Sau khi biết được mọi chuyện, Thương Mai lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Là một bác sĩ, cô thật sự rất khó để làm trái lại lương tâm của mình, biết rõ là có thể cứu cũng không cứu.
Lúc Ngô Yến Tổ rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói một câu: “Mấy ngày nay ta đi lại ở ngoài Kinh Thành, nghe ngóng được một số chuyện của đương kim Hoàng thượng, bách tính vẫn rất ca ngợi Hoàng thượng, bọn họ nói, Hoàng thượng là một Hoàng đế tốt.”
Thương Mai gật đầu: “Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Ngô Yến Tổ do dự một lát, hỏi: “Vậy người, có cứu Hoàng thượng không? Người không muốn trở thành đệ tử của Ôn Yến đại phu sao?”
“Ta nghĩ đã, được không?” Thương Mai khẽ nói.
Linh Lợi biết Thương Mai phiền lòng, bèn đẩy Ngô Yến Tổ rời đi.
Thương Mai dựa vào cửa sổ ngồi xuống, khẽ thở dài, đúng vậy, Hoàng thượng từng là một Hoàng đế tốt, làm rất nhiều chuyện cho bách tính Đại Chu.
Điều này không thể phủ nhận, vì đến cả lão Thất cũng từng nói như vậy.
Một Hoàng đế tốt, đột nhiên trở thành một Hoàng đế bất tài, là vì hắn đã bị uy hiếp, hắn cho rằng, sự uy hiếp lớn nhất là lão Thất, người em trai hắn từng tin tưởng, ỷ lại nhất.
Cũng không biết là đáng cười hay đáng buồn nữa.
Sau khi Thương Mai cảm khái một lúc lâu, bèn bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu phương thuốc.
Sau khi có quyết định trong lòng, cô đã dễ chịu hơn mấy ngày trước rất nhiều, ít nhất không cần đấu tranh tư tưởng nữa.
Lúc Mộ Dung Khanh trở về, Thương Mai thông báo cho hắn quyết định của mình.
Mộ Dung Khanh khẽ ôm cô vào lòng, nói: “Nàng đưa ra bất cứ quyết định nào, ta đều sẽ ủng hộ, dự tính xấu nhất, là trước khi y khỏi, chúng ta rời khỏi kinh thành, đi Nam Quốc.”
“Ừm, đi Nam Quốc, thật ra đi Nam Quốc không phải là lựa chọn tệ nhất, mà lại là lựa chọn tốt nhất.” Thương Mai dựa vào lòng hắn, đi Nam Quốc sao lại không phải một lựa chọn tốt chứ, ít nhất là rời xa hoàng quyền, lại làm hàng xóm với Việt Đông Vương, Hoàng thượng cũng không ngốc đi trêu vào một con hổ đang an phận như vậy nữa, thế nên cuộc sống chắc chắn sẽ yên ổn hơn khi ở trong kinh thành.
“Chữa trị cần bao nhiêu thời gian?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm.”
“Vậy chúng ta còn có thể đợi A Toàn thành thân xong rồi hãy rời đi.” Mộ Dung Khanh rất vui lòng nói, hơn nữa, trong khoảng thời gian một năm rưỡi này, hắn cũng có thể chỉnh sửa lại một số chính sách có phần bất công, rồi bồi dưỡng một ít mối quan hệ cho Thái tử.
“Có điều, Tôn Phương Nhi đó có thể chống đỡ được lâu như vậy không?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Điều này Thương Mai cũng từng nghĩ đến, cô nói: “Nếu người kia đã nói với Ngô Yến Tổ những lời này, chắc hẳn nàng ta sẽ giúp Tôn Phương Nhi thôi.”
Phía bên Tôn Phương Nhi cô thực sự đã hết cách, cũng chỉ có thể nhờ người kia giúp đỡ thôi.
“Nàng đừng quá sức, bản thân quan trọng nhất, biết không?” Mộ Dung Khanh dặn dò.
“Ta biết, ta sẽ thu nhận Ngô Yến Tổ, hắn sẽ vào cung cùng ta.” Thương Mai kì cuối châm cứu chắc chắn cô sẽ không đủ sức lực, may mà Ngô Yến Tổ hiểu biết một chút thuật châm cứu, nếu hai tháng này có thể cố gắng một chút, châm cứu phối hợp với thuốc, chỉ nửa năm tám tháng, bệnh của Hoàng đế sẽ tốt lên.
Những ngày tháng tiếp theo, phu thê hai người đều rất bận.
Mộ Dung Khanh mạnh mẽ, kiên quyết lôi ra được một chuỗi những người theo chủ nghĩa bảo Hoàng, cũng không trừng phạt, chỉ phái bọn họ đến nơi khác, còn về những quan viên được thăng chức sau khi Hoàng đế giành lại quyền nắm giữ triều chính thì đã cho Bộ Lại điều tra, có thể dùng được, giữ lại, nếu không đáng tin, sẽ điều một loạt đến nơi khác hoặc giáng chức.
Sau đó, sẽ thăng cấp cho vài võ tướng, những võ tướng này đều là những đại thần có công lao, cho dù sau này Hoàng thượng nắm quyền cũng không thể cướp đi chức vị của bọn họ được.
Thương Mai thu nhận Ngô Yến Tổ, mỗi ngày đều đưa Ngô Yến Tổ vào cung châm cứu, thử thuốc.
Hoàng đế cũng thu bớt tính khí lại, không còn thù hận với Thương Mai như trước kia nữa, vô cùng phối hợp với sự chữa trị của Thương Mai thậm chí, cũng yên tâm để Ngô Yến Tổ châm cứu cho hắn.
Ngày đó, sau khi Thương Mai châm cứu xong, Hoàng đế sai người chuẩn bị trà và điểm tâm, muốn nói chuyện với Thương Mai.
Thương Mai cho Ngô Yến Tổ lui ra, dìu Hoàng đế ngồi xuống.
Hoàng đế miễn cưỡng mới có thể đứng dậy, vì thử thuốc mà hắn luôn cảm thấy chóng mặt, nôn ra máu đã giảm bớt, hô hấp lại khó khăn hơn.
“Ngồi đi!” Hoàng đế thở gấp, dựa nửa người vào ghế.
Thương Mai ngồi trước mặt hắn, đưa hắn một chiếc khăn tay, phòng khi hắn thở dốc nôn ra máu.
“Đây là phương thức lão tổ tông để lại cho ngươi, đúng không?” Hoàng đế thở dài một hơi, khẽ hỏi.
“Đúng vậy! Thương Mai thừa nhận: “Bà đã đưa ta phương thuốc, thiếu hai vị thuốc, ý của bà là, cứu hay không cứu, tùy ta, chỉ là, bà sai người truyền đạt với ta, nếu ta cứu người, Ôn Yến đại phu sẽ nhận ta làm đệ tử.”
“Thế nên, vì muốn làm đệ tử của Ôn Yến đại phu, ngươi mới cứu trẫm?” Sắc mặt Hoàng đế thả lỏng ra, hắn thích như vậy, cô có mục đích của mình, chứ không phải hắn nhận ân huệ của cô.
“Đúng vậy!” Thương Mai gật đầu, cô thà như vậy, trong lòng mới dễ chịu đôi chút.
Hoàng đế khẽ thở dài: “Trẫm rất hối hận đã đối xử với lão tổ tông như vậy, chắc bà rất thất vọng.”
Thương Mai không nói gì, lão tổ tông thất vọng, nhưng vẫn muốn cứu hắn.
Bà đại khái cũng có thể giúp Tôn Phương Nhi giải cổ độc phản phệ, nhưng bà không làm vậy, mà lại không ngừng khống chế lẫn nhau, ép nàng ta buộc phải chữa trị cho Hoàng đế.
“Khi nào thì bệnh của trẫm mới thuyên giảm?” Hoàng đế ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên sự khát vọng.
Thương Mai nói: “Theo tiến độ này, chắc khoảng bảy tám tháng nữa.”
“Lâu vậy cơ à?” Hoàng đế không chịu tin nhìn cô: “Bây giờ trẫm đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Thương Mai sắc mặt vô cảm nói: “Trước kia Hoàng thượng cũng rất khỏe rồi, sao sau đó lại bị phản phệ cổ độc? Bây giờ độc trùng trong cơ thể Hoàng thượng đã sinh sôi gấp bội, buộc phải diệt trừ sạch số cổ trùng này mới có thể chữa khỏi vết ban đỏ của người, bảy tám tháng đã là nhanh nhất rồi, nếu chữa trị không tốt, một hai năm cũng có thể đó.”
“Đây không phải phương thuốc mà lão tổ tông đưa sao? Sao lại cần nhiều thời gian như vậy?” Hoàng đế hoàn toàn không tin lời Thương Mai nói, lão tổ tông muốn cứu một người, đâu cần lâu như vậy?
Thương Mai nhìn hắn: “Là phương thuốc mà lão tổ tông đưa, nhưng phương thuốc này cũng không phải tiên đan, Hoàng thượng tự biết tình hình sức khỏe của mình, nói câu không hay, thì bệnh đã ăn vào xương cốt rồi, bệnh tới thì nhanh, nhưng để chữa trị thì rất mất thời.
gian, nếu Hoàng thượng không tin, có thể đưa phương thuốc của ta cho các ngự y xem.”
Ánh mắt Hoàng đế lạnh đi: “Nếu cần bảy tám tháng, giang sơn này e là sẽ bị người ta nuốt trọn mất.”
Thương Mai cười khẩy: “Hoàng thượng có thể không cho ta chữa trị nữa, đã nghi ngờ thì không dùng, mà đã dùng thì không nghi ngờ, nhất là đối với đại phu.”
Hoàng đế nhìn cô một lúc lâu: “Trẫm ốm nằm liệt giường, một Vương phi cũng dám nổi nóng với trẫm như vậy, trong mắt vị Vương gia kia của ngươi còn có trẫm nữa hay không?”
Thương Mai không nói gì, là không còn lời gì để nói nữa, một người đã bảo thủ, nói gì đi nữa cũng là vô ích, phí lời.
“Hoàng thượng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới.” Cô đứng dậy, cầm hòm thuốc quay người rời đi.
Giọng nói Hoàng đế vang lên phía sau Thương Mai, lạnh lẽo không chút tình cảm: “Ba tháng, nếu trẫm vẫn chưa khỏi, vậy là do Vương phi không dốc sức chữa trị.”
Thương Mai quay lại nhìn hắn, sắc mặt u ám: “Hoàng thượng, có một câu nói, có lẽ Hoàng thượng chưa từng nghe qua, người có thể đắc tội với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với đại phu chữa bệnh cho ngài.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết vua?” Hoàng đế nghiêm giọng nói.
Thương Mai cười khẩy: “Hãy nhớ lựa chọn mà Hoàng thượng dành cho lão Thất khi đó, người vô tình trước, thì đừng trách chúng ta vô nghĩa.”
Nói xong, cô cất bước rời đi.