Mục lục
Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786






CHƯƠNG 786: NGƯƠI THOÁI VỊ


Thái hoàng Thái hậu nhìn gương mặt dính đầy nước mắt và đỏ ửng đó của ông ta, nghĩ tới chuyện ông ta lúc nhỏ, lại nghĩ tới chuyện ông ta làm bây giờ, liền cảm thấy trong lòng lúc tức giận lúc bi thương, lúc thương tiếc.


Rất nhiều cảm xúc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nghiêm túc nói: “Hoàng đế, dụng ý ngươi ép ai gia trở về lần này, ai gia biết. Nhưng, ngươi đâu phải không biết lần trước ai gia trở về, tại sao nói với ngươi sẽ không trở về nữa?”


“Không biết, trẫm chỉ là cảm thấy, lão tổ tông rất nhẫn tâm.” Hoàng đế ở trước mặt bà ta, giống như đứa trẻ làm nũng.


“Bởi vì, ai gia biết, đại hạn của ngươi sắp tới, nếu như ai gia không đi, nhìn ngươi chết, ai gia sẽ không nhẫn tâm, mà ngươi cũng nhất định sẽ khổ sở cầu xin, hà tất phải thế?”


Trong lòng Hoàng đế rung lên: “Vậy lão tổ tông rõ ràng có thể cứu trẫm, tại sao muốn giương mắt nhìn trẫm chết chứ?”


Thái hoàng Thái hậu trầm giọng nói: “Ai gia từng nói với ngươi, ngươi là Đế vương, tuổi thọ của ngươi có ông trời định đoạt, ai gia nếu cưỡng cầu thay đổi ý trời, sẽ làm loạn trật tự trong thiên địa này.”


Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm không muốn nghe những điều này, trẫm không muốn chết, tất cả mọi người đều không muốn chết, thế gian tại sao có người bỏ tiền bạc để cầu danh y? Không phải cũng vì để kéo dài mạng sống sao? Nếu lão tổ tông có năng lực này, tại sao không cứu trẫm chứ? Trẫm cũng là con cháu của Mộ Dung gia, người hôm nay có thể vì lão thất mà trở về, chứng minh trong lòng người có chúng ta, nếu đã như thế, trẫm không hiểu tại sai không thể thương xót trẫm chứ? Hay là nói, trẫm ở trong lòng người, mãi mãi không so quan trọng như lão thất?”


Thái hoàng Thái hậu nắm chặt tay của ông ta, từ từ nói: “Nhớ khi ngươi còn là Thái tử, ai gia từng hỏi ngươi một câu hỏi không?”


Hoàng đế ngẩng đầu, chậm chạp một lát: “Lão tổ tông từng hỏi nhiều câu hỏi, trẫm không nhớ cái lão tổ tông chỉ là câu hỏi nào?”


Thái hoàng Thái hậu nhìn ông ta: “Ngươi nghĩ thử.”


Hoàng đế bắt đầu cảm thấy đầu óc mù mịt, nhưng nhìn vào đôi mắt tinh tường đó của Thái hoàng Thái hậu, mây mù trong đầu giống như tản đi, cũng trở nên minh mẫn hơn.


Ông ta bỗng nhớ tới câu hỏi đó, trong lòng giống như chìm vào trong một lớp hàn băng, lạnh lẽo khó tả, cơ thể cũng bắt đầu run nhẹ.


Nhưng, ông ta lại ngẩng đầu, nói: “Trẫm, thật sự không nhớ rồi.”


Thái hoàng Thái hậu khẽ cười một tiếng, nụ cười cực kỳ châm chọc: “Ai gia hỏi ngươi, nếu ngươi ngày sau làm Hoàng đế, lại chết khi còn trẻ, ngươi còn nguyện ý không? Sau đó lại hỏi ngươi, nếu khiến ngươi sống lâu trăm tuổi, nhưng không làm Hoàng đế, ngươi có nguyện ý không?”


Hoàng đế run rẩy, lúc đó, lúc đó ông ta trả lời như nào? Ông ta nhớ rất rõ.


Ông ta nói: “Đại trượng phu tự nhiên phải đỉnh thiên lập địa, gây dựng một phen sự nghiệp, nếu vì sợ chết mà quên đi sứ mệnh của mình, quên đi trách nhiệm gánh vác trên vai của mình, vậy dù là sống lâu trăm tuổi thì có tác dụng gì? Ta muốn làm Hoàng đế, không phải là vì quyền thế và dã tâm, là ta thật lòng muốn vì bách tính Đại Chu làm chuyện thiết thực, khiến quốc gia giàu mạnh, ta muốn trở thành minh quân thiên cổ giống Hoàng tổ phụ.”


Thái hoàng Thái hậu thấy hắn không lên tiếng, lập lại nguyên văn lời nói của ông ta.


Hoàng đế nghe rồi, cúi đầu hồi lâu không nói, lát sau, mới ngẩng đầu nói: “Phải, trẫm không quên ý định ban đầu, trẫm còn có rất nhiều quốc sách muốn thi hành, trẫm muốn chăm lo việc nước, muốn vì Đại Chu tạo ra những điều tốt đẹp.”


“Những cái này, đệ đệ của ngươi có thể làm được không?” Thái hoàng Thái hậu hỏi ngược lại.


Hoàng đế cả người run lên: “Lão tổ tông là có ý gì?”


“Cái gọi là chăm lo việc nước, quốc sách dân giàu nước mạnh của ngươi, đệ đệ của ngươi có thể làm được không?” Thái hoàng Thái hậu hỏi lại.


Lão thất có thể làm được không? Hắn có thể, hắn thậm chí làm càng thích hợp hơn ông ta, bởi vì ông ta không chú tâm, hắn trong thời gian làm Nhiếp Chính Vương, là một lòng vì bách tính, đối với quyền thế, không có mong cầu.


Thậm chí, hắn trước giờ không sợ người khác uy hiếp đến vị trí của hắn.


“Nếu ngươi đã biết hắn có thể làm được chuyện mà ngươi luôn muốn làm, tại sao cứ áp chế hắn? Hay là nói, ngươi từ đầu tới cuối mê luyến Đế vị?”


“Không!” Hoàng đế lập tức phủ nhận, kiên định nói: “Trong lòng trẫm trước giờ chưa từng lưu luyến Đế vị, trẫm không có quên mong muốn ban đầu khi đăng cơ, nếu đất nước giàu mạnh, dù muốn mạng của trẫm cũng không để ý, nhưng hiện nay trẫm lại không thể chết, trẫm còn có rất nhiều chuyện muốn làm.”


“Mỗi một người đều có rất nhiều chuyện làm không xong, kiếp này quá ngắn ngủi, tư tưởng lại quá dài quá ít còn rất xa, làm sao làm hết? Nếu mỗi người đều không cam tâm như ngươi, thì sẽ như nào? Bọn họ không có một lão tổ tông có bản lĩnh.”


“Trẫm…” Hoàng đế nhất thời hoảng loạn rồi, nhưng, rất nhanh lại tìm được ngữ điệu của mình: “Trẫm chỉ cầu xin lão tổ tông một lần này, nếu trẫm có thể khỏe lại, trẫm nhất định sẽ hoàn thành lời thề đã hứa năm đó.”


Thái hoàng Thái hậu khẽ thở dài: “Được, ai gia lại hỏi ngươi một lần, nếu ai gia chữa khỏi cho ngươi, ngươi có nguyện ý thoái vị không?”


Môi của Hoàng đế run rẩy mấy lần, ngước đôi mắt xám trắng lên, nhìn chằm chằm Thái hoàng Thái hậu: “Lão tổ tông tại sao nhất định muốn trẫm như thế?”


“Làm người không thể tham lam, ngươi nếu muốn sống lâu trăm tuổi thì phải từ bỏ một số thứ.”


Thái hoàng Thái hậu cứng rắn nói.


Ông ta trầm tư, hồi lâu, ông ta cắn răng nói: “Trẫm nguyện ý!”


“Được, ngươi bây giờ hạ chiếu thư truyền ngôi cho lão thất!” Thái hoàng Thái hậu nói.


Hoàng đế lắc đầu: “Lão tổ tông không tin trẫm sao?”


“Phải!” Thái hoàng Thái hậu từ từ gật đầu nói, đôi mắt như thanh kiếm sắc, gần như đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong tâm linh của Hoàng đế, tất cả suy nghĩ của ông ta, không nơi ẩn dấu.


Bà ta đứng dậy: “Ngươi trở về trước đi, từ từ suy nghĩ, nếu ngươi có thể từ bỏ được Đế vị, ai gia cứu ngươi, ai gia không thể động vào số mệnh của Đế vương, nhưng nếu ngươi không phải là Đế vương, vậy thì, ai gia liền dễ làm.”


Hoàng đế bỗng khẽ cười: “Quả nhiên, ở trong lòng của lão tổ tông, lão thất quan trọng hơn ta nhiều.”


Thái hoàng Thái hậu đanh giọng nói: “Hoàng đế, rất nhiều chuyện, không phải là do ngươi mà đến, thiên hạ không phải là xoay quanh một mình ngươi, hiểu chứ? Mà bất luận là ai, cho dù là ai gia, cũng không thể lấn lướt, ngươi nếu đã muốn sống lâu trăm tuổi thì phải từ bỏ vài thứ, trở về đi, ai gia không muốn nổi giận với ngươi, cũng không muốn tính toán những chuyện hồ đồ mà người đã làm, nếu không, ai gia một khắc cũng không ở đây nổi nữa.”


Hoàng đế đứng dậy, cơ thể lảo đảo gần như không thể đứng thẳng: “Lão tổ tông, trẫm có thể thoái vị, nhưng người được chọn làm Hoàng đế, không thể là lão thất.”


“Vậy ngươi nói, trừ hắn ra, còn có ai có thể làm Hoàng đế!” Thái hoàng Thái hậu đanh giọng nói.


“A Toàn!” Ông ta suy nghĩ linh tinh một lát, A Toàn không được, A Toàn và lão thất tình cảm rất tốt, hơn nữa A Toàn căn bản không muốn làm Hoàng đế, hoàng vị này, cũng sẽ chắp tay nhường cho người khác: “Tam nhi, tam nhi, có thể làm Hoàng đế.”


Phải, tam nhi, tam nhi có thể, ông ta tuy giao ra Đế vị, nhưng, ông ta còn không chết, ông ta có thể sống lâu trăm tuổi, ông ta có thể làm Thái Thượng Hoàng, mọi thứ đều không thay đổi.


“Ngươi trở về trước đi, ai gia sẽ cân nhắc!” Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng nói.


A Xà cô cô mở cửa ra, gọi người vào, đỡ Hoàng đế rời đi.


Hoàng đế than trách liếc nhìn Thái hoàng Thái hậu, đau lòng nói: “Lão tổ tông, người không thể thương xót ta sao?”


Thái hoàng Thái hậu ngoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ thờ ơ, nhưng trái tim của bà ta lại rất đau, đã nhiều năm không có loại cảm giác này rồi.


Hoàng đế cuối cùng buồn bã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK