, nhưng đâu có ngờ là người vẫn còn ở trong cung chứ? Tìm mấy ngày mà vẫn không tìm được, Hoàng Thượng đương nhiên tâm tàn ý lạnh, sức tìm kiếm cũng giảm đi, liên tiếp đóng cửa thành mấy ngày, lòng người trong kinh thành hoang mang, không ai được ra vào thành, nộ khí của bá tánh cũng rất nặng, cho nên, lúc cửa thành bắt đầu giải toả, Nghi quý phi liền đưa Tôn Phương Nhi ra khỏi cung, mỗi ngày trong cung đều có xe đẩy đưa nước rửa chén ra ngoài, Nghi quý phi trói người ở bên dưới xe đẩy rồi đưa ra ngoài, chiếc xe đẩy không có chỗ nào để che, hơn nữa ngày nào cũng là người giống nhau, cung vệ không có kiểm tra nghiêm ngặt, cứ như vậy, người được đưa ra ngoài, bên ngoài cung đương nhiên có người tiếp ứng, Nghi quý phi quả thực cũng rất thông minh, sau khi đưa người ra khỏi cung liền giấu ở gần chuồng heo, cửa thành vừa mở ra, chuồng heo phải đưa thịt heo ra khỏi thành đến một thôn nhỏ ở gần đó để bán, cuối giờ sửu, bình thường, trời còn chưa sáng thì đã có một đống người đi ra ngoài, người buôn thịt heo có khoảng hơn ba mươi người, trong đó có học trò đi theo, Tôn Phương Nhi bị dịch dung, đóng giả thành học trò, cứ như vậy mà đường đường chính chính theo mấy người đó ra khỏi thành, thủ vệ ở cửa thành tuy nghiêm ngặt, nhưng, chỉ chuyên kiểm tra người qua lại, mấy người mà hằng ngày đều đi qua, thì bình thường sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt, cứ như vậy, sau khi người ra khỏi thành thì bị người của bổn vương cứu đi.”
Thương Mai nghe quá trình thì cảm thấy rất đơn giản, nhưng chắc hẳn, con đường này có thể diễn ra rõ ràng như vậy, là không có dễ như thế.
“Người chịu trách nhiệm theo dõi là ai?” Thương Mai hỏi.
“Lương Vương, Hoàng đế không có quá nhiều phòng bị đối với Lương Vương.”
“Ừm!” Thương Mai cười một cái, trong lòng hoàn toàn thả lỏng: “Lúc về ta cảm tạ hắn ta đàng hoàng.”
Mộ Dung Khanh ôm lấy cô, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự an yên hiếm có.
Thương Mai cũng yên tĩnh mà dựa đầu vào lồng ngực của hắn, qua một hồi, nói: “Hy vọng, Hoàng đế có thể thật sự hiểu ra, đừng có dày vò gì nữa, chúng ta không có dã tâm, chỉ muốn sống thật tốt thôi.”
Mộ Dung Khanh vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô: “Yên tâm, huynh ấy sẽ bớt bớt lại thôi.”
Mộ Dung Khanh chậm rãi nhắm mắt lại, ánh sáng sắc bén nơi đáy mắt hiện lên.
Hắn biết là sẽ không, nhưng, hắn sẽ dùng mọi cách để ngăn cản.
“Lần này ta đã đi Nam Quốc.” Mộ Dung Khanh chậm rãi nói: “Bên Nam Quốc, tình hình tốt hơn ta dự tính một chút, bởi vì Tôn Phương Nhi có mạng lưới quan hệ nhất định, cho nên, có thể ta sẽ đưa Tôn Phương Nhi về một lần, nếu như nàng ta có thể ở lại Nam Quốc, tương trợ vị Nam Hoài Vương giả kia, thì chúng ta sẽ rất nhanh nắm được cục diện.”
Thương Mai thực ra không hiểu là tại sao hắn lại làm như vậy cho lắm, bởi vì, cô cảm thấy, Nam Quốc tuy có binh lực nhất định, nhưng đều là do Nam Hoài Vương phát triển, hơn nữa, số binh lực này căn bản không thể đối kháng với Triều đình.
“Sau khi chàng khống chế Nam Quốc thì có dự định gì?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh nắm lấy tay của cô, nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc mà nói: “Ta phải bố trí lại binh lực của ta, không phải dùng để tiến công mà dùng để phòng ngự.”
“Hửm?” Thương Mai càng không hiểu, phòng ngự? Hoàng thượng không thể đánh đến Nam Quốc, Nam Quốc là do ông ta tận tay giao cho Việt Đông Vương.
Mộ Dung Khanh nhìn vào trong mắt của cô, nói: “Không phải nàng luôn muốn rời khỏi nơi này sao?”
“Nhưng, chàng có thể buông bỏ nơi này sao?” Thương Mai biết hắn không buông bỏ được, bây giờ trên vai, trọng trách của hắn vẫn rất nặng nề.
“Nếu như huynh ấy thật sự ép ta đến bước đó thì hoặc là ta đi, hoặc là ta phản, nếu nàng là ta thì nàng sẽ chọn con đường nào?”
“Phản, chàng sẽ không làm được, đi? Chàng có thể đi đến…” Thương Mai đột nhiên hiểu ra rồi: “Chàng muốn đi đến Nam Quốc, nếu như ông ta đuổi cùng giết tận thì chàng có thể lấy Nam Quốc làm căn cứ, tuyển binh mua ngựa từ Nam Quốc dọc theo Việt Đông?”
“Ta chỉ cần có đủ binh lực, thì huynh ấy sẽ không dám hành động lỗ mãng, cho dù huynh ấy có làm gì cũng sẽ không bùng nổ nội chiến lung tung.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai nắm lại tay của hắn, trong lòng tràn đầy cảm động: “Cảm ơn chàng đã làm nhiều thứ cho ta như vậy.”
Hắn đồng ý vì cô mà rời khỏi Kinh Thành, buông bỏ gánh nặng của mình, cô đã rất vui rồi, bây giờ càng vì cô mà muốn hai chữ an ổn, lo trước lo sau, bố trí nhiều thứ như vậy…
Mộ Dung Khanh sủng nịch mà xoa xoa mái tóc của cô, sau đó khẽ giọng thở dài nói: “Ngốc, nếu nói chỉ vì nàng thì cũng không hẳn, có lẽ, là bản thân ta cũng chán ngấy rồi, những ngày tháng không có ngừng nghỉ này khi nào mới kết thúc đây? Còn không bằng tự mình tìm nơi an tĩnh, rời khỏi Kinh Thành thật xa, không còn hỏi chuyện trong triều nữa.”
Thương Mai biết nếu như hắn đã ra quyết định này thì chắc chắn đã sắp xếp xong chuyện sau này, hơn nữa cũng sẽ tranh thủ quyết định ứng cử viên Thái tử, cho nên, ứng cử viên Thái tử này, chỉ e sẽ là trận phong ba cuối cùng rồi.
“Ứng cử viên Thái tử, chàng đã xác định là tam hoàng tử chưa?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh gật đầu: “A Toàn và tiểu tam tử đều là ứng cử viên rất thích hợp, nhưng A Toàn không chịu làm Thái tử, nó tiêu diêu tự tại quen rồi, cho nên, chỉ còn lại tiểu tam tử để chọn thôi.”
“Ừm.” Thương Mai không có nhiều ý kiến, đối với thế cục sau này của Triều đình, cô chắc chắn là không nhìn xa bằng Mộ Dung Khanh rồi.
Chỉ là, nghĩ tới lần này Mai Phi đã ra không ít sức trong việc cứu Tôn Phương Nhi và lật đổ Nghi quý phi, cô nói: “Mai Phi nương nương lần này thật sự đã ra khỏi dự liệu của ta, vốn dĩ, ta đã kêu Tôn công công giúp đỡ một chút trong cung, không ngờ, bà ta lại không cần, một mình cũng có thể giải quyết được, từ bố trí đến thực thi, bà ta không đi sai một bước nào, thật là giỏi.”
“Phải, Mai phi lần này cũng khiến ta rất bất ngờ, nhưng, thực ra bà ta là ứng cử viên tốt nhất để đối phó với Nghi quý phi, Nghi quý phi căn bản không có phòng bị đối với bà ta, mà luôn xem thường bà ta, khinh địch, thì ắt sẽ bại.”
Mộ Dung Khanh nói xong, thì ngừng lại một hồi: “Lần này, Mai phi cần phải xuất đầu thượng vị, vị trí Quý phi này, bà ta rất hợp, hơn nữa, mẫu bằng tử quý, tử dĩ mẫu quý, nếu Mai phi có thể ngồi lên vị trí Quý phi thì Tam Nhi có thể trở thành Thái tử hoàn toàn xứng đáng.”
Phải, làm nhiều như vậy, chính là muốn Mai phi thượng vị.
Về đến phủ, Du ma ma liền vội vàng dọn dẹp nệm quý phi, bảo Thương Mai nằm xuống, dặn dò: “Xe ngựa có hơi rung lắc, người phải nghỉ ngơi ít nhất một canh giờ mới được ngồi dậy.”
Thương Mai cười nói: “Không sao, ta không mệt.”
“Người tuy là đại phu, nhưng mấy chuyện này nghe nô tỳ thì sẽ không có sai đâu.” Ma ma khuyên bảo, sau đó dặn Tiểu Khuyên đi chuẩn bị nước nóng, muốn rửa mặt lau tay gì đó cho Thương Mai.
Thương Mai đặt chân xuống, dư quang nơi góc mắt của ma ma nhìn thấy, lập tức xị mặt: “Nằm xuống.”
“Ta phải đi…..”
“Không được đi đâu hết.” Ma ma vội vàng dìu cô lên: “Muốn làm gì thì nói với nô tỳ là được rồi, nô tỳ kêu người đi làm.”
“Ta muốn đi tiểu tiện!” Thương Mai bất lực mà nói.
Ma ma ồ một tiếng: “Vậy được, nô tỳ lấy cái bô vào.”
Mộ Dung Khanh ở bên cạnh nhìn thấy mà há hốc mồm: “Chuyện gì vậy? Tiểu tiện mà cũng phải ở trên giường nữa? Thương Mai, có phải nàng không khoẻ không?”
“Không có!” Thương Mai vội vàng ném đi một ánh mắt an ủi, để tránh lão thất tưởng bụng của cô không khoẻ, nói với ma ma: “Coi ma ma kìa, lo lắng thái quá, doạ phải Vương gia rồi kìa?”
Ma ma như cũng cảm thấy mình có chút làm quá rồi, liền ngại ngùng nói: “Vậy được, nô tỳ đi với người.”
Thương Mai cũng lười phản đối, kể từ sau khi có thai, ma ma đã trở nên lo lắng cực kỳ, lão thất cũng chả có lo lắng căng thẳng bằng bà ta nữa.
Nhưng, nam nhân đối với mấy chuyện này, bình thường đều cẩu thả qua loa.
Đặc biệt là loại chiến tướng như lão thất, có gì mà chả nhìn thấy ở sa trường qua? Hơn nữa cũng biết trước đây cô là đặc công, không đến nỗi mang thai phải cẩn thận dè dặt đến như vậy.
Cô rất thích thái độ của lão thất, chí ít, lão thất không có tạo áp lực cho cô.
Đối với ma ma và Tiểu Khuyên, cô thật sự là quá áp lực rồi, chỉ sợ mình xảy ra chút sơ sẩy gì đó thì hai người này sẽ sụp đổ mất.
Mộ Dung Khanh nhìn ma ma dìu Thương Mai ra ngoài, hắn hoài nghi mà nhìn Nghiêm Vinh: “Ma ma này sao lại đối đãi với Vương phi như bảo bối thế?”
Nghiêm Vinh nói: “Bà ấy luôn coi Vương phi như bảo bối mà.”
Mộ Dung Khanh nghĩ nghĩ: “Cũng đúng!”
Nhưng, hắn cứ cảm thấy có chút không đúng a.
Tiểu Khuyên đem nước nóng tới, hắn hỏi Tiểu Khuyên: “Sức khoẻ Vương phi gần đây thế nào?”
Tiểu Khuyên đặt chậu nước lên trên bàn, nói: “Hồi Vương gia, Vương phi gần đây vẫn khoẻ, ăn ngon, ngủ ngon, một ngày ăn bốn bữa, một hơi có thể ăn hết năm cái màn thầu.”
Mộ Dung Khanh lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn không khỏi ai oán: “Vậy sao ma ma lại lo lắng như vậy chứ? Hại bổn vương tưởng Vương phi bị gì nữa chứ.”
Tiểu Khuyên cười phụt một tiếng: “Ma ma là người hay lo mà, Vương gia đừng lo lắng, có chuyện gì, không phải còn An Nhiên lão Vương gia sao?”
Nghiêm Vinh nói: “Lần này An Nhiên lão Vương gia chuyên môn đến vì Vương phi sao? Trước đây bị Nghi quý phi hạ dược, thật đúng là nguy hiểm mà!”
“Chứ gì nữa? Bây giờ nghĩ lại mà còn run bần bật đây này.” Tiểu Khuyên nói.
Mộ Dung Khanh nhíu mày, loại chuyện này, sau này nhất định không được để xảy ra nữa.
Thương Mai đi tiểu tiện về, lại bị ma ma đuổi lên giường quý phi.
“Nàng nghỉ ngơi chút đi, ta đến chỗ nhị ca một chuyến.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, chuyện của mẫu thân có nói với nhị ca chưa? Bảo huynh ấy đừng hành động lỗ mãng, tình hình cụ thể đợi ta vào cung gặp Mai phi nương nương rồi nói.”
“Ta đây chính là đi an ủi huynh ấy đây, nếu như không an ủi, thì huynh ấy đã đưa người vào cung từ lâu rồi.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai ừm một tiếng: “Vậy chàng đi đi, đi sớm về sớm.”
“Vậy ta đi đây.” Mộ Dung Khanh hôn một cái lên trán cô, sau đó lại ôm lấy cô: “Nhưng không muốn ra ngoài nữa, muốn ở cùng nàng.”
“Làm xong chính sự rồi, tối nay ta đợi chàng cùng ăn khuya.” Thương Mai cười nói.
Bây giờ một ngày cô ăn bốn bữa, buổi tối cũng phải ăn, thực ra biết là nên kiềm chế một chút nhưng mà, đói.
Đôi mắt Mộ Dung Khanh chợt sáng lên, cười he he một tiếng: “Được, tối nay ăn khuya.”
Ăn khuya mà hắn nói, không giống như cái cô nói.
Mà hắn tưởng, cái Thương Mai nói như cái hắn đang nghĩ.
Thương Mai đọc sách một hồi, liền cảm thấy buồn ngủ, ma ma lấy một tấm chăn mỏng cho cô, bảo cô ngủ.
“Mau ngủ đi, tối nay làm đồ ăn người thích ăn.” Ma ma nhẹ giọng nói.
Thương Mai gối chiếc gối mềm, nhìn ma ma, thoải mái mà nói: “Ma ma, có người ở bên cạnh ta, ta thật hạnh phúc.”
Tuy nói cô cũng có tình cảm với Liên Thuý Ngữ, nhưng, bà ta không có thường ở bên cạnh cô, phần tình cảm này, ngược lại không sâu đậm bằng ma ma. Truyện Đông Phương
Ma ma mỉm cười đến góc mắt cũng nhăn lại, ánh sáng lệ lập loè: “Vương phi ngốc của ta.”
Thương Mai ngủ khoảng nửa canh giờ, ma ma liền gọi cô dậy ăn cơm.
Ăn xong, đi dạo trong sân một lát, sau khi tiêu thực, liền tắm rửa, đợi lão Thất một chút, còn chưa thấy hắn quay lại, cô đã bắt đầu buồn ngủ, liền muốn ngủ trước một lát, đợi hắn quay lại rồi lại ăn khuya.
Không biết ngủ bao lâu thì cảm thấy có người vuốt ve mặt mình, cô mở mắt, nhập nhèm nhìn, thấy một đôi mắt đen sẫm đang lặng lẽ nhìn mình.
Cô cười cười, dán mặt vào lòng bàn tay hắn: “Về rồi à?”
“Ta xin lỗi, uống chút rượu cùng nhị ca, nhất thời trễ nãi thời gian.” Mộ Dung Khanh khẽ nói.
“Không sao.” Thương Mai ôm chăn ngồi dậy, hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Mộ Dung Khanh ngồi xuống, thở dài: “Xem như tạm thời yên ổn rồi, nhưng mà, chuyện này kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm, không nói nhị ca có thể khắc chế được hay không, nhạc mẫu cũng sợ sẽ nguy hiểm.”
“Ngày mai ta muốn vào cung một chuyến, nghĩ cách đưa thuốc đã điều phối cho Mai phi nương nương.” Thương Mai nói.
“Ừ, nhưng cần Mai phi nhắm trúng thời cơ mới tiện ra tay, hoàng thượng bây giờ...nếu phát hiện hành động của Mai phi, thì sẽ liên tưởng tới chuyện của Nghi quý phi, rất nguy hiểm.” Mộ Dung Khanh nhắc nhở.
Thương Mai cảm thấy cũng đúng, ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Nếu không thì lúc ta đến Hi Vi cung lại giải cổ cho mẫu thân đi.”
Hoàng thượng dừng chuyện hồ ly tinh, đính chính cho cô, chính là vẫn muốn lợi dụng y thuật của cô để trị bệnh cho hắn, sau này, thời gian cô ra vào Hi Vi cung sẽ nhiều hơn.
Chỉ là, An thân vương phải có thể nhẫn nại mới tốt.
“Chàng gần đây thật sự phải canh chừng nhị ca, đừng để hắn trúng kế.” Thương Mai lại dặn dò.
“Thực ra bản thân hắn cũng biết, đây là cục, nhưng mà, trên chữ tình, lý trí đều vô dụng.”
Bữa khuya của Thương Mai còn chưa ăn, nhưng bữa khuya của Mộ Dung Khanh thì đã ăn rồi.
Thương Mai mệt mỏi eo nhức lưng đau, cô cảnh cáo chính mình, sau này không được buông thả nữa.
Vì mệt mỏi, cô ngủ rất sâu.
Cho tới khi bên tai truyền tới tiếng gọi long trời lở đất của ma ma, cô mới chậm rãi mở mắt.
Ma ma không phải gọi cô, mà là gọi Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh dậy sớm, mở cửa gọi người vào hầu hạ.
Ma ma cáo già này, vừa nhìn liền biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, lửa liền bùng lên, cũng không quan tâm mạo phạm, hét gọi Mộ Dung Khanh dậy: “Vương gia, sao người có thể không tiết chế như vậy? Bây giờ thân thể vương phi không thể so với trước đây nữa, đây chính là không nhịn được cũng phải nhịn, nếu làm vương phi bị thương thì phải làm sao?”
Mộ Dung Khanh lập tức trầm mặt, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào mà chuyện của bản vương và vương phi, ma ma cũng muốn quản?”
Thương Mai thấy lão Thất tức giận, vội tới hòa giải, nói với ma ma: “Ma ma, không sao, ta là đại phu, ta biết cân nhắc.”
Mặc dù ma ma bị Mộ Dung Khanh trách móc, nhưng lại không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn nói: “Trước đây nô tỳ không quản, nhưng bây giờ không giống vậy, đây là An Nhiên lão vương gia trăm dặn nghìn dò, ba tháng đầu là tuyệt đối không thể, nếu vương gia thật sự thương tiếc vương phi, thương tiếc hài nhi trong bụng vương phi thì nên khống chế bản thân mới được.”
Mộ Dung Khanh vừa lấy một bộ y phục, nghe thấy lời này, trợn tròn mắt nhìn sang ma ma: “Ngươi nói hài tử gì?”
Ma ma vốn cho rằng hắn mở to mắt là muốn nổi giận, đã làm xong tư thế ứng phó, bỗng nghe thấy câu hỏi như vậy, bà ta sững sốt, sau đó quay đầu nhìn Thương Mai, có chút vỡ lẽ: “Vương phi, người chưa nói với vương gia sao?”
Thương Mai cũng sững sờ: “Lão vương gia nói rồi mà.”
“Nói cái gì?” Mộ Dung Khanh hét lên, dọa Thương Mai sợ run rẩy.
Ma ma liền tức giận nói: “Vương gia hung dữ gì chứ? Vương phi mang thai rồi, chuyện này người không biết sao?”
“Ai biết chứ? Ai nói với ta đâu?” Mộ Dung Khanh nổi giận đùng đùng, từ hôm qua tới nay, vẫn chưa ai nói với hắn.
Thương Mai dở khóc dở cười: “Hôm qua không phải lão vương gia nói với chàng rồi sao?”
“Không có, ông ấy nào nói gì?” Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ một lát: “A? Chuyện vui mà ông ấy nói, chính là chuyện nàng hoài thai?”
Thương Mai cười nói: “Ta cho rằng ông ấy nói rồi, cho nên ta không nhắc tới nữa.”
Đôi mắt mở to của Mộ Dung Khanh bỗng tròn hơn, rất tròn, tất cả hung ác như thoáng chốc thu lại, khuôn mặt cũng trở nên chân thành, từ từ, ánh mắt hắn dời tới bụng Thương Mai, mắt hắn càng mở to hơn, tròn hơn, tròn như bong bóng.
Thật quá thần kỳ, hài tử của hắn, hài tử của hắn và Thương Mai, đang ở trong bụng nàng.
Hắn bỗng nghiêm túc nhận sai với ma ma: “Ma ma, ngươi nói đúng, là bản vương không cân nhắc, không có năng lực tự khống chế, ngươi mắng đúng, sau này, vẫn nên mắng.”
Ma ma cười ngặt nghẽo: “Ai nghĩ tới vương gia lại không biết mình đã làm phụ thân chứ.”
Mộ Dung Khanh đi tới, khom người đỡ Thương Mai: “Đừng xuống giường sớm như vậy, tiếp tục ngủ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đói rồi sao? Muốn ăn gì?”
Thương Mai nói: “Ta muốn thức dậy, hôm nay phải vào cung, chàng quên rồi sao?”
“Không cho phép đi, nơi nào cũng không cho đi.” Mộ Dung Khanh cự tuyệt, còn nữa, hắn phải suy nghĩ thật kỹ, những người nào không thể tới, đám Loan Loan liều lĩnh này là tuyệt đối không thể gặp, nhìn nàng ta như vậy, hở chút là nhảy nhót lung tung, dễ đụng vào Thương Mai.
Còn nữa, Linh Lợi cũng phải cách xa một chút, Linh Lợi sát khí nặng, ảnh hưởng không tốt tới thai nhi.
Nghiêm Vinh cũng không được, Nghiêm Vinh cứ thích tức giận, đứa bé ở trong cơ thể mẫu thân cứ nhìn thấy người thế này thì sau này cũng sẽ trở thành đứa bé thích làm loạn.
Tần Châu là tuyệt đối không thể qua lại, người này tâm tư nặng, dễ ngấp nghé hài tử.
Hắn lệnh cho ma ma, sau này hễ là những người này thì đều phải đuổi ra ngoài.
Thương Mai không vui nói: “Nghiêm Vinh mỗi ngày đều ở đây, sao có thể không nhìn thấy? Hơn nữa, hắn nào có dễ nổi giận? Hắn là lo lắng mà hỏi nhiều hơn, Còn nữa, Loan Loan chỉ muốn hoạt bát nhảy nhót cũng không được sao, nàng lại đang mang thai, về phần Linh Lợi, nếu nàng không ở cạnh ta thì ai bảo vệ ta? Chàng có thể đảm bảo mỗi ngày mười hai canh giờ đều theo bên cạnh ta sao?”
Mộ Dung Khanh có chút nghẹn, ma ma cười không nhịn được, trong lòng vui vẻ, hôm qua thấy thái độ vương gia lạnh nhạt như vậy, bà ta còn suy nghĩ linh tinh một chút, cảm thấy vương gia không xem trọng vương phi, thì ra, hắn là vì không biết.
“Vậy sau này nàng ta tới, nàng phải giữ khoảng cách nhất định với nàng ta.”
“Nhưng mà, hôm nay ta phải vào cung.” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh giọng điệu không chút thương lượng: “Không được, không được đi đâu cả, ba tháng đầu, ba tháng giữa, ba tháng cuối, nơi nào cũng không thể đi.”
Hắn từng nghe nói, mang thai quan trọng nhất chính là ba tháng đầu, ba tháng giữa, ba tháng cuối, nghĩa là chín tháng đều rất quan trọng.