Mục lục
Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi làm xong tất cả những điều này, nàng ta nằm xuống giường, lấy từ đầu giường ra một lọ thuốc, đổ ra một viên cho vào miệng.



Nàng chầm chậm nhắm mắt, nước từ khóe mắt khẽ lăn xuống.



Tất cả mọi thứ trên thế giới này không còn liên quan đến nàng ta nữa.



Nàng ta mệt rồi, bất lực và không muốn làm bất cứ cái gì nữa, bởi vì tất cả đều vô nghĩa.



Ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, cùng với âm thanh vội vàng ngăn cản của Cầm Chi: “Vương Phi, công chúa đã ngủ rồi, người có việc gì quan trọng, ngày mai lại đến ạ.”



Khoảnh khắc bóng tối ập đến, Tráng Tráng nghe thấy tiếng xô cửa.



Tối nay, Thương Mai không ngủ được, cho dù Mộ Dung Khanh có an ủi thế nào, cô vẫn cảm thấy trong lòng bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.



Cuối cùng, cô dứt khoát đứng dậy, phải đi đến phủ công chúa một chuyến mới yên tâm.



Mộ Dung Khanh không lay chuyển được cô, chỉ có thể đi cùng cô.



Nhưng mà trên đường đi vẫn luôn nói cô quá đa nghi, đêm hôm khuya khoắt còn qua đó, trái lại sẽ dọa Tráng Tráng sợ.



Thương Mai xô cửa, xông vào, miệng hét lên: “Tráng Tráng!”



Mộ Dung Khanh không vào, đêm hôm khuya khoắt, Tráng Tráng đã ngủ rồi, không thích hợp vào phòng ngủ của Tráng Tráng, cho nên hắn đứng đợi ngoài cửa.



Thương Mai và Cầm Chỉ đi vào, trong phòng ánh nến lung linh, gió lùa vào suýt nữa thổi tắt mấy ngọn nến.



Thương Mai vén màn lên, nhìn thấy Tráng Tráng mặc đồ tân nương nằm trên giường, sắc mặt bình tĩnh, môi đen, cô bị dọa cho khiếp sợ mà đứng ngốc ra đó.



Cô từ từ đi tới, giọng run rẩy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tráng Tráng!”



Cầm Chi cũng kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”



Thương Mai lạnh lùng hét lên: “Lão Thất, lấy hộp thuốc!”



Mộ Dung Khanh ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Thương Mai, trong lòng hồi hộp, rùng mình một cái, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức chạy như bay vào xe ngựa lấy hộp thuốc.




Thương Mai bắt mạch của Tráng Tráng, phát hiện mạch vẫn còn đập, vội vàng đỡ Tráng Tráng dựa vào đầu giường, lật người lại, trực tiếp đưa tay vào trong cổ họng nàng ta, sau đó gọi Cầm Chi đã sợ ngẩn người ở bên cạnh: “Nhanh, lấy nước muối, lấy nhiều vào!”

Câm Chỉ lấy lại tinh thần, lê truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đã đến, nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì ngất xỉu.

Cách gây nôn khẩn cấp của Thương Mai lập truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! mà người vẫn hôn mê.

Cầm Chi đem nước muối vào, Thương Mai để Quỳnh Hoa và Cầm Chi đỡ lấy Tráng Tráng, cô thì giữ căm của Tráng Tráng, cố gắng làm Tráng Tráng mở miệng, liên tục đổ nước vào bên trong.

Vừa đổ nước, vừa rơi nước mắt, kể từ khi cô hành nghề y, đây là lần cứu chữa khó khăn nhất, tay vẫn đang run.

Mộ Dung Khanh đã đem thuốc tới, nhìn thấy Tráng Tráng mặc truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! phẫn nộ và bi thương.

“Giúp thiếp đổ nước, có bao nhiêu đổ bấy nhiêu!” Thương Mai dặn dò Mộ Dung Khanh, bản thân thì lập tức mở hộp thuốc ra, lấy túi kim châm và thuốc giải độc.

Thuốc giải độc sau khi nôn ra mới có thể uống, nhưng bây giờ trước tiên phải dùng kim châm phong ấn kinh mạch để nàng ấy thở.

Chuyện này kinh động tới thị vệ, bọn họ lần lượt chạy đến.

Thương Mai sau truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Dung Khanh thông qua khe hở nắm lấy áo của một tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Dẫn Tiêu Kiêu qua đây!”

“Rõ!” tên thị vệ lập tức đi ngay.

Nước đổ vào rất nhiều, Thương Mai lại móc cổ họng để nàng ta nôn ra, nhưng mà Tráng Tráng vẫn chưa tỉnh, Thương Mai bắt mạch, mạch tượng cực kì yếu, bắt mấy lần cũng nghe không được mạch.

“Là độc gì? Biết là độc gì không?” Thương Mai khóc hỏi truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! là từ cung đình, nếu không thì cô đã biết rồi.

Mộ Dung Khanh lục lọi, từ đầu giường lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, sắc mặt thay đổi: “An Tức Hoàn?”

“An Tức Hoàn? Là cái gì?” Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do ngự y trong cung điều chế, thường dùng ban chết cho các cung tần.”

“Nếu đã là ngự y điều chế, muốn nhanh chóng cứu người thì truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! mà, Thương Mai chưa vui mừng được bao lâu, thì thấy sắc mặt của Mộ Dung Khanh rất nặng nề, cô rời tay, nhìn hắn, khó khăn hỏi: “Không có thuốc giải sao?”

“Không có!” miệng Mộ Dung Khanh nói ra hai chữ này, chặt đứt hi vọng của Thương Mai.

Thương Mai lại đau lòng, mặc dù đã tạm thời phong ấn kinh mạch, chặn được sự lan tràn của độc tính, nhưng mà không thể trực tiếp châm cứu, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! không thì cũng đi vào ngõ cụt.

“Thuốc độc là do ngự y điều chế, lại không có thuốc giải? Vậy nhất định bọn họ biết độc dược được tạo thành từ cái gì, truyền bọn họ xuất cung, ta muốn biết rốt cuộc là loại độc gì.” Thương Mai trầm tư nói.

Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Truyền khẩu dụ của bổn vương, ngự y đã điều chế An Tức Hoàn, lập tức xuất cung.”

“Rõ!” một tên thị vệ lùi truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! sẽ biết, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, công chúa tự tử, việc lớn này sẽ kinh thiên động địa ra sao?


Nhưng mà, biết thì sao? Là ai đã khiến Tráng Tráng ra nông nổi này?

Ngự y đêm khuya xuất cung, đương nhiên kinh động tới Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu truyền Tôn công công đến hỏi tình hình, mới biết là Tráng Tráng uống An Tức Hoàn, Hoàng Thái Hậu trợn tròn hai mắt rồi ngất xỉu.

Những việc này truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! là một việc làm long trời lở đất, một công chúa tự tử đã khủng khiếp lắm rồi, huống truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! là con gái ruột của Huệ Đế.

Bây giờ con cái của Huệ Đế chỉ còn lại Mộ Dung Tráng Tráng và lão Vương Gia Việt Đông, lão Vương gia này hai ngày nữa sẽ lập tức trở về.

Lão già này, tính khí thất thường, lại thương em gái Tráng Tráng đến tận xương tủy, hẳn sợ, ngày đó sẽ nổ tung mất thôi.

Thương Mai và ngự y ở trong phòng đã nói chuyện gần một giờ, cô lê tấm truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! thuốc độc đó, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghe qua, hỗn hợp gồm bảy loại độc dược, An Tức Hoàn bào chế từ độc dược của con rết, ngự y nói không có thuốc giải.

Mộ Dung Khanh vẫn luôn ngồi bên giường nhìn Tráng Tráng, khuôn mặt đã tối sầm lại, bộ đồ tân nương bị Thương Mai xé để sơ cứu, hiện tại có hơi bừa bãi, búi tóc chải gọn gàng cũng đã rối tung, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! có một chút tức giận.

Hai mắt của Mộ Dung Khanh đỏ hoe, trán nổi đầy gân xanh.

Thương Mai nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, cô bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Khanh, cô muốn an ủi Mộ Dung Khanh, nói Tráng Tráng sẽ không sao, nhưng mà cô lại nói không được.

Mộ Dung Khanh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Thương Mai, thờ ơ, mới là sai lầm lớn nhất.”



Hai năm nay, hắn thực truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Kiêu, nhưng mà hắn không dám nói chuyện này ra, bởi vì hắn cũng không ngờ tới.



Hắn sợ hãi sự lộng lẫy gấm vóc của tầng lớp hoàng gia, bên trong lại thối nát, thấp hèn.



Mọi người đều nói thương Tráng Tráng, nhưng mà mọi người đều lựa chọn thờ ơ, nhìn nàng ta chịu đau khổ.



Thương Mai vừa đau vừa khó chịu, là lỗi của cô, cô không nên điều tra sự tình, không nên cho Tráng Tráng truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! vẫn luôn rất coi trọng người nhà, rất coi trọng tình thân, trong lòng nàng ta, cùng nàng chèo chống vượt qua nỗi đau khổ mất mát Tiêu Thác là người nhà của nàng.



Nhưng mà, đột nhiên để nàng ta biết, hóa ra chỉ là nàng vẫn luôn sùng bái tình thân mà thôi.



Thế giới của nàng ta sụp đổ rồi!



Thương Mai khóc nức nở!

---

Làm xong là sáng mình up sớm để mọi người lên là có chương đọc luôn. Khi làm mấy chap hôm nay buồn kinh khủng.

Thị vệ tìm thấy Tiêu Kiêu ở Tụ Hiền Cư.



Tiêu Kiêu sau khi từ lúc Tráng Tráng rời đi thì đã uống rất nhiều, Hồ Hạnh Nhi tối nay cũng không hê rời đi mà ở lại đây, nhìn thấy thị vệ cầm chỉ thị viết tay của Mộ Dung Khanh, trong lòng nàng ta nặng trĩu.



Nàng đưa thị vệ đến gian tiếp khách, lạnh lùng ra lệnh cho người ném Tiêu Kiêu xuống hồ Tụ Hiền Cư lạnh giá, để hắn tỉnh rượu.



Tiêu Kiêu nửa say nửa tỉnh bị lôi tới, Hồ Hạnh Nhi ngôi xuống bên cạnh hắn, lạnh lùng nói bốn chữ: “Tráng Tráng tự sát!”



Bốn chữ này, Tiêu Kiêu nghe như sét đánh bên tai.



Hắn chạy như điên đến phủ công chúa, ở trước cửa thở hổn hẻn, chạy dọc đường khiến hắn tỉnh rượu hơn, tỉnh táo đến tận tim phổi.



Hắn đứng ở cửa, không đi vào, mỗi lần hắn hồi kinh, đều sẽ đến đây, vẫn luôn quay quấn quyến luyến ở đây, dường như ở đây có thể gần gũi nàng ta hơn.



Cuối cùng, Lễ Thân Vương, An Thân Vương kinh ngạc khi biết tin chạy đến kéo hắn vào.



Tất cả âm thanh ở bên tai hắn dường như là kí ức của kiếp trước, ồn ào hỗn loạn, mắt hắn không có tiêu điểm, không biết nên nhìn ở đâu, thân thể mệt mỏi, không kiểm soát được mà đi vào bên trong.



Người ra vào như đèn lông quay vòng, hắn giống như ở một thế giới khác.



Từ cửa tới bên giường, cách có mấy chục bước mà hắn giống như đi đến cuối cuộc đời.



Có rất nhiều người, đập vào mắt là một khung cảnh đỏ thẫm.



Nàng ấy mặc đồ tân nương, hoàn toàn nằm im trên giường.



Bỗng nhiên hắn cười, những giọt nước mắt rơi xuống.



Năm đó, hắn vừa làm xong bộ đồ tân nương, nàng ta liên lập tức mặc thử, xoay một vòng trước mặt hắn, cảnh tượng giống như một con bướm lộng lẫy, ánh mắt hào hứng, vô cùng tâm đắc.



“Không cho cười, ta có đẹp không?” nàng giẫm lên bông hoa sen, giống như tiên nữ trong mộng.



Hắn đưa tay ra, muốn nắm tay nàng, tay dừng ở giữa không trung, năm được một chút không khí.



Có một âm thanh len lỏi trong lòng, nàng ta đã chết rồi, ngươi còn sống làm cái gì nữa?



Hắn run rẩy, đi lại gần, Mộ Dung Khanh lui ra, Thương Mai lui ra, Cầm Chi và Quỳnh Hoa cũng lui ra, vì ánh mắt tuyệt vọng tan vỡ của hắn.



Hắn chinh chiến nhiều năm, sa trường hết sức nguy hiểm, hắn mấy lần thoát chết, cũng chỉ vì nghĩ đến một chuyện, nàng ta còn sống, nàng ấy còn sống, hắn làm sao có thể chết được?



Hắn lập được chiến công, thúc ngựa chạy rất xa rất xa, ở sa mạc hoang vắng, khắc lên cây dòng chữ “Tiêu Kiêu yêu Tráng Tráng”.



Hắn dùng máu của mình thấm lên những chữ đó, đỏ thẫm tới chói mắt, buổi chiều tà trên chiến trường là vẻ đẹp bi tráng nhất, nhưng cũng không bằng hai chữ Tráng Tráng.



Lần đó, hẳn bị mắc kẹt ở núi Long Đằng, hết sạch lương thực, trong cơn tuyệt vọng, hắn đã đưa năm nghìn sát thủ đột nhập vùng thị trấn quan trọng của kẻ địch Man Di, giữa tiếng vũ khí, dao kiếm không dứt, hắn lao vào với quyết tâm liều mạng.







Trong trận quyết chiến đổ máu đó, hắn đã giết không biết bao nhiêu kẻ thù, hắn cũng bị bắn trúng một mũi tên ngã quỵ xuống đất, tưởng như phải chết rồi, hẳn nhìn con quạ bay lượn trên đầu, lấy từ trong ngực ra một chuỗi hạt, rồi quấn một vòng quanh cổ tay, chuỗi hạt đó là Tráng Tráng tặng cho hắn.








“Ta đến chùa Quan Âm xin cho chàng, sau này nhất định phải mang theo bên người, có Quan Âm Bồ Tát là chỗ dựa vững chắc cho chàng, cái gì cũng không sợ.”



Khi đó, hắn vẫn là Ngự Lâm Quân ở trong cung.



Hắn có rất nhiều.



Năm đó, hắn muốn hỏi cưới Tráng Tráng, Hoàng Thượng nói với hắn, hắn truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! bị tước quân hàm, giáng xuống thường dân, sau đó rút lui khỏi kinh thành, từ nay về sau truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cũng giống như Tiêu gia, chỉ là thường dân, sau này cũng không thể vào kinh gặp người thân của nàng.



Sau đó, Hoàng Thượng còn nói: “Ngươi phải bảo vệ Tiêu gia, bảo vệ công chúa, nếu như ngươi làm tổn thương công chúa, sẽ gả nàng cho người khác.”



Hắn nói: “Vậy được thôi, thân không lấy công chúa, thân cũng không lấy người khác, thân sẽ mãi mãi bảo vệ công chúa.”



Hoàng Thượng trả lời: “Được thôi, ngươi truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lấy vợ thì nó cũng sẽ gả cho thái tử Lương Quốc.”



Hôm đó, hắn điên cuồng đại náo thư phòng, tất cả đề nghị của Hoàng Thượng, hắn đều không đồng ý, sau đó, Hoàng Thượng ném cho hắn một bản văn thư, văn thư tố Tiêu gia cấu kết với giặc.



Hắn biết đó là ngụy tạo, nhưng mà văn thư này, có thể chém đầu mấy trăm người của Tiêu gia.



Hắn chịu khuất phục rồi.



Hắn cưới Hàn Thanh truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! vô cùng oai phong, Hoàng Đế vẫn là Hoàng Đế, cao cao tại thượng, từ đây có thể bình chân như vại.



Chỉ có Tiêu Kiêu hắn và Tráng Tráng, mất đi trái tim, trôi dạt lênh đênh trên thế giới này.



Lòng của họ hướng về nhau, nhưng mà không thể đồng hành cùng nhau.



Tổ phụ nói: “Con là cháu đích tôn của Tiêu gia, gánh vác vinh quang của gia tộc, nam tử hán không có việc gì là truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! trên đời này có rất nhiều người xuất sắc hơn công chúa.”



Nhưng người hắn yêu và người xuất sắc, liên quan gì đến nhau?



Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề đó.



Hắn đưa bàn tay run rẩy tới gần, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tráng Tráng, mặt nàng rất lạnh, giống như một người chết rồi, hắn đã quá quen với người chết, có vô số người chết trong tay hắn, hắn đã chạm vào rất nhiều xác truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! thế này.




An Tức Hoàn, không có thuốc giải, hắn ở trong cung nhiêu năm, hắn biết, biết rất rõ.



Hắn thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, Tráng Tráng, chúng ta ở bên nhau, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau rồi.



Mộ Dung Khanh vẫn luôn nhìn hắn, nhìn thấy tay hắn cử động, liền vội vàng lại gần.



Nhưng đã quá truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! chảy ra liên tục.



Thân là đại tướng quân, bên người luôn mang theo binh khí, con dao găm này truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Tráng, hai cái giống nhau, một cái tặng cho Mộ Dung Khanh, một cái tặng cho Tráng Tráng, Tráng Tráng lại đem tặng cho hắn.



Mọi người không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, không nghĩ Tiêu Kiêu sẽ không một chút do dự mà tự sát, muốn được chết cùng Tráng Tráng.



Thương Mai vừa khóc vừa cứu Tiêu Kiêu.



Cầm Chi và Quỳnh Hoa khóc sướt mướt, ba huynh đệ Lễ Thân Vương ở trong phòng, những khuôn mặt có truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! vị ngự y và Thương Mai cứu chữa cho Tiêu Kiêu, nhưng mà Tiêu Kiêu quyết tâm muốn chết, hắn biết rõ vị trí tim mình, một dao này, trực tiếp đâm vào nơi đó, gần như xuyên thấu tim phổi.



Cô đâm kim châm lên người hắn, muốn đả thông kinh mạch, nhưng cô biết rằng có thể sẽ không thành công, vì máu chảy quá nhanh, với lại, vết đâm cũng rất sâu, trong điều kiện hiện tại truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! dùng một cái rất dài, đây là phương pháp châm cứu cầm máu dùng trong phẫu thuật kim châm để chữa trị vết thương, ngoài ra còn có thể phong ấn huyệt đạo và cầm máu, nhưng mà Thương Mai biết rằng sẽ không qua nổi một giờ.



Cuối cùng cô cũng hết cách, chỉ biết đứng nhìn hắn, hơi thở từ từ yếu dần cho đến chết.



Thương Mai cuối cùng cũng không kìm được mà gào khóc, bàn tay truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Nhi cũng đến, ở ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh này, im lặng ngồi xuống.



Đầu của Tiêu Kiêu vẫn luôn hướng về phía của Tráng Tráng, khóe miệng nhếch lên.



Tiêu Thác và Tô Thanh cũng đã tới, Tiêu Thác nhìn thấy cảnh này, hồn vía suýt nữa bay ra ngoài, tiếng hét trong cổ họng bị đè xuống, nước mắt từ từ rơi.



Không ai nghĩ rằng, trong đêm khuya yên tĩnh lại xảy ra một sự thay đổi lớn truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! người là chiến tướng phi ngựa trên chiến trường tiêu diệt vô số kẻ thù, đã trút hơi thở cuối cùng của cuộc đời ở đây.



Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nhớ tới một người, vội vàng lao ra ngoài: “Hồ Hạnh Nhi...”



Hạnh Nhi chạy nhanh như bay, vươn mình lên ngựa, điên cuồng thúc ngựa, lao vụt ra ngoài.



---

Buồn quá mức rồi. Huhuhu. Tôi bầu bí mà vừa làm mấy chương này vừa khóc sụt sịt chồng còn tưởng bị làm sao. Ngược quá. hic.

Khoảng hơn nửa canh giờ trôi qua, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài phủ Công Chúa.







Hồ Hạnh Nhi cùng với một người đàn ông mặc áo choàng chim ưng dẫn theo một ông già mặc áo choàng màu xám bước vào, phía Sau người già còn có một cậu bé mập mạp bị gãy một cái răng.







Ba người trực tiếp tiến vào phòng ngủ của công chúa, Thương Mai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đó rất quen thuộc, đột nhiên nhớ tới khi cô thành thân, bị một người mang ra ngoài thành, còn bị mắc kẹt trong vũng lầy, có người nào đó cứ không ngừng lấy cành cây chọc vào đầu cô.







Người mặc áo đen đó, là người đàn ông mặc áo choàng chim ưng trước mặt, cô nhận ra, nhận ra đôi mắt này.







Tất cả mọi người đều lui ra, không phải vì người đàn ông mặc áo choàng chim ưng, mà là vì lão già này.







Trong miệng ông ta ngậm cái tẩu thuốc, trực tiếp đi tới bên cạnh Tiêu Kiêu, nhìn một cái, lại quay đầu nhìn Thương Mai: “Thuật kim châm?”







Thương Mai nín thở đáp: “Phải!”







Ông già nhả tẩu thuốc, đưa cho đứa bé mập mạp: “Tiểu tử mập, đưa kim châm của ta qua đây.”







Cậu nhóc mập lây từ trong túi đeo ra một chiếc bọc kim châm đưa cho lão già.







Mọi người đều nhìn ông ta, nhìn ông ta lấy từ trong bọc kim ra một cây kim châm, kim châm này rất dài, còn dài hơn cả ngón tay, có màu sắc kỳ lạ, trong màu vàng để lộ ra hàn khí, nhưng cái kim này không thẳng, phần đuôi đánh dấu.







Mọi người đều không biết tại sao cây kim này lại kỳ quái như vậy, chỉ có Thương Mai, cô từng đọc thuật kim châm, ở trang cuối cùng của thuật kim châm viết có một thuật kim châm có một loại là kim móc, người có thể móc được, là người rất thông thạo thuật kim châm.







Trái tim Thương Mai đập rất nhanh, ông ta không lẽ là người nghiên cứu ra thuật kim châm?







Không, Ôn Yến là nữ, không phải là nam.







Cô nhìn Hồ Hạnh Nhi, nhìn thấy Mộ Dung Khanh gọi Hồ Hạnh Nhi đi tìm người đàn ông này đến, chẳng lẽ Hồ Hạnh Nhi và ông ta có mối quan hệ gì?







Lão già này, là người như thế nào?







Lão già bắt đầu đâm cái kim đầu tiên, Thương Mai không dám chớp mắt, vẫn luôn quan sát động tác trên tay ông ta, Thương Mai đối với kim châm đã vô cùng thành thạo, nhưng mà người này này còn thành thạo hơn, gần như là rất xuất sắc, thậm chí ông ta còn không cần phải chọn huyệt mà trực tiếp đâm xuống, động tác rất dứt khoát, không ai có thể nhìn được rõ ràng.







Sau khi đâm kim xuống, đứng lên nói với Mộ Dung Khanh: “Sắp xếp người đưa hắn đi đi.”







Mộ Dung Khanh hỏi: “Tình hình của hắn thế nào?”







Ông ta nói: “Rất nguy kịch, có thể cứu được hay không còn chưa biết, nhưng có người dùng kim châm, phong ấn huyệt, ban đầu sơ cứu kịp thời, đoán chừng có mười phần trăm cơ hội có thể cứu được.”







Mười phần trăm?







Những người có mặt ở đây thở hắt ra, mười phần trăm cơ hội với tuyên bố tử hình khác nhau cái gì?







“Đưa đi đâu?” Thương Mai hỏi, có mười phần trăm cơ hội thật ra đã rất tốt rồi, bởi vì cô biết rằng căn bản không có cách cứu chữa.







Ông ta nhìn cô, nhìn một lúc mới mở miệng lên tiếng: “Hàn Sơn!”







Mọi người lại thở hắt ra, Hàn Sơn không phải là nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu sao? Ông ta với Thái Hoàng Thái Hậu có quan hệ gì?







Thương Mai lắc đầu: “Đi Hàn Sơn, đường xá xa xôi, chỉ sợ hắn không chịu được những va chạm trên đường đi.”







“Ở lại đây, thì chỉ có con đường chết, đi Hàn Sơn còn có một tia hy vọng sống sót, các người nghĩ đi.” ông lão dường như đã quá quen với sinh li tử biệt của con người trên thế gian cho nên nói rất bình tĩnh.








Việc này, tất cả những người ở đây đều không thể làm chủ, phải hỏi qua Hầu Gia mới được.



Mộ Dung Khanh đưa mắt ra hiệu, Tiêu Thác ngay lập tức chạy ra ngoài.



Trước khi Hầu Gia đến, Mộ Dung Khanh nói với ông ta: “Xin ngài hãy đến xem công chúa, trong người nàng có độc.”



Ông lão không thèm truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! giải không được.”



Sắc mặt Thương Mai ảm đạm, nếu như không cứu được Tráng Tráng, cho dù cứu được truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! già nhìn sắc mặt của Thương Mai, suy nghĩ một chút rồi khế thở dài, quay đầu lại nói với tên nhóc mập: “A Thủy đã xem độc xong chưa?”



Tiểu tử mập đó liên đáp: “Đã xem xong rồi, hôm nay hắn đang điều chế độc.”

“Ừm, bảo hắn ngày mai tới đi, bảo hắn và Vương Phi cùng nhau nghĩ cách giải độc cho công chúa.”

Thương Mai ngẩng đầu nhìn ông già: “A Thủy là ai?”

“Học trò lão già truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! tháng, đã đến lúc nên gặt hái một chút thành quả.” Ông lão nói.

Thương Mai không khỏi thất vọng, mới có một tháng? Một tháng có thể có thành quả gì chứ?

Cô nghĩ ông già này cũng chỉ là đang qua loa với cô thôi.

Trước khi Tiêu Hầu Gia đến, An Nhiên Vương Gia lại châm cho Tiêu Kiêu một kim, cho Tiêu Kiêu uống một viên thuốc, một viên thuốc màu đỏ, mùi hương có chút kì lạ, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Hầu Gia lảo đảo bước vào, đi cùng còn có phụ thân và mẫu thân Trương Thị của Tiêu Kiêu, ngoài ra còn có một số người của Tiêu gia đang đứng bên ngoài mà không vào.

Tiêu Hầu Gia nhìn thấy Tiêu Kiêu và Tráng Tráng, lẩm nhẩm trong miệng: “Trời ơi, lão phu đã tạo nghiệp gì sao?”



Tiêu Thác đỡ lấy ông ta, cũng không nói nên lời.

Trương Thị khụy xuống, trên đường tới đây, hình như đã truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nhiên đi tới nói với Hầu Gia.

Tiêu Hầu Gia bỗng nhiên quay đầu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không dám tin, lập tức lùi lại một bước, chắp tay hành lễ: “An Nhiên Lão Vương Gia, gặp được người thật là tốt quá.”



Thương Mai vô cùng kinh ngạc, Tiêu Hầu gia quen biết ông già này, còn nữa, Lão Vương Gia? Là người của Mộ Dung Gia sao?

Có lẽ không phải đâu, nếu là như vậy, Mộ truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! gia nhìn ông ta: “Hầu Gia, tình hình của Tiêu Kiêu khá nghiêm trọng, lão già muốn đưa đi chữa trị, ý của người như thế nào?”

Tiêu Hầu Gia giọng run run hỏi: “Có hy vọng không?”

“Rất khó nói!” Ông lão An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Sắc mặt Tiêu Hầu Gia trở nên u ám: “Nếu như Lão Vương Gia bằng lòng ra tay cứu giúp, đương nhiên đó là phúc phần của nó, chỉ là không biết hôm truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đại phu từ lâu đã không màng thế sự, nếu như tin ta, hãy để ta đưa hắn đi, nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi. "



Tiểu Hầu Gia có chút thất vọng, nhưng cũng quay đầu nhìn phụ thân của Tiêu Kiêu: “Nó là con trai của con, con xem thế nào?”

Phụ thân của Tiêu Kiêu là thống lĩnh quân tiên phong, hàng nhị phẩm, thậm chí còn là đại tướng quân trên Tiêu Kiêu.

Tiêu thống lĩnh truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cảm, cuối cùng khẽ thở dài: “Tất cả đều nhờ phụ thân làm chủ.”




Tiêu thống lĩnh nói như vậy, đương nhiên phải bận tâm rồi.

Khi người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đi tới bên cạnh Hồ Hạnh Nhi, Thương Mai nghe rất rõ hắn nói với Hồ Hạnh Nhi: “Đại chưởng quỹ, nợ tôi một nhân tình.”

Mặt Hồ Hạnh Nhi không biểu lộ cảm xúc gì.

Tiêu Kiêu được đưa đi, Trương Thị khóc suốt từ lúc vào truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Tráng bị Cầm Chi tức giận đẩy ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, đều biết trước khi Tráng Tráng tự tự, nhất định là đã gặp Trương Thị.

Sau khi Tiêu Kiêu đi, trong lòng mọi người đều như thiếu sót một cái gì đó, lại nhìn Tráng Tráng, ai cũng không thể vực dậy tinh thần.

Mặc dù ông lão An Nhiên nói ngày mai sẽ bảo A Thủy nào đó qua đây, nhưng mà mọi người đều truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! thể giúp cái gì?

Tâm trạng Thương Mai rất suy sụp, nặng nề không sao tả xiết.

An Thân Vương và Lễ Thân Vương cũng không quay về, Vương Phi A Man sau đó cũng tới, mọi người đều ở bên ngoài, không muốn rời đi, đứng đó có thể nhìn thấy Tráng Tráng của họ.

Đến giữa trưa, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu dẫn theo phi tân xuất cung.

Tráng Tráng là trưởng công chúa, còn là công chúa của Trấn truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cao, nàng xảy ra chuyện, Hậu phi đương nhiên phải tới xem rồi.

Hoàng Thái Hậu vẫn khóc, lẩm bẩm trong miệng: “Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc, con bảo ai gia phải sống như thế nào đây?”

Hoàng Thái Hậu không có công chúa, khi gả cho Tiên Hoàng, Tráng Tráng còn chưa chào đời, mang danh cô cô, nhưng mà sớm đã xem Tráng Tráng như con ruột của mình.





CHƯƠNG 343: ĐƯA TIÊU KIÊU ĐI



Khoảng hơn nửa canh giờ truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Chúa.



Hồ Hạnh Nhi cùng với một người đàn ông mặc áo choàng chim ưng dẫn theo một ông già mặc áo choàng màu xám bước vào, phía Sau người già còn có một cậu bé mập mạp bị gãy một cái răng.



Ba người trực tiếp tiến vào phòng ngủ của công chúa, Thương Mai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đó rất quen thuộc, đột nhiên nhớ tới khi cô truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! mắc kẹt trong vũng lầy, có người nào đó cứ không ngừng lấy cành cây chọc vào đầu cô.



Người mặc áo đen đó, là người đàn ông mặc áo choàng chim ưng trước mặt, cô nhận ra, nhận ra đôi mắt này.



Tất cả mọi người đều lui ra, không phải vì người đàn ông mặc áo choàng chim ưng, mà là vì lão già này.



Trong miệng ông ta ngậm cái tẩu thuốc, trực tiếp đi tới bên cạnh Tiêu truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! kim châm?”



Thương Mai nín thở đáp: “Phải!”



Ông già nhả tẩu thuốc, đưa cho đứa bé mập mạp: “Tiểu tử mập, đưa kim châm của ta qua đây.”



Cậu nhóc mập lây từ trong túi đeo ra một chiếc bọc kim châm đưa cho lão già.



Mọi người đều nhìn ông ta, nhìn ông ta lấy từ trong bọc kim ra một cây kim châm, kim châm này rất dài, còn dài hơn cả ngón tay, có màu sắc kỳ lạ, trong truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! không thẳng, phần đuôi đánh dấu.




Mọi người đều không biết tại sao cây kim này lại kỳ quái như vậy, chỉ có Thương Mai, cô từng đọc thuật kim châm, ở trang cuối cùng của thuật kim châm viết có một thuật kim châm có một loại là kim móc, người có thể móc được, là người rất thông thạo thuật kim châm.



Trái tim Thương truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cứu ra thuật kim châm?



Không, Ôn Yến là nữ, không phải là nam.



Cô nhìn Hồ Hạnh Nhi, nhìn thấy truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! ông này đến, chẳng lẽ Hồ Hạnh Nhi và ông ta có mối quan hệ gì?



Lão già này, là người như thế nào?



Lão già bắt đầu đâm cái kim đầu tiên, Thương Mai không dám chớp mắt, vẫn luôn quan sát động tác trên tay ông ta, Thương Mai đối với kim châm đã vô cùng thành thạo, nhưng mà người này này còn thành thạo hơn, gần như là rất xuất sắc, thậm chí ông ta còn không truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! rất dứt khoát, không ai có thể nhìn được rõ ràng.



Sau khi đâm kim xuống, đứng lên nói với Mộ Dung Khanh: “Sắp xếp người đưa hắn đi đi.”



Mộ Dung Khanh hỏi: “Tình hình của hắn thế nào?”



Ông ta nói: “Rất nguy kịch, có thể cứu được hay không còn chưa biết, nhưng có người dùng kim châm, phong ấn huyệt, ban đầu sơ cứu kịp thời, đoán chừng có mười phần trăm cơ hội có thể cứu được.”



Mười truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! phần trăm cơ hội với tuyên bố tử hình khác nhau cái gì?



“Đưa đi đâu?” Thương Mai hỏi, có mười phần trăm cơ hội thật ra đã rất tốt rồi, bởi vì cô biết rằng căn bản không có cách cứu chữa.



Ông ta nhìn cô, nhìn một lúc mới mở miệng lên tiếng: “Hàn Sơn!”



Mọi người lại thở hắt ra, Hàn Sơn không phải là nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu sao? Ông ta với Thái Hoàng Thái truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đường xá xa xôi, chỉ sợ hắn không chịu được những va chạm trên đường đi.”



“Ở lại đây, thì chỉ có con đường chết, đi Hàn Sơn còn có một tia hy vọng sống sót, các người nghĩ đi.” ông lão dường như đã quá quen với sinh li tử biệt của con người trên thế gian cho nên nói rất bình tĩnh.



Việc này, tất cả những người ở đây đều không thể làm chủ, phải hỏi qua Hầu truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! ngay lập tức chạy ra ngoài.



Trước khi Hầu Gia đến, Mộ Dung Khanh nói với ông ta: “Xin ngài hãy đến xem công chúa, trong người nàng có độc.”



Ông lão không thèm nhìn đã dứt khoát nói: “Không cần xem, độc đó, ta giải không được.”



Sắc mặt Thương Mai ảm đạm, nếu như không cứu được Tráng Tráng, cho dù cứu được Tiêu Kiêu thì hắn cũng sẽ không muốn sống một mình.



Ông già nhìn sắc mặt của Thương truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lại nói với tên nhóc mập: “A Thủy đã xem độc xong chưa?”



Tiểu tử mập đó liên đáp: “Đã xem xong rồi, hôm nay hắn đang điều chế độc.”

“Ừm, bảo hắn ngày mai tới đi, bảo hắn và Vương Phi cùng nhau nghĩ cách giải độc cho công chúa.”

Thương Mai ngẩng đầu nhìn ông già: “A Thủy là ai?”

“Học trò lão già mới nhận, cũng đã học về các loại độc được một tháng, đã đến lúc nên gặt truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! thất vọng, mới có một tháng? Một tháng có thể có thành quả gì chứ?

Cô nghĩ ông già này cũng chỉ là đang qua loa với cô thôi.

Trước khi Tiêu Hầu Gia đến, An Nhiên Vương Gia lại châm cho Tiêu Kiêu một kim, cho Tiêu Kiêu uống một viên thuốc, một viên thuốc màu đỏ, mùi hương có chút kì lạ, sau khi uống xong, thân thể Tiêu Kiêu lạnh như băng.

Tiêu Hầu Gia lảo đảo bước vào, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! của Tiêu Kiêu, ngoài ra còn có một số người của Tiêu gia đang đứng bên ngoài mà không vào.

Tiêu Hầu Gia nhìn thấy Tiêu Kiêu và Tráng Tráng, lẩm nhẩm trong miệng: “Trời ơi, lão phu đã tạo nghiệp gì sao?”



Tiêu Thác đỡ lấy ông ta, cũng không nói nên lời.

Trương Thị khụy xuống, trên đường tới đây, hình như đã khóc rất nhiều.

“Hầu Gia, lâu rồi không gặp!” Ông lão đột nhiên đi tới nói với Hầu truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! sự ngạc nhiên không dám tin, lập tức lùi lại một bước, chắp tay hành lễ: “An Nhiên Lão Vương Gia, gặp được người thật là tốt quá.”



Thương Mai vô cùng kinh ngạc, Tiêu Hầu gia quen biết ông già này, còn nữa, Lão Vương Gia? Là người của Mộ Dung Gia sao?

Có lẽ không phải đâu, nếu là như vậy, Mộ Dung Khanh tại sao không tôn xưng với ông ta?

Lão Vương gia nhìn ông ta: “Hầu Gia, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đưa đi chữa trị, ý của người như thế nào?”

Tiêu Hầu Gia giọng run run hỏi: “Có hy vọng không?”

“Rất khó nói!” Ông lão An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Sắc mặt Tiêu Hầu Gia trở nên u ám: “Nếu như Lão Vương Gia bằng lòng ra tay cứu giúp, đương nhiên đó là phúc phần của nó, chỉ là không biết hôm nay Ôn đại phu...”

Lão Vương Gia thản nhiên nhìn ông: “Ôn đại phu từ lâu đã không truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! hắn đi, nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi. "



Tiểu Hầu Gia có chút thất vọng, nhưng cũng quay đầu nhìn phụ thân của Tiêu Kiêu: “Nó là con trai của con, con xem thế nào?”

Phụ thân của Tiêu Kiêu là thống lĩnh quân tiên phong, hàng nhị phẩm, thậm chí còn là đại tướng quân trên Tiêu Kiêu.

Tiêu thống lĩnh nhìn con trai, khuôn mặt đen sạm xuất hiện nhiều biểu cảm, cuối cùng khẽ thở dài: truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! như vậy, đương nhiên phải bận tâm rồi.

Khi người đàn ông mặc áo choàng chim ưng đi tới bên cạnh Hồ Hạnh Nhi, Thương Mai nghe rất rõ hắn nói với Hồ Hạnh Nhi: “Đại chưởng quỹ, nợ tôi một nhân tình.”

Mặt Hồ Hạnh Nhi không biểu lộ cảm xúc gì.

Tiêu Kiêu được đưa đi, Trương Thị khóc suốt từ lúc vào đến khi rời đi, quỳ khấu đầu trước giường của Tráng Tráng bị Cầm Chi tức giận truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! trước khi Tráng Tráng tự tự, nhất định là đã gặp Trương Thị.

Sau khi Tiêu Kiêu đi, trong lòng mọi người đều như thiếu sót một cái gì đó, lại nhìn Tráng Tráng, ai cũng không thể vực dậy tinh thần.

Mặc dù ông lão An Nhiên nói ngày mai sẽ bảo A Thủy nào đó qua đây, nhưng mà mọi người đều biết người mới học về độc dược một tháng thì có thể giúp cái gì?

Tâm trạng Thương truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! Vương và Lễ Thân Vương cũng không quay về, Vương Phi A Man sau đó cũng tới, mọi người đều ở bên ngoài, không muốn rời đi, đứng đó có thể nhìn thấy Tráng Tráng của họ.

Đến giữa trưa, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu dẫn theo phi tân xuất cung.

Tráng Tráng là trưởng công chúa, còn là công chúa của Trấn Quốc do Hoàng Thượng phong, địa vị cao, vai vế cũng cao, nàng xảy ra chuyện, Hậu truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lẩm bẩm trong miệng: “Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc, con bảo ai gia phải sống như thế nào đây?”

Hoàng Thái Hậu không có công chúa, khi gả cho Tiên Hoàng, Tráng Tráng còn chưa chào đời, mang danh cô cô, nhưng mà sớm đã xem Tráng Tráng như con ruột của mình.



Mai Phi cũng dẫn tam hoàng tử tới, tam hoàng tử đã hiểu chuyện, ngày thường cũng gần gũi với bà cô, bây giờ nhìn thấy bà cô sắp chết, hắn ta liên gào khóc, giữ chặt tay của Tráng Tráng gọi nàng.



Thương Mai lặng im lui ra ngoài, trong phòng khó chịu, cô gần như là không thể thở nổi.



Hồ Hạnh Nhi đã ở bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra, liền đi tới ngôi trước hành lang với cô: “Chuyện xảy ra rất đột ngột, ai cũng không ngờ tới, không cần quá khổ sở.”



Cô tuy là nói như vậy, nhưng mà khóe mắt của bản thân lại đỏ trước, Tráng Tráng cũng là bạn tốt của cô, là người bạn tốt ít ỏi ở thời đại này.



“Lão nhân đó là ai? Tại sao Lão Thất kêu ngươi đi tìm?” Thương Mai miễn cưỡng vực dậy tinh thần hỏi.



“An Nhiên lão vương gia, người nước Lương, hành tung của ông ta rất thần bí, người biết hành tung của ông ta, chỉ có Dạ Vương, mà người biết Dạ Vương ở đâu, cũng không nhiều, nhưng ta biết.” Hồ Hạnh Nhi cũng không che giấu.



“Dạ Vương? Dạ Vương là ai?” Thương Mai nghi hoặc mà hỏi.



“Người ngay cả tiểu thúc của mình cũng không biết sao?”



“Tiểu thúc? Hắn ta là đệ đệ của Mộ Dung Khanh sao?” Thương Mai rất là ngạc nhiên.



“Đúng vậy, nhưng hắn ta đã bị tiên đế đuổi đi, tên đó rất khốn khiếp, cho nên Tiên đế đã phong hắn ta là Dạ Vương rồi đuổi hắn ta đi, cho hắn ta tự sinh tự diệt, hắn ta cũng không thích qua lại với người của hoàng gia, trừ chồng của ngươi.”



Chẳng trách, nhìn thấy Lễ thân vương và An thân vương hắn ta cũng không có phản ứng gì, mọi người cũng không quan tâm tới hắn ta.



“Hắn ta đứng hàng thứ mấy?” Thương Mai ngây ngốc mà hỏi.



“Thứ chín, lão cửu!”



Thương Mai nheo mắt lại nghĩ một chút, tiên đế có tổng cộng mười mấy người con trai, Mộ Dung Khanh thứ bảy, Nam Hoài Vương thứ tám, Dạ Vương này là lão cửu, nhớ tên sợ là nhớ không nổi rồi, chỉ có thể nhớ thứ bậc.



“Y thuật của lão vương gia này rất cao minh đúng không?” Thương Mai rất tò mò với lão nhân này, bởi vì ông ta biết thuật châm cứu.



Chỉ có vị lão Cửu đó, tính từ từ, là hắn ta bắt cô ném vào trong vũng bùn, sau lưng là ai sai khiến? Lúc nấy Hồ Hạnh Nhi nói hắn ta có qua lại với lão Thất.



Haizz, nhưng mà bây giờ cũng không có tâm trí nghĩ mấy cái này.



“Ông ta thật sự là truyền nhân của Ôn Yến, cũng là truyền nhân của thuật châm cứu, nếu như ngươi muốn theo ông ấy học, có thể kêu Dạ Vương tiến cử ngươi.”



Trong lòng Thương Mai khẽ động một cái: “Ông ta sẽ nhận ta sao?”



“Ông ta và Dạ vương là huynh đệ kết nghĩa, lời Dạ vương nói, ông ta đều nghe.” Hồ Hạnh Nhi thản nhiên nói.



Thương Mai than nhẹ một tiếng: “Nhưng mà, ông ta cũng không có cách nào cứu Tráng Tráng.”




Hồ Hạnh Nhi trầm mặc không nói, vành mắt từ từ đỏ lên.

Thương Mai thấy nàng cũng đã ở đây rất lâu rồi, liền nói: “Ngươi về trước đi, ngươi cũng rất bận, có tin tức gì ta sẽ nói với ngươi.”

“Không được.” Hồ Hạnh Nhi có vẻ thất hồn lạc phách: “Trông coi ở đây một chút đi, dù truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! khi ta quen biết ngươi, nàng là người bạn duy nhất của ta ở đây, ta không thể đi truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nói nữa.

Hai người tựa vào nhau, cõi lòng tan nát tới mức không thể nói ra.

Hai người xuyên không ngàn năm, từng bàng hoàng bất lực, từng đau lòng tuyệt vọng, từng bị ức hiếp sỉ nhục vô cùng, là Tráng Tráng đứng ra giúp đỡ họ, nhưng mà, nữ tử tốt bụng đó, bây giờ đang ở trên lằn ranh sống chết.

“Thương Mai, ta không tin phật!” Hồ Hạnh Nhi đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Thương Mai trầm truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! dậy, quỳ trên đất.

Phủ công chúa từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như hôm nay, hoàng thân quốc thích, đại thần trong triều, mệnh phụ phu nhân, nối đuôi nhau mà đến.

Trần Thái Quân và Thôi thái phi, Cẩn thái phi cùng nhau đến, Trần Thái Quân nhìn Tráng Tráng, thê lương mà lắc đầu: “Đứa bé này thật là đáng thương!”

Tất cả mọi người bây giờ đều cảm thấy Tráng Tráng đáng thương, nhưng mà, trước truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nàng có khó chịu hay không?



Mộ Dung Khanh khuyên Hoàng Thái Hậu đi xong, hậu phi tự nhiên cũng đi theo, Hoàng Thái Hậu khóc đến nỗi hai mắt sưng lên, hai chân đi đường cũng nhũn ra, là được hoàng hậu và Mai phi dìu trở về.



Những người như Hồ Hạnh Nhi và Tô Thanh, Tiêu Thác trông coi ở trong viện, ngự y và An thân vương Lễ thân vương ở ngoại thất. Thương Mai và Mộ truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! không có nói gì cả, sau khi tất cả mọi người rời đi, hắn hỏi Câm Chỉ: “Trương Thị có đến không?”



Cầm Chi đem chuyện Trương Thi đến phủ công chúa, đã nói cái gì vân vân nói hết cho Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh giương con mắt u ám lên: “Tiêu gia sợ hãi như vậy, thậm chí không tiếc kêu Trương Thị đến đây cảnh cáo Tráng Tráng, có thể thấy đe dọa của hoàng thượng đối truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! “Thương Mai, nàng trông coi ở đây, bổn vương vào cung.”



“Người muốn gặp hoàng thượng? Hoàng thượng không phải hôn mê rồi sao?” Thương Mai hỏi.



Mộ Dung Khanh lạnh lẽo nói: “Hắn cũng có lúc tỉnh, Bổn Vương không muốn đợi nữa, nhất định phải biết toàn bộ sự việc.”



“Được rồi, người đi đi!” bây giờ khoảng cách đến chân tướng chỉ còn một bước, sự việc rất rõ ràng, là hoàng thượng làm, nhưng mà lại không biết truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! làm thế nào khiến cho Tiêu Kiêu đau khổ chịu đựng mười một năm cũng không dám qua lại với Tráng Tráng.




Thái tử và Nghi phi cũng đã đến, thái tử đi vào nhìn một cái, cũng hờ hững mà nhìn Thương Mai một cái, hỏi: “Trấn Quốc công chúa như thế nào?”

Thương Mai giương mắt nhìn hắn ta, hắn ta hiển nhiên không có lo lắng chút nào, chỉ là nhận lệnh mà đến nhìn một chút: “Công chúa rất truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! ta sắp chết rồi.” Thái tử hừ lạnh nói.

Nghỉ phi thở dài một tiếng: “Điện hạ không cần nói truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cảm thấy ngạc nhiên với sự ngang nhiên ra vào cùng nhau của hai người, nhưng mà nghĩ một chút cũng không phải không thích hợp, dù sao thì người bên ngoài cũng không biết chuyện của họ.

“Không có việc gì thì tốt, dù sao bổn vương cũng đã đến thăm, sau này này hoàng tổ mẫu có hỏi, thì nói Bổn Vương đã từng đến là được.” Thái tử nói xong, lạnh lùng rời đi.

Ra đến trong viện, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! chuyện với Hồ Hạnh Nhi, nhưng mà Hồ Hạnh Nhi lại trốn ở sau lưng của Tiêu Thác.

Hắn ta cực kì không vui, nhớ đến lời Nghỉ phi nói, có lẽ tất cả đều là kế sách của Hồ Hạnh Nhi, là nàng không muốn gả cho hắn ta, liên thuận theo âm mưu quỷ kế của con tiện nhân Hạ Oanh Nhiễm thiết kế.

Bây giờ nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi tận lực né tránh, liên nhận định cách truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nói: “Hồ Hạnh Nhi!”

Hồ Hạnh Nhi cúi chào: “Tham kiến thái tử điện hại”

“Nàng không cần giả mù sa mưa, bổn cung hỏi nàng, nàng vì sao trốn bổn cung?”

Hồ Hạnh Nhi sợ run: “Chuyện này, dân nữ không có.”



“Không có, nàng dám nói nàng không phải là đang trốn bổn cung?” thái tử nheo mắt lại.



“Không có.” Hồ Hạnh Nhi nói.



“Được, nếu như không có nàng bây giờ đi ra ngoài với bổn cung, bổn cung dẫn nàng truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! của nàng.



Tiêu Thác vươn tay ngăn lại, ôm ôm mà nói: “Điện hạ, công chúa ở bên trong vẫn còn chưa biết sống chết, người đã muốn ở đây gây sự, làm như vậy có phải quá đáng rồi sao?”



“Ngươi cút đi, có liên quan gì đến ngươi?” thái tử tức giận nói.



“Điện hạ gây rối trong phủ công chúa thì ta phải quản, vương gia đã chính thức hạ lệnh, do ta thống lĩnh ám vệ của phủ truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đều do ta phụ trách.” Tiêu Thác cứng rắn nói.



Thái tử tức đến run lên: “Ngươi vậy mà lấy Mộ Dung Khanh để áp chế bổn cung? Ngươi đừng quên, hắn chỉ là vương gia, mà bổn cung là thái tử.”



“Vâng, nhưng mà cũng xin thái tử đừng quên, ngài ấy là Nhiếp chính vương, quản lý triều chính.” Tô Thanh ở đó nhàn nhạt nói.



Hồ Hạnh Nhi thấy Tiêu Thác và thác tử tranh cãi, cũng sợ xảy truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! người, chỉ là hôm nay công chúa có chuyện, trong lòng ta khó chịu, không muốn ra ngoài dạo chơi, nếu như người có hứng thú, đợi công chúa khỏe lại, ta lại đi cùng người.”

“Ai cần nàng đi với bổn cung?” thái tử hừ một tiếng, quay qua nhìn chằm chằm Tiêu Thác: “Ngươi đợi đó, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm muộn có ngày nhổ từng cái răng của ngươi xuống.”





An thân vương nghe thấy âm thanh, từ bên trong đi ra, nhìn thấy thái tử tức giận mà trừng mắt khiển trách Tiêu Thác, lập tức giận tím mặt, nghĩ cũng không nghĩ, liền tát lên mặt thái tử một cái, lạnh lùng nói: “Bà cô của ngươi còn nằm ở bên trong chưa biết sống chết, ngươi ở đây quậy cái gì? Cút!”







Thái tử trước nay chưa từng thấy qua An thân vương giận như vậy, càng chưa từng nghĩ tới An thân vương sẽ động thủ đánh hắn hơn nữa còn ở trước mặt của Hồ Hạnh Nhi và Tiêu Thác, Tô Thanh, chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã.







An thân vương sớm đã không quan tâm chuyện trong triều, hơn nữa cũng rất ít qua lại với thái tử, thái tử bình thường cũng không coi trọng ông ta, bây giờ ăn một cái tát của ông ta, sao có thể bằng lòng bỏ qua, xoa mặt một cái rồi nhìn An thân vương một cách thù hận:



“Giỏi lắm, Mộ Dung Tử, bổn cung sẽ bẩm báo mẫu hậu, một cái tát này, bổn cung cũng nhớ kĩ.”







An thân vương lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi, bổn vương liên đánh gãy chân của ngươi.”







Nghi phi không có ấu trĩ ngu xuẩn như thái tử, nàng ta biết sự lợi hại của An thân vương, liền nói với thái tử: “Điện hạ, chúng ta đi trước đi, công chúa xảy ra chuyện, tâm tình của mọi người đều không tốt, hoàng hậu nương nương kêu người đến thăm công chúa, bây giờ cũng thăm xong rồi, đi thôi.”







Nàng ta cố ý vô tình mà nhắc đến Hoàng hậu, thật ra là muốn cảnh cáo An thân vương đừng quá láo xược.







Mặt mày của An thân vương lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thái tử đến khi hắn ta tức tối rời đi.







Hồ Hạnh Nhi không ngờ rằng cuối cùng quậy thành như vậy, cô vô cùng phiền muộn, hơn nữa nàng biết thái tử rất nhỏ nhen, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Thác như vậy.







Tiêu Thác lại là người ngay thẳng.



Sau khi Mộ Dung Khanh vào cung, liền trực tiếp vào Hi Vi cung.



Lộ công công và Bao công công đều cản không được, hắn nổi trận lôi đình, đuổi hết tất cả cung nhân và ngự y ra ngoài.



Xông thẳng vào tẩm điện, nhấc lên màn trướng vừa dày vừa nặng, đứng bên giường.




Âm thanh của hắn lạnh như băng nói: “Ta biết ngươi đang tỉnh, ta chỉ muốn biết, mười một năm trước, ngươi uy hiếp Tiêu Kiêu như thế nào.”

Người trên giường trầm mặc, thật lâu sau, mới truyền đến âm thanh thản nhiên không hờn giận: “Lão Thất à, trẫm cho ngươi đặc quyền này, nhưng mà không phải là truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! của Mộ Dung Khanh lạnh lẽo: “Hoàng thượng hẳn là biết tính tình của thần đệ, coi như là truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! vào như vậy.”

“Sự tùy hứng của ngươi...” Ông ta thở dài một hơi: “Đều là do trẫm nuông chiều mà ra, ngươi biết thì như thế nào? Chuyện cũng đã qua rồi, tiểu cô cô có thể chịu đựng được, mười một năm trước nàng ấy cũng chịu đựng được.”

“Nàng đã uống An Tức Hoàn, mặc lên giá y!” mắt Mộ Dung Khanh đỏ lên, nhìn chằm chằm người trên giường.

Vẻ mặt của người đó trở nên hoảng sợ, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! nắm chặt cái chăn, không phát ra một tiếng.

Thật lâu sau hắn ta nhắm mắt lại: “Trẫm thẹn với nàng ấy.”

“Nàng ấy vẫn luôn cho rằng, ngươi rất tốt với nàng ấy, là thật lòng.” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm ông ấy: “Vì sao phải làm như vậy?”

Hoàng đế trầm mặc một lúc: “Ngươi bây giờ đã là nhiếp chính vương, chẳng lẽ cũng không biết tại sao sao? Ngươi vì sao muốn kiềm

chế thái tử? Tại sao truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! hủy Hạ Hòe Quân? Lý do như nhau cả.

“Một người là gian thân, một người là trung thân, thân đệ nhìn không ra có lý do như nhau gì.”

“Trung thân?” Hắn ta cười lạnh: “Bây giờ nhìn thấy là trung thân, nhưng mà, con người chính là như vậy, một khi có năng lực, một khi có vốn để tạo phản, trung thân cũng biến thành gian thần, gian thần mưu triều soán vị.”

“Chuyện đến bây giờ, ngươi còn truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! chặt nắm đấm.

Hoàng đế không nói chuyện, rất lâu cũng không nói chuyện.

Mộ Dung Khanh đấm một quyên lên trên giường, giường gỗ đàn hương bị hắn đánh ra một lỗ thủng, mu bàn tay của hắn máu tươi chảy ròng ròng, hắn vẫn không để ý, cúi đầu rống một tiếng: “Nói đi!”

Hoàng đế nhắm mắt lại: “Ngươi đi đi, thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, ngươi đừng ép trẫm, nếu như trẫm thật sự không truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lỗi với tiểu cô cô.”

Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta: “Ngươi có phải dùng tội thông đồng với địch phản quốc để uy hiếp Tiêu Kiêu?”

Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi đã biết, cần gì đến hỏi trẫm? Xem ra Tiêu Kiêu đã nói với ngươi rồi.”

“Tiêu Kiêu không nói gì cả, sau khi tiểu cô cô uống thuốc, hắn ta cũng đã tự sát, đâm một đao vào trong tim, tàn nhẫn đến mức không chừa một đường lui.”



Hoàng truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đốm màu đỏ có một loại cảm xúc cổ quái, khuôn mặt tươi cười của hắn ta từ từ mất đi, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tốt lắm, bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.”



Mộ Dung Khanh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta: “Thật không ngờ rằng, nhiều chuyện như vậy, thật không ngờ.”



Không ngờ rằng hắn ta tàn nhẫn như vậy, không ngờ rằng hắn ta vì củng cố đế vị, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đế chậm rãi mà ngồi dậy, ho khan một trận, mặt khẽ ngẩng lên, cái cổ duỗi thẳng, hít thở khó khăn: “Tiểu cô cô đã từng đến, nàng ấy nói rất nhiều với trẫm, trẫm sau khi nàng ấy rời đi vẫn luôn tự hỏi chính mình, nếu quay lại một lần, còn có làm như vậy không.”



Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta chằm chằm, con ngươi như máu.



Hắn ta chậm rãi lắc đầu: “Nhưng mà trẫm không truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! dĩ, thế lực Tiêu gia vốn rất lớn, nếu như Tiêu Kiêu lại lấy tiểu cô cô, liên sẽ như mặt trời giữa ban ngày, ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ luôn không thay lòng đổi dạ? Không thể bảo đảm liên là lưu lại hậu hoạn, đó là giang sơn Đại Chu của ta, là giang sơn mà tổ tiên ta dùng máu tươi đổi lấy, không thể bại ở trong tay của trẫm, cho nên ngươi truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! là thân tại kì vị, ngươi cho rằng, trẫm làm như vậy thật sự sai rồi sao?”




“Cho dù như vậy, ngươi cũng không cần ép Tiêu Kiêu lấy Hàn Thanh Thu.”



“Nếu như hắn ta không phản bội tiểu cô cô, tiểu cô cô có thể buông bỏ hắn ta sao? Sẽ từ bỏ sao? Chỉ có phản bội, mới là đau đớn khắc cốt ghi tâm, đau đớn này sẽ khiến nàng ấy nhớ suốt đời, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! cho rằng nàng ấy đau khổ hai ba năm liên sẽ quên đi Tiêu Kiêu, không ngờ rằng...” hắn truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! ngừng.



Lộ công công vội vã xông vào, nước nóng và khăn tay trên đất, hầu hạ ở trước giường.



Mộ Dung Khanh thấy hắn ta ho đến gần như đứt hơi, liên chậm chậm lui ra sau, trong lòng có loại đau khổ đang từ từ xâm chiếm, hắn biết, bất luận trách móc hắn ta như thế nào, cũng không thể lấy về mạng của tiểu cô cô, hơn nữa hẳn ta cũng đang đối mặt với hoàng đệ truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! đi liên ho ra máu, mấy ngự y lập tức tiến vào chữa trị, tạm thời ổn định tính mạng, nhưng mà tình huống nghiêm trọng hơn so với trước kia.



Sau khi hoàng thái hậu trở về trong cung, không ngừng rơi nước mắt, nếu như Tráng Tráng bệnh chết hoặc là ngoài ý muốn chết, bà ấy cũng sẽ không đau lòng như vậy, lại dùng loại phương thức này, bà ấy biết, mình cũng là đồng lõa truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lòng còn có áy náy



Tất cả mọi người đều biết, đã dùng An Tức Hoàn thì không có giải dược, chắc chắn sẽ chết.



“Tôn công công, lập tức gửi tín đi bên Hàn Sơn, nhìn thử lão tổ tông còn ở trên núi không.” Hoàng thái hậu dưới cơn đau lòng liên nhớ đến Thái Hoàng thái hậu.



Tôn công công lắc đầu: “Không cần đi nữa, thái hoàng thái hậu đã rời đi rồi, người nói rõ, sẽ không truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! thẹn với lão nhân gia người, người vừa rời đi, Tráng Tráng liên xảy ra chuyện này, khiến ai gia...”



Cung nữ gấp gáp tiến vào: “Thái hậu, người của Hi Vi cung đến.”



Hoàng thái hậu lập tức biến sắc: “Mau truyền!”



Bao công công bước nhanh vào, quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Hồi thái hậu, bệnh tình của hoàng thượng lại nặng thêm, ngự y nói, tình huống rất xấu.”

Hoàng thái hậu liền gần như đứng không nổi, truy cập Vietwriter.vnđể cập nhật nội dung các bạn nhé! lưu vs mọi người vì vào đọc mình khó chịu vc.

Khiếp. Mình ghét nhất là đọc truyện hoặc xem phim bị spoil tình tiết. Mình vào thấy các bạn đọc được convert cứ kể trước tình tiết của các chương sau. Cảm giác tự nhiên các chương tiếp theo mất hẳn cảm xúc vì mình biết trước kết cục r.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK